Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 518: Khương đại nhân ! Đã lâu không gặp !

Chia tay Lý Phượng Nghiêu, rời xa Tức Thành nơi mà mỗi viên gạch viên ngói đều phải nghiêm khắc đối xứng, Khương Vọng lại có cảm giác thoải mái hơn.
Không chỉ bởi vì việc trong thế giới Ẩn Tinh không bị Điền An Bình phát hiện, càng bởi vì bản thân tòa thành thị này tự nhiên mang cho người ta một loại áp lực.
Mỗi cái bàn cái ghế đều có quy định đặt đúng nơi đúng chỗ, sinh hoạt trong thành trì thế này sợ rằng rất dễ phát điên. Đương nhiên, đây là thành của Điền thị, ngoại nhân không có tư cách quản, cũng không quản được.
Việc có ý nghĩa hơn là Liêm Thiệu của Nam Dao Liêm thị cũng thành công thông qua Thất Tinh Lâu bí cảnh, còn đặc biệt tới cảm ơn Khương Vọng.
Khương Vọng tiện thể cho hắn cái mỏ của Yến Kiêu, bảo hắn chuyển cho Liêm Tước, mời Liêm Tước hỗ trợ chế tạo vũ khí, cũng gửi kèm một lá thư nói rõ yêu cầu của mình.
Cũng không cần lo lắng Liêm Thiệu có tham ô bảo vật hay không. Thứ nhất Liêm Tước đã tán thành nhân phẩm của Liêm Thiệu, thứ hai, địa vị của Liêm Tước trong nội bộ Liêm thị càng lúc càng cao, có loại đồ vật như mệnh bài, người Liêm thị chắc có lẽ sẽ không bỏ chạy.
Khi tới Tức Thành là ngồi xe ngựa của Lý Phượng Nghiêu, khi về Lâm Truy cũng thuê một chiếc xe ngựa. Cũng không phải vì lười biếng, mà là có thể vừa lên đường vừa tu hành.
Hắn cần tranh thủ tất cả thời gian, nhanh chóng củng cố thu hoạch của mình tại hành trình bí cảnh. Quá trình lớn mạnh không thể được phép thư giãn chút nào.
Ngành xe ngựa của Tề quốc có ba thành đều là sinh ý của Bảo gia. Bao gồm chuyển vận hàng hóa, thuê xe ngựa, thậm chí là thuê cả xa phu.
Có lẽ cũng chỉ những cường quốc như Tề quốc, cảnh nội an khang, mới có thể làm được loại sinh ý vận chuyển đến các nơi này. Cũng chỉ có thế lực như Bảo gia mới có thể chiếm lấy quy mô lớn như vậy.
Hiện tại Khương Vọng chỉ thuê một xa phu, thuê một chiếc xe ngựa mà thôi, ngoại trừ xe ngựa của Bảo gia, không có xe ngựa nhà nào có thể nối liền vài quận, đưa người từ Tức Thành đến Lâm Truy.
Có lẽ có xe ngựa khác có thể làm được, nhưng Bảo gia đều có thể khiến bọn hắn biến thành không thể.
Nghề xa phu cũng rất chuyên nghiệp, cố chủ không muốn nói thì cả hành trình cũng đều trầm mặc. Tự chuẩn bị lương khô và nước, suốt tuyến đường cũng rất ít khi phải dừng xe.
Khương Vọng ngồi khoanh chân bên trong thùng xe, phần lớn thời gian đều đắm chìm vào trong tu hành. Ngoại trừ chăm sóc Thiên địa cô đảo, thăm dò mông muội chi vụ, cũng đi Thái Hư Ảo Cảnh đánh mấy trận.
Bỏ lỡ phúc địa khiêu chiến ngày 15 tháng 9, hắn tự nhiên mà rơi xuống phúc địa Các Tạo sơn xếp hạng 36. Sản công chỉ còn 550 điểm.
Chút công ấy cũng không tính là gì, nhưng đây đã là hạng cuối cùng của nhóm trên 36 phúc địa, rớt một hạng nữa sẽ rơi vào nhóm dưới 36 phúc địa.
Khương Vọng cũng không rõ lắm hắn sẽ mất đi cái gì, song nghĩ cũng biết, đây sẽ không phải việc tốt đẹp gì. Nhưng mà đề thăng thực lực là một việc không phải một sớm một chiều. Ngoại trừ cố gắng nước chảy đá mòn thì không còn phương pháp khác. Hắn có sốt ruột thì với thực lực hiện tại của hắn cũng không thể giữ được phúc địa.
Một đoạn thời gian không chiến đấu trong Thái Hư Ảo Cảnh, xếp hạng đã giảm không ít. Tuy nhiên Khương Vọng hiện tại đã mạnh hơn so với lúc trước khi tiến vào Thất Tinh cốc không biết bao nhiêu.
Cứ đánh là thắng, rất nhanh hắn đã giành lại vinh danh Thái Hư lục hợp tu sĩ một lần nữa. Đồng thời, lần này căn bản không có cảm giác trầy trật gì nữa. Hắn rất tự nhiên mà nhìn tới thứ nhất lục hợp.
Thứ năm, thứ tư, thứ ba...
Mãi đến khi Khương Yểm xuất hiện, hắn mới tạm dừng bước tiến.
"Thực lực của ngươi tiến triển rất nhanh, cũng nên suy nghĩ đến việc đối phó Bạch Cốt thánh chủ rồi." Yên lặng hồi lâu, thanh âm của Khương Yểm mới vang lên trong Thông Thiên Cung lần nữa.
"Khoảng thời gian này sống thế nào?" Khương Vọng thu lại tâm thần rồi hỏi.
"Được chiêu đãi, coi như không tệ."
Không biết khoảng thời gian này Khương Yểm im lặng là vì bế quan hay là bởi vì bị thế giới Thất Tinh Lâu bí cảnh quấy nhiễu.
Nhưng hắn khẳng định sẽ không trả lời loại nghi hoặc này của Khương Vọng.
Khương Vọng thuận theo hắn hỏi tiếp: "Ngươi cảm thấy hiện tại ta có khả năng chiến thắng Bạch Cốt thánh chủ?"
"Chờ ngươi thành tựu Nội Phủ, cộng thêm sự lý giải của ta đối với Bạch Cốt đạo, đã cầm chắc năm thành."
Vả lại bất kể lời này của Khương Yểm là quá tự tin hay là thật sự có lòng tin, thì Khương Vọng đã đạt được tin tức mà mình muốn: "Xem ra khoảng thời gian này thực lực của ngươi cũng đề thăng rất lớn."
Câu trả lời của Khương Yểm lại có chút ý vị sâu xa: "Đương nhiên, ngươi ta vốn là một thể. Ngươi càng mạnh, ta cũng sẽ càng mạnh."
"Thật sao?" Khương Vọng từ chối cho ý kiến.
Hắn vốn không tin những lời này. Sức mạnh của hắn đều là bản thân tu luyện từng giọt từng giọt mà có được, hắn biết rõ không có bất cứ một chút sức mạnh nào bị "chia" ra ngoài. Vậy hắn làm sao kéo theo Khương Yểm mạnh lên chứ? Khương Vọng không tin trên đời này lại có nguồn sức mạnh ngồi không mà có.
Nhưng Khương Yểm trước nay luôn thần thần bí bí. Trước tiên chỉ có thể tạm thời bỏ mặc không quản, đợi trùng kích Nội Phủ, Thông Thiên Cung có được khả năng "thay thế" ngăn ngủi. Đến lúc đó cơ hội để thay đổi lớn hơn nhiều, cũng có càng nhiều lựa chọn hơn cách thức để đối đãi với Khương Yểm .
Vì vậy tiếp tục tu hành.
Thiên địa cô đảo sinh cơ bừng bừng, Đạo mạch Đằng Long cơ bản đã đến biên giới mông muội chi vụ rồi lại trở về. Mà đệ nhất Nội Phủ lại như cô đăng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ giữa mông muội chi vụ, thậm chí Khương Vọng có thể cảm nhận được viên hạt giống thần thông đang rục rịch, chờ hắn tới hái.
Còn phải chờ thêm chút nữa, Khương Vọng nói cho chính mình.
Chìm đắm trong tu hành, đối với thời gian và khoảng cách đều nhận biết rất mơ hồ.
Nhưng khi bản năng xuất hiện cảm giác nguy cơ, Khương Vọng lập tức mở mắt.
Một bóng đen chui vào xe ngựa: "Đừng lên tiếng, bằng không thì ta giết chết ngươi!"
Động tác của bóng đen vô cùng thuần thục, tiện tay ném ra một cái trận bàn cách âm, móc ra một thanh chủy thủ, hung ác nhắm vào Khương Vọng.
Xa phu hồn nhiên không phát giác chuyện xảy ra trong xe ngựa, vẫn còn đang quy củ mà lái xe.
Bánh xe lăn trên đường nhanh như chớp, phát ra âm thanh đơn điệu.
Nhưng trong xe, tình thế đã khác biệt.
Bóng đen kiêu ngạo chui vào trong xe ngựa, lúc này cả người dính sát vào góc thùng xe, mặt hướng vào trong, lưng hướng ra ngoài, cả khuôn mặt bị hai bên thùng xe ép thành một góc vuông.
Khương Vọng một tay dễ dàng bóp vào gáy hắn, dí hắn sát vào góc thùng xe, tay kia thì mân mê thanh chủy thủ hàn quang lấp lánh.
"Ai phái ngươi tới? Ngươi muốn làm gì?"
Khương Vọng cảm thấy rất hoang đường.
Bóng đen này thật sự quá khó hiểu.
Hắn hoàn toàn tin tưởng có người sẽ mời sát thủ ám sát hắn, dù sao hắn cũng đắc tội không ít người. Nhưng người hiểu đôi chút về hắn cũng không đến mức đem hy vọng gửi gắm lên người tên sát thủ thực lực thế này.
Nhưng nếu nói là gặp tên cướp tài, người ngồi loại xe ngựa này nhìn thế nào cũng không giống người phú quý gì mà. Nếu như vì cầu tài, hình như lại thiếu ánh mắt, cũng thiếu phương pháp.
"Đại đại... Đại hiệp, hiểu lầm!" Bóng đen dán cả mặt vào góc xe, bị ép không còn hình dạng, rất cố gắng rất gian nan mới phát ra được âm thanh: "Ta có thể giải thích, ta tuyệt đối có thể giải thích!"
Vừa nghe giọng nói, Khương Vọng liền cảm thấy một loại quen thuộc không hiểu.
Vì vậy thả lỏng tay, đợi người này quay đầu lại, tháo xuống khăn che mặt.
"Là ngươi ?"
Khương Vọng và bóng đen đều ngẩn người.
Khương Vọng nhận ra, người này chính là tên sát thủ quen biết ở Thanh Dương trấn, Tô Tú Hành xuất thân từ Thiên Hạ lâu!
"Khương đại nhân! Đã lâu không gặp!" Tô Tú Hành phản ứng rất nhanh, giọng nói có vẻ trầm thấp lại lễ độ.
Mà câu trả lời của Khương Vọng lại rất trực tiếp, giơ ngang cây chủy thủ cướp được từ tay Tô Tú Hành ra trước mặt, để hắn nhìn rõ ràng. Sau đó tay dùng chút lực, bẻ gãy nó thành hai đoạn.
Hắn chủ ý là muốn biểu hiện ra sự lãnh khốc của mình, đồng thời cảnh cáo tiểu tử này, bảo hắn đừng nói nhảm nữa, nhanh mà vào chủ đề chính.
Nhưng không gặp một đoạn thời gian, hắn đã quên bản tính keo kiệt của Tô Tú Hành.
Người ta liền liều lĩnh mà nổi giận, dương nanh múa vuốt lao tới: "Chủy thủ của ta! Ngươi lại hủy chủy thủ của ta rồi! Đây đã là cây thứ hai!"
Nghe giọng có vẻ thê lương.
Khương Vọng đạp hắn một cước lộn trở về, hắn liền nằm ra đó, giọng nghẹn ngào: "Ngươi trả chủy thủ cho ta!"
Nghe thanh âm vừa thê thảm lại đau thương.
Quả thật người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận