Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 139: Không kịp cáo biệt hết thảy

Trước khi phát sinh đất nứt, Triệu Nhữ Thành còn đang ở trong phủ uống rượu.
Gã từ trước đến nay sống được ngày nào hay ngày ấy, có thể dừng thì dừng, có thể lười thì lười.
Có cái gì không thể làm thì không làm, có chỗ nào không đi được thì không đi.
Chủ động hoặc bị động, toàn bộ thiên hạ quanh đi quẩn lại, cũng coi là một đời.
Gã không muốn làm khó chính mình.
Rượu uống chưa đủ đô, người đã say say.
Đặng thúc bỗng xuất hiện, một phát bắt lấy tay gã: "Không ổn, Phong Lâm Thành sắp xong, chúng ta nhất định phải đi ngay!"
Ầm ầm!
Thanh âm đất nứt lúc này nổ vang.
"Chờ một chút!" Triệu Nhữ Thành giật mình, lập tức tỉnh rượu. Gã tuyệt sẽ không hoài nghi Đặng thúc phán đoán, cũng không kịp hỏi nguyên nhân gì, chuyện gì, chỉ lập tức nói: "Đi Minh Đức đường cứu An An!"
Khương Vọng và Lăng Hà đều có năng lực tự vệ nhất định, chỉ có Khương An An vẫn còn nhỏ, nguy hiểm nhất.
Đặng thúc cũng không dông dài, nắm lấy Triệu Nhữ Thành trực tiếp phá vỡ nóc nhà, như một đạo trường hồng kinh thiên phóng tới Minh Đức đường.
Ánh mắt thoáng quét qua, y lần nữa nắm lấy Triệu Nhữ Thành, xông lên trời: "Tiểu nữ hài kia không có ở đây."
"Cứu Khương Vọng! Cứu Lăng Hà!" Triệu Nhữ Thành giãy giụa trên không trung."
"Tai họa quá đột ngột, ta không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng ta có thể cảm giác được, đây chỉ là bắt đầu. Chân chính nguy hiểm một khi giáng lâm, dù ta cũng không bảo vệ được ngươi." Thanh âm Đặng thúc trong tiếng gió gào thét rót vào tai gã: "Không kịp."
Đại địa ở phía dưới nứt ra, phòng ốc sụp đổ.
Đám người chạy trốn, té ngã, đang chết đi, từ độ cao này nhìn thấy, nhỏ bé như sâu kiến.
Triệu Nhữ Thành có thể cảm giác được cánh tay Đặng thúc như sắt thép, cái tay này nắm lấy gã chớp mắt đi xa.
Gã không làm được gì.
Cái gì cũng làm không được.
Gió bão đâm vào con mắt đau nhức, đâm vào lệ rơi đầy mặt.
Trong đạo viện thành.
Các tu sĩ đương nhiên đã phát giác nguy hiểm sớm hơn bách tính bình thường.
Bế quan, tụng kinh, diễn đạo, lập tức tất cả đều hỗn loạn lên. Khắp nơi đều là bóng người chạy loạn.
Có đồng môn kéo một cái: "Mau trốn đi, Lăng Hà!"
Có người hô to: "Rút ra ngoài thành. Lưu lại chỉ có chết!"
Cũng có người hô to: "Mọi người mau đi cứu người! Tu sĩ chúng ta..."
"Cứu ai vậy? Ngay cả ta cũng cứu không được!"
Viện trưởng, phó viện trưởng đều không có tại đây, ngoài bọn họ, cũng chỉ có Tiêu mặt sắt có uy vọng tổ chức đệ tử toàn viện, nhưng lúc này lão cũng không xuất hiện.
Toàn bộ trong đạo viện quần long vô thủ, hỗn loạn ầm ĩ một mảnh.
Lăng Hà nhảy lên một cái, đứng trên đỉnh đầu pho tượng Đạo Tổ.
Y cho tới bây giờ vẫn luôn quy củ, chưa từng thất lễ. Lúc này tình thế cấp bách giẫm trên đầu pho tượng Đạo Tổ, không để ý hành vi khinh nhờn này sẽ khiến y bị trừng phạt gì.
"Cuộc đời của chúng ta, là một chuỗi dài dằng dặc."
Y cao giọng hô: "Chúng ta ở tại thành đạo viện tu hành siêu phàm, đã tắm rửa trong quang vinh! Bây giờ giẫm phần quang vinh này dưới chân, nhét vào phía sau, hay đưa tay tiếp lấy nó, chính các ngươi quyết định đi!"
Dứt lời, y cũng không dừng lại.
Y leo tường vượt phòng, bằng tốc độ nhanh nhất phóng về phía Minh Đức đường.
Tam Sơn Thành, trong phủ thành chủ.
Đậu Nguyệt Mi tĩnh tọa không nói.
Không thể không nói Bạch Cốt đạo chuẩn bị chu toàn, toàn bộ Phong Lâm thành vực cơ hồ long trời lở đất, nhưng mà bên ngoài Phong Lâm thành vực lại phong khinh vân đạm, một mảnh an bình.
Tất cả hỗn loạn, tai họa, đều bị khống chế trong Phong Lâm thành vực.
Ngoại giới không thể nào biết được.
Vô Sinh Vô Diệt Trận giống một cái lồng giam cực lớn, muốn hủy diệt hết thảy bên trong.
Nhưng mà đối với người mang thần thông dời núi như Đậu Nguyệt Mi, địa long xoay người, núi lở đất mòn kia, không có khả năng giấu giếm được nàng.
Phong Lâm thành vực quá xa thì không nói, nàng là Tam Sơn thành chủ cũng không có khả năng lúc nguy cơ tứ phía rời thành vực của mình.
Nhưng đỉnh núi Phi Lai dao động, rõ ràng phản ứng trên thần thông hạt giống của nàng.
Thần thông dời núi, không thể nào không quan sát núi.
Nhưng mà, nàng có thể cảm giác được, ngay bên ngoài Tam Sơn Thành, có hơn năm tên Bạch Cốt đạo tu vi Đằng Long cảnh đang canh phòng.
Hành tung đối phương hoàn toàn không che giấu.
Chính là trần trụi uy hiếp, Bạch Cốt đạo cho thấy thái độ, nguyện ý dùng năm tên cường giả Đằng Long cảnh canh phòng nàng.
Do đó, nếu phát sinh chuyện gì, nàng sẽ không bàn giao được cho Trang đình.
Mấy tên cốt diện này đương nhiên không thể là đối thủ của nàng, thế nhưng ngăn nàng một đoạn thời gian lại không quá khó.
Mà lật úp đỉnh núi Phi Lai, chẳng lẽ không phải nàng muốn sao?
Cái gì đại cục, cái gì tương lai, sao bằng bách tính sống sờ sờ do nàng quản lý, sao bì kịp nguyện vọng vong phu của nàng?
Nàng bị Trang đình tổn thương quá nhiều.
Phụ thân của nàng, trượng phu, huynh đệ, tất cả đều chiến tử vì Trang quốc.
Trang đình có lý do gì, lại để cho một quả phụ như nàng liều mạng?
"Truyền lệnh xuống." Đậu Nguyệt Mi nói: "Phong bế cửa thành!"
Thống lĩnh nhỏ giọng nói: "Thành chủ, bên ngoài..."
"Nếu quả thật có đại sự gì, triều đình sẽ truyền lệnh xuống. Chúng ta không nhận được mệnh lệnh, vậy chứng tỏ không có đại sự." Đậu Nguyệt Mi thản nhiên nói: "Chúng ta chỉ bất động, xem như không làm trái mệnh lệnh."
"... Vâng!"
Trong tiếng ầm ầm, đại môn Tam Sơn Thành đóng chặt.
Phong Lâm Thành, trong phủ thành chủ, Ngụy Khứ Tật lại một lần nữa đứng lên.
Đời này của y, trong mắt chỉ có công lao sự nghiệp, dưới chân chỉ có tiền đồ.
Từ bỏ rất nhiều thứ, mới đi tới vị trí hôm nay.
Thế nhưng không cần biết thế nào, hôm nay không có lựa chọn.
Đây là thành của y.
Đây là vinh dự, huy hoàng của y.
Là một đời phấn đấu đã được chứng minh của y.
Nếu như Phong Lâm Thành không còn, y hi sinh hết thảy, thê tử, chiến hữu, con của y ... Y từ bỏ hết thảy, ý nghĩa gì?
Y đã sớm chuẩn bị kỹ càng giao phó cả đời tại đây.
Chết già trong Phong Lâm Thành là một loại giao phó.
Chiến tử chưa chắc không thể.
Bạch Cốt đạo Lục Diễm là lão ma lâu năm, so với đại trưởng lão Âu Dương Liệt, có lẽ thanh danh không bằng.
Nhưng chỉ có người thực sự tiếp xúc với lão mới biết rõ, một đôi U Minh Nhãn kia đáng sợ cỡ nào.
Ngoại Lâu cảnh neo định tinh vực tứ phương, tiếp dẫn ánh sao chín tầng trời. Giơ tay nhấc chân, đều mang theo sức mạnh tinh không to lớn.
Nhất là đối diện cường giả như Lục Diễm.
Ngụy Khứ Tật quản lý tại Phong Lâm Thành lâu như vậy, mới cấu kết lên Cửu Thiên Cương Phong, đều bị đánh tan.
Y đốt ba thanh tin đỏ, nhưng toàn bộ Phong Lâm Thành đều bị đại trận bao phủ, tin tức căn bản truyền không ra được.
Lúc này y chỉ có thể gửi hi vọng ở thành lân cận có thể kịp thời phát giác tình thế nguy hiểm của Phong Lâm thành vực, chạy đến tham chiến, đồng thời liên hệ Trang đình.
Lần này tập kích y bị bất ngờ, trước khi bộc phát thậm chí không có một chút dấu hiệu nào.
Không hề nghi ngờ là y chưởng khống Phong Lâm Thành xảy ra vấn đề, nhưng lúc này không phải là lúc cân nhắc việc này.
Y nhất định phải ngăn chặn đối thủ.
Không cần biết thế nào.
Không tiếc hết thảy.
Nuốt máu xuống, y chú ý tới một thanh niên tu sĩ đi tới.
Dư quang thoáng nhìn, y đương nhiên nhận ra là tuấn tài đạo viện Trương Lâm Xuyên.
"Trương Lâm Xuyên, nơi này không phải là nơi ngươi có thể nhúng tay!"
Ngụy Khứ Tật trực tiếp cường ngạnh nói: "Đi quân doanh ngoài thành liên hệ chủ tướng Phương đại hồ tử, để hắn tản quân đội ra, tìm kiếm họa nguyên!"
"Thành chủ, không thử một lần sao biết được?" Trương Lâm Xuyên vừa đi vừa nói.
Ngụy Khứ Tật chăm chú nhìn Lục Diễm trên không trung, lần nữa đột ngột từ mặt đất nhảy lên.
Chỉ truyền thanh âm lại phía sau: "Lời này nếu là Đổng A còn tạm được, ngươi còn quá non! Đi ngoài thành!"
Mặc dù Đổng A còn chưa xuất hiện, nhưng Ngụy Khứ Tật tuyệt không cho rằng Đổng A sẽ bỏ thành mà chạy.
Y tất nhiên cũng đang ở nơi nào cố gắng làm chuyện của mình.
Càng im lặng không nói, càng gian nan.
Tin tức tốt duy nhất là, đại trưởng lão Âu Dương Liệt trước đó tại Vân quốc nháo sự, bị Lăng Tiêu các chủ đánh cho trọng thương sắp chết. Trong Bạch Cốt đạo, hẳn không ai có thể nghiền ép Đổng A.
Gió lốc điên cuồng gào thét trên không trung, lòng bàn tay Ngụy Khứ Tật duỗi thành đao, từ đuôi đến đầu, như muốn trảm phá vòm trời.
Lục Diễm đành một lần nữa bỏ dở dẫn đạo đại trận, ánh mắt đảo qua, hai tay ôm chùy, mang theo cả người đập xuống.
Ánh sáng xanh cùng ánh sáng trắng chạm vào nhau.
Chưởng đao cùng chùy vừa chạm liền tách ra.
Có thiên ngoại tinh lực gia trì, Ngụy Khứ Tật lại một lần nữa bị đánh rơi xuống.
"Ngụy thành chủ!" Trương Lâm Xuyên thả người vọt lên, tựa hồ muốn tiếp y.
Lấy tu vi Thông Thiên cảnh căn bản không thể nào tiếp nhận loại dư ba trình độ này, nháy mắt sẽ bị nghiền nát.
"Lăn đi!" Ngụy Khứ Tật vừa giận vừa vội, Đổng A sao lại dạy ra học viên bị hư đầu óc như vậy?
Cố gượng ép, gập lại trên không trung.
Nhưng Trương Lâm Xuyên vậy mà lăng không đạp mạnh, lần nữa đuổi kịp y.
"Không đúng!"
Không mở ra cửa thiên địa, làm sao có thể đạp hư không mà đi?
Trong đầu Ngụy Khứ Tật vừa mới chuyển qua ý nghĩ này, bỗng nghe tiếng sấm sét.
Trung phẩm đạo thuật loại Giáp, Lôi Quang Bạo Minh.
Tốc độ ánh sáng, hơn xa thanh âm.
Cho nên trước lúc y nghe được thanh âm này, toàn bộ chỗ yếu hại nơi ngực bụng đã bị ánh chớp bạo liệt xé rách!
Nguyên lực phong hành cuồng bạo vọt tới, tại lúc tối quan đầu y còn muốn làm mấy thứ gì đó.
Nhưng Trương Lâm Xuyên đã chấn động hai tay, ánh chớp chợt hiện mà liễm, toàn bộ thân thể Ngụy Khứ Tật bất lực rơi xuống.
Lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng, rơi vào trong phủ thành chủ của y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận