Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2161: Pháp Vô Nhị Môn (1)

Trong đầu Khương Vọng nhớ kỹ đoạn đối thoại như vậy.
Là lúc đấu giết Ác Quan, hắn và Hứa Hi Danh đã nói với nhau.
“Bọn chúng là tới báo thù.”
“Báo thù?”
“Bởi vì chúng ta tạo ra chúng nó từ - tham lam, dục vọng, tội ác, chiến tranh, giết chóc…”
Không biết vì sao, hắn có thể vào lúc bước ra khỏi cánh cửa Hồng Trần, nhớ đến đoạn đối thoại này.
Cánh cửa Hồng Trần, nối liền nhân gian.
Mặc dù nói cánh cửa Hồng Trần này tự thành một thế giới, nhưng cũng chỉ là một mảnh hư vô mờ mịt, không hề tồn tại bất cứ cái gì.
Kiếm quang của Tư Ngọc An cũng đã phóng qua cánh cửa Hồng Trần.
Xuất hiện trước mắt Khương Vọng, là một quảng trường cực lớn hình tròn, toàn bộ được lát bằng đá đỏ.
Nơi này mặc dù ở trong sườn núi Khổ Hải, nhưng lại không hề u ám.
Ánh mặt trời đoán chừng đến từ trận văn đặc thù từ trên đỉnh chiếu xuống, tóm lại tỏa xuống tự nhiên, sáng rực không khác với bên ngoài chút nào.
Trước đó lúc Họa Thủy ập tới, là bị Tư Ngọc An mang theo kiếm quang gào thét, nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào cánh cửa Hồng Trần.
Cho nên Khương Vọng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nơi này…
Trên mặt gạch dày đặc đường nét trận văn, đủ để nói rõ quảng trường này không hề đơn giản.
Sức mạnh mơ hồ dao động kia, đã khiến Khương Vọng kinh hãi, mà đây vẫn chỉ là bộ phận mà hắn có thể phát hiện.
Ở nơi hắn không thể phát hiện, lại càng không biết có bao nhiêu thủ đoạn được che giấu. Hơn năm vạn năm tích lũy của Huyết Hà tông, ở nơi ra vào của cánh cửa Hồng Trần này, nhất định có nhiều chuẩn bị. Kỳ Đồ truyền đến cảnh giác nguy hiểm, hoặc có thể phản ứng đôi phần.
Đương nhiên, bởi vì tính đặc thù của cánh cửa Hồng Trần, các thế lực lớn trong thiên hạ cũng có thể phái người thông hành nơi này… Cho nên mọi thủ đoạn của nơi này, đối với các thế lực đỉnh cấp mà nói, đều hiểu rõ.
Nói một cách ngắn gọn, Huyết Hà tông không thể nào dựa vào thủ đoạn ở cánh cửa Hồng Trần, tạo thành uy hiếp đối với các cường giả của các thế lực đỉnh cấp khác. Chỉ có thể dùng để đối phó Nghiệt Hải.
Lúc này ở trên quảng trường, nhiều đội đệ tử Huyết Hà tông đã tụ họp xong, nhìn dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể vào trong Nghiệt Hải chiến đấu.
Phần lớn tu sĩ trong bọn họ, đều không thể chiến thắng bất kỳ Ác Quan bình thường nhất nào. Nhưng mà sức mạnh của bọn họ tập trung vào một chỗ, lại có thể có hiệu suất cao trong việc thanh trừng Họa Thủy.
Viện trưởng Trần Phác của Mộ Đại cổ viện, người chấp chưởng Ngô Bệnh Dĩ của Củ Địa cung, các chủ Tư Ngọc An của Kiếm các, những vị đại nhân vật đỉnh cấp hiện tại đều không rời đi.
Lúc này đều tập trung ở chỗ này.
Nhưng Huyết Hà chân quân Hoắc Sĩ Cập, đã vĩnh viễn không thể trở về nữa.
Tin tức mà một đám tông môn nhân Huyết Hà tông có thể biết về cường giả nhà mình, chỉ có một mình huyết chu, cùng với Bành Sùng Giản vẫn đang hôn mê bất tỉnh ở trên huyết chu.
Nhân vật quan trọng xếp thứ hai của Huyết Hà tông, Bàn Sơn chân nhân Bành Sùng Giản, vậy mà lại biến thành dáng vẻ như vậy!
Còn tông chủ đâu rồi…
Có tông môn nhân tâm tư nhạy bén, đã có thể đoán ra chút gì đó, không khỏi lộ ra vẻ mặt sầu thảm.
Chính trong thời khắc như vậy, một người mặc đạo bào tinh đồ, nét mặt vô cùng trẻ trung, thản nhiên bước vào quảng trường. Ánh mắt của hắn bình tĩnh lại mênh mông, trâm mặc ngọc cắm nghiêng nghiêng trên búi tóc, lại khiến cho tòa quảng trường này thoáng cảm thấy gió lạnh đêm đầu hè.
Khiến một chút tâm tình hoảng hốt nóng nảy của Khương Vọng, nhận được một chút trấn an.
Giám chính Khâm Thiên giám của đế quốc Đại Tề - Nguyễn Tù, rốt cuộc cũng đã đến!
Thấy tình cảnh trước mắt như thế, hắn mơ hồ liền đoán được gì đó, sau khi trao đổi ánh mắt với Khương Vọng, sắc mặt nhất thời có chút khó coi…
Nhưng đã lập tức điều chỉnh lại sắc mặt.
Y không nói gì khác, chỉ khẽ gật đầu với Tư Ngọc An:
“Đa tạ Tư các chủ đã chiếu cố cho Võ An hầu của chúng ta.”
“Không dám.”
Tư Ngọc An nhàn nhạt nói:
“Người Nguyễn giám chính sau đến, nếu không may gặp phải bất trắc gì, ta sợ Thiên Mục Phong chống đỡ không nổi hai ba tháng.”
“Nên rõ ràng thì ra đây vẫn phải rõ ràng một chút.”
Nguyễn Tù nghiêm trang nói:
“Có mấy lời không phải ta dạy.”
Khương Vọng: …
Hắn có lòng chạy đến sau lưng Nguyễn Tù, lại cảm thấy nơi đó hình như cũng không an toàn lắm.
Toàn là người gì đây!
Cũng may Tư Ngọc An đánh một đường đến đây cũng đã mệt rồi, chỉ hừ lạnh một tiếng:
“Các hạ đến thật đúng là nhanh.”
Nguyễn Tù làm như không có gì nhìn quanh đánh giá một lần, bước chậm hai bước, nói:
“Chuyện này không thể trách ta, nhận được tin tức cần phải có thời gian, sắp xếp sự vụ tương ứng cũng cần phải có thời gian. Theo ta thì, giữa Kiếm Các và phủ tổng đốc Nam Hạ của chúng ta, đã đến lúc phải thiết lập một kênh liên lạc đường dài, như thế mới không lỡ mất chuyện lớn. Tư các chủ thấy có đúng không? Đương nhiên, bên phía Huyết Hà tông cũng cần…”
Y nhìn quanh một vòng:
“Không biết ở Huyết Hà tông, hiện tại ai có thể làm chủ?”
Tư Ngọc An bĩu môi chỉ về phía huyết chu:
“Chờ ông ta tỉnh lại là được.”
Ông ta ngược lại không hề trực tiếp cự tuyệt đề nghị thiết lập kênh liên lạc đường dài giữa đôi bên, sau này liền có thể từ từ nói chuyện.
Hiện tại Khương Vọng nhìn hai vị nhân vật lớn này trao đổi, ngược lại thấy dáng vẻ hai người đúng là nhẹ nhàng vui vẻ, chứ không phải là tình hình giương cung bạt kiếm theo dự đoán.
Hắn mơ hồ hiểu rõ ý nghĩa việc hắn đi Kiếm Các vấn kiếm.
Bởi vì phần không thoải mái, đã được hắn hoàn thành lúc ở Thiên Mục Phong.
Nguyễn Tù thuận thế nhìn về phía Bành Sùng Giản vẫn còn đang bất tỉnh trên huyết chu.
Trần Phác đứng bên cạnh huyết chu trước một bước lên tiếng:
“Có Hoắc tông chủ không tiếc bổn nguyên che chở. Bàn Sơn chân nhân không chết được, tĩnh dưỡng ba đến năm năm là có thể hồi phục.”
Khương Vọng thầm nghĩ, vị Trần viện trưởng, Trần Phác này, đã bắt đầu làm theo di ngôn của Hoắc Sĩ Cập, chiếu cố đến Huyết Hà tông rồi.
Đầu tiên là không để Nguyễn Tù của Tề quốc lại dò xét thân thể Bành Sùng Giản lần nữa, để tránh hắn thầm hạ thủ đoạn gì đó, hoặc là gây trở ngại đến vết thương của Bành Sùng Giản.
Mặc dù hiện tại hắn là người Tề quốc, theo lý phải đứng về phía người Tề. Huyết Hà tông là một trong các đại tông ủng hộ Lương quốc, quả thật là một trong những trở ngại lớn nhất của phủ tổng đốc Nam Hạ trong việc thu lại quận Cẩm An. Lập trường của hắn vô cùng rõ ràng.
Nhưng hành vi của Trần Phác, vẫn khiến hắn rất cảm phục.
Nguyễn Tù giống như cũng không ngại, chỉ là nói với Trần Phác và Ngô Bệnh Dĩ:
“Quyết tâm trấn thủ biên cương nhân tộc của đế quốc Đại Tề không bao giờ dao động. Nguyễn Tù sau khi nhận được tin tức liền chạy đến, không ngờ vẫn đã đến muộn một bước, mong rằng Trần viện trưởng và Ngô cung chủ không lấy làm phiền lòng.”
Trần Phác thở dài nói:
“Ngươi đến chậm hay đến sớm, đều là như thế, lần này Nghiệt Hải xảy ra biến, không phải là thứ mà bọn ta có thể đoán được. Huyết Hà tông này…”
Lời còn chưa dứt đã có tiếng người khác ngắt lời:
“Không biết lời theo chư vị, Huyết Hà tông thế nào?”
Một nữ tử toàn thân mặc chiến giáp đỏ như máu, bước vào quảng trường. Bên eo treo một thanh kiếm, bao kiếm đỏ thẫm, chưa hề rút ra. Nhìn nét mặt thì khoảng ba mươi tuổi, nhưng cảm giác từng trải trong đôi mắt cho thấy rõ ràng rằng nàng ta không hề trẻ tuổi.
Một đường đi tới, tông môn nhân Huyết Hà tông đều dồn dập kính sợ né tránh.
Mà nàng ta ở trước mặt một đám chân nhân lại không hề tỏ ra luống cuống, một đường đến gần:
“Chuyện trong Nghiệt Hải, ta đoán chừng đã biết một ít. Tông chủ lấy thân tuẫn đạo, là tấm gương cho Huyết Hà tông ta. Người mặc dù đã chết, nhưng linh hồn vẫn mãi trường tồn! Nguyễn giám chính tìm người làm chủ của Huyết Hà tông, không biết có gì dặn dò? Chư vị đại nhân nếu như có chuyện gì đó, cũng đừng ngại nói thẳng. Khấu Tuyết Giao ta tất nhiên có thể đại biểu cho Huyết Hà tông.”
Hóa ra nàng ta chính là hữu hộ pháp Khấu Tuyết Giao của Huyết Hà tông, chính là chủ nhân của Tam Thiên Hồng Trần kiếm mà Hứa Hi Danh nói đến.
Lời nàng ta nói không tính là khách khí, có một loại kiên cường nóng lòng muốn chống đỡ Huyết Hà tông.
Trần Phác mấp máy môi, cũng không tính toán với nàng ta.
Nguyễn Tù vừa muốn lên tiếng, nói đến chuyện thành lập kênh liên lạc trực tiếp giữa phủ tổng đốc Nam Hạ và Huyết Hà tông, thì lời nói liền chìm ngập trong một mảnh tiếng gào thét.
Khấu Tuyết Giao vừa nói xong, xác nhận tin tức Huyết Hà chân quân Hoắc Sĩ Cập chiến tử.
Chuyện này đối với Huyết Hà tông mà nói chắc chắn là chuyện lớn trời long đất lở. Khiến một đám đệ tử Huyết Hà tông này, làm sao có thể không bi thương?
Đấm ngực giậm chân, gào khóc đều không thiếu.
“Khóc cái gì!”
Trong mắt Khấu Tuyết Giao cũng có bi thương, nhưng chỉ lạnh lùng trách mắng một tiếng, lên tiếng trấn áp:
“Tông chủ vì trấn Họa Thủy mà chết, chính là tận hết bổn phận của Huyết Hà tông ta, thể hiện rõ tinh thần của Huyết Hà tông ta, tạo nên công đức cho Huyết Hà tông ta. Là chết có ý nghĩa, chết trong vinh quang! Tông quy Huyết Hà tông ta là gì? Trong năm vạn bốn ngàn năm này, vì trấn trụ Họa Thủy, chúng ta chết không có gì tiếc! Hoắc tông chủ không phải người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng. Trước mặt nhiều khách quý như vậy, bọn ngươi khóc sướt mướt thế kia, là muốn làm ai mất hết thể diện?”
Tiếng khóc vang dội liền dừng lại.
Mọi đệ tử Huyết Hà tông đều kìm nén bi thương, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Khắp quảng trường, nhất thời chỉ còn lại những tiếc nấc nhỏ không thể kiềm nổi.
Chân quân mất đi, khó nén đau buồn. Tình cảnh này, ai có thể không có chút cảm xúc? Đoán chừng… cũng chỉ có Ngô Bệnh Dĩ.
Vị pháp gia đại tông sư khuôn mặt nghiêm túc gần như lãnh khốc này, trong Nghiệt Hải vẫn luôn trầm mặc, trong không khí như vậy cũng hoàn toàn không lộ vẻ gì. Lúc này mới bước một bước ra, nhìn Khấu Tuyết Giao:
“Khấu hộ pháp có thể đại biểu cho Huyết Hà tông sao?”
“Ngô tông sư.”
Khấu Tuyết Giao hơi cúi đầu với ông ta, coi như chào hỏi:
“Xin thứ cho ta đang mặc giáp trên người, không thể hành lễ. Hiện tại Hoắc tông chủ đã đi, Bành hộ pháp bất tỉnh, tại hạ thẹn là Hữu hộ pháp của Huyết Hà tông, tất nhiên có thể đại biểu cho Huyết Hà tông… Không biết ngài có gì chỉ giáo?”
“Rất tốt.”
Ngô Bệnh Dĩ nói:
“Hoắc chân quân trước khi chết đã nói, lần Họa Thủy sinh biến này, chính là do chân nhân nào đó của Huyết Hà tông các ngươi rình mò con đường Diễn Đạo mà gây nên… Bây giờ, giao người ra đây.”
Toàn trường im phăng phắc!
Ngay cả một ít tiếng khóc thút thít, cũng thoáng cái im bặt.
Khương Vọng tự mình trải qua sự kiện Nghiệt Hải, đi qua cánh cửa Hồng Trần, lúc này cũng sửng sốt.
Hoắc Sĩ Cập sụp đổ đạo thể, dùng thân điền hải, ngăn cản tồn tại siêu thoát tuyệt đỉnh kinh khủng kia về, khiến nghiệt kiếp 333 năm xảy ra một lần kia trở về trật tự vốn có.
Có thể nói, hậu quả do vị chân nhân tạm thời không biết họ tên kia của Huyết Hà tông gây ra, là do Hoắc Sĩ Cập dùng tính mạng để bồi đắp.
Huyết Hà tông phạm phải sai lầm, Huyết Hà tông cũng đã phải trả cái giá lớn nhất mà mọi người có thể tưởng tượng ra, bọn họ mất đi tông chủ của mình, mất đi một vị Diễn Đạo chân quân!
Thậm chí trước lúc Hoắc Sĩ Cập chịu chết, còn cố ý cầu xin, hy vọng các chân quân ở đó sẽ không trách cứ Huyết Hà tông nữa, ông ta dùng tu vi cả đời, tẩy sạch việc này.
Mà hiện tại, dưới tình huống sau khi tông chủ Huyết Hà tông Hoắc Sĩ Cập đã chiến tử, tả hộ pháp của Huyết Hà tông Bành Sùng Giản bị thương nặng, Ngô Bệnh Dĩ vẫn muốn kiên trì hỏi tội Huyết Hà tông!
Nếu phải nói, vị Ngô đại tông sư này, quả thật có chút không có tình người…
Khấu Tuyết Giao mang chiến giám, lúc này sắc mặt quả thật cực kỳ khó coi:
“Sóng gió Nghiệt Hải đã dừng, hài cốt tông chủ chúng ta vẫn chưa lạnh, Ngô tông sư, Tam Hình Cung thực sự khinh người như vậy sao?”
“Chữ khinh giải thích thế nào?”
Ngô Bệnh Dĩ bình tĩnh nói:
“Hoắc tông chủ chết là Hoắc tông chủ chết, tội của Huyết Hà tông là tội của Huyết Hà tông. Chuyện nào ra chuyện đó, Khấu hộ pháp, khuyên ngươi đừng có nói chuyện lẫn lộn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận