Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 169: Tử khí

Phần phật, phần phật !
Từ trong người Liêm Tước đột nhiên vang ra âm thanh như kéo bễ thổi gió.
Toàn thân hắn như từ trong lò lửa bắn ra, bắn thẳng về phía Triệu Phương Viên.
Giơ cao tay phải, cánh tay phải trên không trung chuyển thành màu lửa đỏ, gân xanh thịt đỏ, như một người khổng lồ vung chùy.
Nhiệt độ trong điện tăng vọt!
"Liêm Tước, ngươi quả nhiên có vấn đề!" Nữ tu sĩ góc đông bắc tức giận quát vang, nhưng chân thì lùi lại, không định đối chiến trực tiếp với Liêm Tước đột nhiên bùng nổ.
Người bị nhắm trực diện là Triệu Phương Viên lách người sang bên tránh, bước chân liên tục chuyển dịch, đã chuyển tới cửa điện, để lại một chuỗi tàn ảnh.
Miệng thì hô to: "Mọi người giết Liêm Tước mau! Người này không giết, làm sao chúng ta yên tâm tranh cơ duyên?"
Khương Vọng ấn tay lên chuôi kiếm, nhưng chẳng những không xông vào, ngược lại còn lùi về cửa hông.
Hắn có cảm giác không đúng.
Cho dù Liêm Tước quả thật là hung thủ, thì khi nhìn thấy mình sắp bị lộ, sắp bị mọi người vây giết, lựa chọn đầu tiên phải là chạy trốn chứ, chẳng lẽ hắn tự tin đến mức cho rằng một mình mình có thể giết được hết tu sĩ ở đây ư?
Làm sao đơn giản vậy được! Người có thể đi vào Thiên Phủ bí cảnh tranh giành cơ duyên, làm gì có ai là người yếu!
Chưa kể, cho dù hắn có giết được hết tất cả mọi người, vậy thì lựa chọn hàng đầu của hắn, cũng phải là giết người ở gần mình nhất, chính là Quý Tu đang nghiệm thi mới đúng.
Quý Tu không hề có ý phòng bị hắn, trong khi Triệu Phương Viên vì biểu hiện có ác ý với hắn, nên vẫn luôn duy trì sự phòng bị của mình.
Khi một mình địch chúng, làm gì có đạo lý bỏ gần cầu xa, trước khó sau dễ!?
Cho nên Khương Vọng quyết định cần phải quan sát thêm, nữ tu sĩ kia cũng vậy, giữ thân mình trước.
Chỉ có tu sĩ đội nón lá rộng vành che giấu mặt kia là dịch về trước, vẻ muốn nhúng tay vào trận đấu, giết Liêm Tước.
Nhưng mới dịch được một nửa, bước chân bỗng nhiên dừng lại, cả người không nhúc nhích.
Ngay lúc này, chuyện càng kỳ quái hơn xảy ra.
Triệu Phương Viên đang không ngừng lùi ra sau, đột nhiên đổi hướng vọt lên, xông thẳng về phía Liêm Tước.
Hai người đều dùng bí pháp mạnh nhất đấu với nhau, vừa chạm liền tách ra.
Triệu Phương Viên hộc máu lùi lại, rõ ràng là thế yếu hơn, nhưng hắn ta mặc kệ, lại tiếp tục xông về phía Liêm Tước.
Đây hoàn toàn không phải là phong cách của Triệu Phương Viên, hắn không phải loại tu sĩ kiểu cứng đối cứng này.
Hắn luôn thể hiện mình có trí khôn không thấp, sao lúc này lại bỏ trí dùng lực, đi đánh nhau với người ta?
Nhìn từ góc độ của mình, Khương Vọng thấy rõ mặt của Triệu Phương Viên, phát hiện mắt hắn phủ đầy tia máu, hơn nữa màu đỏ vẫn còn đang không ngừng lan rộng, sát ý nồng nặc.
Không bình thường!
Trong đại điện này có cổ quái!
Khương Vọng thầm tăng cường cảnh giác, vận khí kiểm tra từng tấc kinh mạch của mình, Triền Tinh Linh Xà ở trong Thông Thiên cung cũng chuyển động, kiểm tra xem có gì dị thường hay không.
Đồng thời ánh mắt như điện, quét qua góc đại điện.
Vấn đề ở chỗ nào?
"Chư vị chú ý!" Quý Tu không quan tâm tới chuyện nghiệm thi nữa, đứng dậy, nói với giọng cảnh cáo: "Phải kiểm soát chặt sát ý của mình, nếu chúng ta cũng có ý ra tay với Liêm Tước, vậy sẽ trúng chiêu. Nơi này đã bị người ta động tay chân. Chỉ cần sát ý đạt đến một giới hạn nhất định, sẽ bị sát ý ăn mòn."
Bị sát ý ăn mòn?
Nhìn lại hai người Liêm Tước và Triệu Phương Viên, đúng là không giống người còn lý trí.
Hai người trực tiếp cứng đối cứng đánh nhau, mặc dù cũng bộc phát ra uy thế cực mạnh, chiến đấu cũng có chương pháp theo bản năng, nhưng không hề có sự tính toán nào.
Cứ như chỉ có một mục tiêu duy nhất là quyết sống chết với đối thủ.
Liêm Tước hận Triệu Phương Viên thấu xương, còn Triệu Phương Viên trước đó lại biểu hiện ra sát ý. Hai người rất phù hợp với điều kiện bị sát ý ăn mòn.
Nữ tu sĩ ở góc đông bắc lập tức nín thở ngưng thần, áp chế sát ý của mình.
Như vậy, đây rốt cuộc là thủ đoạn của người nào?
Mấy người trong sảnh quay qua nhìn nhau, cảnh giác lẫn nhau.
Liêm Tước với Triệu Phương Viên vẫn còn đang điên cuồng đánh nhau, cả hai đều đã bị thương không nhẹ.
"Bất kể như thế nào, cản bọn họ lại trước đã, tận lực tránh để có người chết." Khương Vọng quả quyết bắt pháp quyết.
"Nếu kẻ bày ra thủ đoạn muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau, thì chúng ta phải nhất định không thể để cho hắn được như ý. Nếu không sau đó e rằng sẽ có thêm biến hóa, đối với chúng ta có hại không lợi!"
Đằng xà chi chít từ dưới đất chui lên, quấn lấy nhau, chặn giữa Liêm Tước và Triệu Phương Viên.
Đằng xà triền bích!
Đây là một môn đạo thuật phòng ngự, lại được Khương Vọng dùng để chia cách hai kẻ đang đánh nhau.
Oanh!
Dưới sự công kích điên cuồng của cả hai, đằng xà quấn bích trong nháy mắt vỡ nát.
Nhưng lúc này Quý Tu và nữ tu sĩ kia cũng đã kịp phản ứng, thi triển thủ đoạn. Bởi vì lời Khương Vọng nói, đúng là có lý.
Bất kể kẻ âm thầm giở trò hại người kia là ai, cứ không để cho hắn được như ý là được.
Sóng lớn ngút trời, giữa Triệu Phương Viên Liêm Tước dâng lên một bức tường nước, cao đến tận nóc điện.
Bị sát ý ăn mòn, trong mắt hai người chỉ nhìn thấy mỗi nhau. Lúc này chợt bị mất mục tiêu, cả hai đều ngơ ngác.
Từ tay Quý Tu, hai đạo bạch quang lóe lên, chia ra bắn lên người Triệu Phương Viên và Liêm Tước nhoáng cái rồi quay về.
Trong nháy mắt bạch quang hóa thành huyết quang, rơi xuống bàn tay Quý Tu, Khương Vọng mới nhìn rõ, đó là hai con rắn nhỏ.
Vốn là rắn trắng như tuyết, lúc này lại toàn thân đỏ rực.
Triệu Phương Viên và Liêm Tước khựng lại, ánh mắt trở về tỉnh táo.
"Giữ tỉnh táo, áp chế sát ý!"
Quý Tu vừa nói vừa cho rắn nhỏ chui vào trong tay áo, quát lên: "Các ngươi mới vừa bị trúng chiêu, ta tạm thời hút sát ý của các ngươi đi, nhưng không được vọng động sát cơ nữa!"
Tường nước tản đi, Triệu Phương Viên và Liêm Tước liếc nhau, mặc dù vẫn còn đầy ý thù hận, nhưng đều lộ ra vẻ nghĩ mà sợ.
Nhất là Triệu Phương Viên, vì phương thức chiến đấu không thích hợp, đã bị Liêm Tước đánh cho trọng thương, nếu còn kéo dài nữa, e rằng sẽ bị sờ sờ đánh chết.
"Vậy, rốt cuộc là ai dùng thủ đoạn, thúc giục mọi người chém giết lẫn nhau?" Nữ tu sĩ thu tường nước, ánh mắt nhìn nam tử đội nón rộng vành: "Mọi người đều hỗ trợ ngăn nhau giết chóc, đều hỗ trợ thăm dò căn nguyên dị thường, tại sao vừa rồi ngươi không nhúc nhích?"
Tu sĩ đội nón rộng vành tựa hồ lúc này mới kịp phản ứng, khẽ lắc vai, âm lãnh đáp: "Sát ý của ta rất khó áp chế, mất không ít thời gian."
Giải thích này mặc dù có chút làm người ta cảnh giác, nhưng cũng không phải là không hợp lý.
"Khó áp chế như vậy." Nữ tu sĩ cười lạnh: "Ngươi muốn giết ai, mà không chịu nổi?"
"Chẳng lẽ ngươi thì không muốn?" Nón rộng vành nhìn quanh một vòng: "Người ở nơi này, có ai không muốn giết những đối thủ cạnh tranh, độc chiếm cơ duyên có thần thông?"
Nữ tu sĩ nghe vậy hơi khựng lại.
"Được rồi." Đông Vương Cốc Quý Tu ngăn lại: "Trước khi tìm ra kẻ ngầm ra thủ đoạn, chúng ta đừng gây thêm tranh chấp, tránh bị nước đục sờ cá."
"Độc phụ suốt ngày đi quạt gió thổi lửa, lúc nào cũng muốn hại chết người ta. Theo ta thấy nàng ta hiềm nghi cũng không nhỏ!" Liêm Tước rất là hận nữ tu sĩ duy nhất trong long cung.
Bởi vì chính nữ nhân này đã liên thủ với Triệu Phương Viên, suýt nữa là loại bỏ được hắn.
"Không có ta ngăn, nói không chừng ngươi đã chết. Bây giờ lại không kịp đợi như vậy chĩa mũi dùi nhắm vào ta, chẳng lẽ ngươi diễn khổ nhục kế?" Nữ tu sĩ lập tức phản công.
Triệu Phương Viên vừa xử lý thương thế, vừa cẩn thận đề phòng mọi người. Bây giờ hắn đã bị thương nặng, dễ dàng trở thành mục tiêu bị ưu tiên hạ thủ nhất.
Những người này vào long cung, vốn là để cạnh tranh cơ duyên, và ở nơi không hề có sự ước thúc như Thiên Phủ bí cảnh này, giữa họ lại càng chẳng chút tin tưởng nào với nhau để nói.
Luôn nghĩ rằng người ta là kẻ thù, vĩnh viễn không thể tạo thành hợp tác.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến kẻ ngầm giở thủ đoạn kia lựa chọn bắt tay từ sát ý.
Quả thật là hiểu rõ nhân tính, thấu hiểu lòng người.
Khương Vọng rất là do dự, không nắm được thế cục.
Nếu có Lăng Hà ở đây, chuyện sẽ dễ giải quyết nhiều lắm, bởi vì ngay cả kẻ địch của hắn còn tin tưởng hắn mà, để hắn kiểm soát, tất cả mọi người đều sẽ không có ý kiến.
Nếu là Triệu Nhữ Thành, e là đã nhìn ra ngay ai là kẻ giở trò quỷ.
Còn nếu là Đỗ Dã Hổ, vậy thì càng thêm đơn giản, hắn sẽ chả cần cân nhắc, ai giết hắn thì hắn giết người đó, đơn giản thô bạo.
Thế nhưng kẻ đang ở đây lại là Khương Vọng, hắn không thể làm việc thiếu cân nhắc như Đỗ Dã Hổ, nhưng trong nhất thời cũng không tìm ra được biện pháp giải quyết tốt.
Nhưng cũng không thể tiếp tục kéo dài, bởi vì không thể đảm bảo kẻ ngầm ra tay kia không tiếp tục giở trò.
Hơn nữa, chờ đến khi cơ duyên xuất hiện, thế cục sẽ ngay lập tức mất đi khống chế.
Lúc này giữ lại tai họa ngầm, đến lúc đó chỉ còn nước lấy cái chết tuẫn đạo.
Ngoài mặt Khương Vọng vẫn bình tĩnh, trong đầu lại suy nghĩ điên cuồng.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác trong Thông Thiên cung, cây nến khẽ rung một cái.
Phân tâm xem xét, thì thấy từ trong hư không, có ít khí xám bị kéo ra ngoài, để lộ ra lộ tuyến.
Khí xám như tơ, bị cây nến hút sạch.
Khương Vọng nhận ra, đây là tử khí!
Sao lại có tử khí muốn ăn mòn Thông Thiên cung? Đây lại là thủ đoạn của người nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận