Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2256: Thành nỗi tiếc nuối của thiên hạ

Ở Yêu giới, Nhân tộc và Yêu tộc không phân chia địa bàn cai trị, không tồn tại hai phần thiên hạ.
Tất cả địa bàn của Nhân tộc ở thế giới này đều vây quanh "Toại Minh thành".
Lúc trước Thượng Cổ Nhân Hoàng - Hữu Hùng thị thành công xây dựng Vạn Yêu Chi Môn, đoạn tuyệt hy vọng Yêu tộc phản công hiện thế. Sau đó chỉ cần dùng chút binh lực thủ vệ là có thể rảnh tay khắp tám hướng hiện thế.
Mà đến thời đại trung cổ, Nhân Hoàng - Liệt Sơn thị xông vào Vạn Yêu Chi Môn, tự tay giết chết đại yêu, dựng lên tòa đại thành đầu tiên của Nhân tộc trong Thiên Ngục. Vì kỷ niệm viễn cổ Nhân Hoàng - Toại Nhân thị, cho nên lấy hai chữ "Toại Minh" khắc tên. Đồng thời cũng ngụ ý đây là ngọn lửa văn minh đầu tiên Nhân tộc đốt lên ở Yêu giới.
Từ đó về sau tất cả đại thành Nhân tộc đều được xây dựng với Toại Minh thành. Giống như là một bó đuốc, tỏa sáng khắp bốn phương tám hướng.
Mỗi tồn tại ở hiện thế có thể xưng là "Đại tông", ở Yêu giới đều sở hữu đại thành của mình.
Trong thời gian dài đằng đẵng, vô số đại thành Nhân tộc dựng lên rồi lại sụp đổ, thành lập rồi lại hủy diệt, nhưng Toại Minh thành lại chưa từng bị chiếm đóng.
Cho nên lại có biệt danh - "Bất Hãm chi thành".
Mỗi một viên gạch thành của nó đều thấm đẫm máu tươi của dũng sĩ Nhân tộc. Trên cánh cửa bằng đồng xanh của nó, đến nay vẫn còn có vết tay máu do tiên hiền lưu lại.
Qua nhiều năm như vậy, thành trì tụ tập của Nhân tộc ở Yêu giới, luôn không ngừng mở rộng rồi lại thu nhỏ lại. Trong quá trình giằng co này, mỗi một tấc đều lấp đầy máu thịt của vô số chiến sĩ.
Nhưng tổng thể vẫn là xu thế mở rộng.
Nhất là sau khi thể chế quốc gia hưng thịnh tại hiện thế, Nhân tộc lại nghênh đón "thời đại khuếch trương" ở Yêu giới, khắp bốn phương tám hướng, gần như đều chạm đến cái gọi là "giới quan tự nhiên".
Mô tả rõ hơn một chút mà nói, địa bàn của Nhân tộc hiện tại càng giống như là ở trong một lòng chảo khổng lồ.
Bị cái gọi là "Thập Vạn Đại Sơn" vờn quanh.
Đương nhiên, "lòng chảo" này có rất nhiều "lỗ hổng", có chút "lỗ hổng" cực kỳ khổng lồ, hoàn toàn có thể chứa được đại quân đoàn tác chiến. Nhân tộc và Yêu tộc ngay xây dựng đại thành tại những địa phương đó, giằng co chính diện.
Những nơi đó, cũng là chiến trường chính của Yêu giới.
Về phần hiểm địa như Sương Phong cốc, thực chất cũng là một trong những cửa ra. Có điều nó càng thiên về "đường hẹn", vả lại kỳ hạn mở ra cực ngắn.
Mặc dù trong năm tháng dài đằng đẵng, Nhân tộc vẫn duy trì trạng thái tấn công, nhưng ở Yêu giới, đương nhiên Yêu tộc có ưu thế thực lực rất lớn.
Bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, tất cả đều là lãnh địa của Yêu tộc. Đại quân Yêu tộc vây quanh núi, gắt gao vây khốn Nhân tộc.
Nhưng chiến tranh của Nhân tộc là chiến tranh luân phiên. Như Tù Điện quân thay thế Đông Tịch quân, là từng vòng từng vòng kéo dài.
Sau lưng Yêu tộc, lại không có một hiện thế khác để chống đỡ.
Nhân loại gọi bên trong Thập Vạn Đại Sơn là "lòng chảo văn minh", gọi ngoài Thập Vạn Đại Sơn là "vùng đất man hoang". Quá trình phá tan phong tỏa Thập Vạn Đại Sơn là quá trình không ngừng khiến Yêu tộc mất máu. Mà mục đích của chiến tranh đương nhiên cũng là để gieo rắc mồi lửa văn minh ở vùng đất man hoang.
Căn cứ theo Nhân tộc cộng ước được sáu đại cường quốc công nhận và kéo dài, một khi Yêu tộc tập hợp ưu thế lực lượng, muốn triệt để hủy diệt lòng chảo văn minh, Nhân tộc hiện thế sẽ tụ tập cùng đến, đánh một trận chiến diệt tộc với Yêu tộc.
Theo dòng nước lũ cuồn cuộn chảy về phía trước, lòng chảo văn minh ngày càng vững chắc, khả năng này đã càng ngày càng nhỏ.
Mức độ kịch liệt của chiến tranh Thiên Ngục, trong một đoạn thời gian rất dài sau khi mở Tân lịch, thật ra đều bị tầng lớp cao cấp của Nhân tộc nắm giữ.
Trên bản đồ Yêu giới phóng to, Viêm Lao thành nằm ngay phía bắc lòng chảo văn minh, Sương Phong cốc chỉ là một con đường nhỏ hẹp bên mé.
Còn tình báo về Mãn Hoang chi địa, những gì nhân loại biết còn cực kỳ rời rạc. Dù sao Nhân tộc hoàn toàn chiếm cứ lòng chảo văn minh cũng chỉ là chuyện mấy ngàn năm gần đây.
Lại nói Tu Viễn trong Viêm Lao thành giật mình bay ra, quả nhiên từ phía xa đã thấy thân hình của vị lãnh tụ Binh Sự đường kia. Nhưng chỉ một bước chân giậm xuống đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lưu lại một cỗ khí tức uy nghiêm bá đạo, rất lâu vẫn không tiêu tan.
Bản thân Tu Viễn cũng biết với thân phận địa vị của Khương Vọng hiện giờ, một khi xảy ra chuyện tất nhiên sẽ chấn động thiên hạ. Hắn cũng đã dự liệu, bên phía triều đình sẽ phái một vị Diễn Đạo Chân Quân đến đây, tiến thêm một bước xác nhận hiện trạng của Khương Vọng ! dù là sống hay chết, đều phải xác định chắc chắn.
Người đến rất có thể là Nguyễn Tù Nguyễn Giám chính, tuy nói Yêu giới là một thế giới hoàn toàn khác biệt, chắc chắn Chân Quân quẻ đạo sẽ bị cường giả Yêu tộc quấy nhiễu, Tinh Chiêm thuật ở chỗ này chưa chắc đã thành công... Nhưng tốt xấu gì thì Nguyễn Tù cũng có nhiều thủ đoạn tìm người hơn các cường giả Diễn Đạo khác một chút, lại từng có mấy lần hợp tác với Khương Vọng, tương đối quen thuộc.
Nếu không phải Nguyễn Tù, thì chắc chắn là Khương Mộng Hùng. Bởi vì việc này liên quan đến Kế Chiêu Nam, mà hiển nhiên Khương Vọng là người được Thiên Tử sủng ái nhất hiện nay, được ban ân điển, cả triều đình không ai sánh bằng! Khương Vọng bị Kế Chiêu Nam bắt cóc đến Sương Phong cốc rồi gặp chuyện, Quân Thần cần phải làm chút gì đó.
Điều duy nhất hắn không ngờ tới là Khương Mộng Hùng lại đến nhanh như vậy.
Hôm nay Yêu giới vừa mới sáng, ngay cả hắn trấn thủ Yêu giới cũng phải tới đêm khuya hôm qua mới đến Viêm Lao thành.
Mà Trấn Quốc Đại nguyên soái cùng hắn cơ hồ là chân trước chân sau.
Chẳng khác gì Kế Chiêu Nam đêm qua vội vàng trở về hiện thế, báo tin tức cho triều đình Tề quốc. Mà sau khi triều đình Tề quốc trao đổi trong thời gian ngắn ngủi, Quân Thần lập tức ngừng sự vụ trong tay, tự mình giáng lâm.
Cần biết Tề quốc tuy không ít cường giả, nhưng cũng nhà lớn lắm việc, nơi nơi quan trọng. Mỗi vị cường giả Diễn Đạo đều phải theo điều động, không thể thoải mái làm theo ý mình.
Mà Tu Viễn càng thêm nhạy cảm chú ý tới, Kế Chiêu Nam không theo Khương Mộng Hùng trở về Yêu giới.
Yêu giới chính là nơi mà Kế Chiêu Nam phát triển lâu dài, bảy thành lớn của Nhân tộc Tề quốc, hắn đã từng tới qua rèn luyện. Những nơi hiểm yếu như Sương Phong cốc, hắn cũng đi qua vô số lần. Quỹ tích trưởng thành của hắn được khắc họa rõ nét ở đây. Triều đình Tề quốc bồi dưỡng hắn như Tổng đốc quân sự tương lai của Yêu giới. Nhưng hôm nay Khương Mộng Hùng tự mình giáng lâm Yêu giới, hắn lại chẳng theo về. Đằng sau việc này thể hiện ra điều gì, quả khiến người ta phải suy ngẫm.
Tu Viễn trầm mặc một lúc lâu, tiện tay viết một quân lệnh giao cho thân vệ rồi giậm bước rời đi, cũng hướng tới Sương Phong cốc.
Khương Vọng dễ dàng xảy ra chuyện ở Yêu giới như vậy, hắn làm chủ soái Tổng đốc quân sự Tề quốc, cũng khó thoát trách nhiệm.
Nhưng Quân Thần tới nhanh như vậy, có lẽ Khương Vọng còn có hi vọng?
Phải xem Quân Thần đã lâu chưa đặt chân đến Yêu giới, hôm nay muốn làm gì!
Tốc độ của Chân Nhân đương thời tất nhiên cũng cực nhanh.
Từ Viêm Lao thành tới Sương Phong cốc, cũng chỉ trong giây lát.
Khi Tú Viễn đuổi tới nơi, đầu tiên liền nhìn thấy Khương Mộng Hùng đứng yên trước sơn cốc. Bao năm qua, hắn luôn đứng sừng sững như vậy.
"Đến rồi ư?"
Khương Mộng Hùng nhìn vào bên trong sơn cốc, không quay đầu lại.
Tú Viễn cúi đầu hành lễ:
"Đại nguyên soái."
"Khương Vọng không ở trong Sương Phong cốc."
Khương Mộng Hùng nói:
"Ta không tìm thấy thi thể của hắn ở đây."
Tu Viễn không nói gì, bởi vì đêm qua hắn đã tự mình đến tìm kiếm, thậm chí còn đánh vỡ màn chắn sương mù kia, tiến vào trong cốc, quả thật không thấy thi thể.
Nhưng hắn thân là Tổng đốc quân sự tại Yêu giới của Tề quốc, là nhân vật quan trọng, tất nhiên phải chịu trách nhiệm cho mấy chục vạn đại quân đóng ở Yêu giới. Không thể tự mình băng qua Sương Phong cốc, đi đến lãnh địa Yêu tộc tìm người.
Cũng khó mà nói được nhiệm vụ có cần thiết hay không... Trong tình thế như vậy, với tu vi của Khương Vọng, nhìn thế nào cũng là tuyệt cảnh. Thi thể không thấy, có thể đã bị gió rét cực hàn thôn tính hủy diệt, cũng có thể đã bị tên Yêu tộc nào đó nuốt vào bụng. Mà cho dù xuyên qua được Sương Phong cốc, ngay cả hắn cũng không nắm chắc có thể sống sót trở về, huống chi Khương Vọng chỉ mới cảnh giới Thần Lâm?
Khương Mộng Hùng không chờ đợi Tu Viễn đáp lời, hắn chỉ đơn giản trần thuật một câu mà thôi, thông báo cho Thống soái Cửu Tốt, Tổng đốc quân sự Yêu giới một tiếng.
Sau đó hắn giơ nắm đấm lên.
Đây là một nắm đấm bình thường, không có hào quang huy hoàng nào, cũng chẳng tồn tại sắc vàng sắc ngọc. Da vàng, gân xanh, xương thịt cân xứng, thậm chí ngay cả quyền phong cũng rất hòa hoãn.
Nhưng nó lại là nắm đấm của Khương Mộng Hùng, là bất phàm như thế!
Khương Mộng Hùng đánh ra một quyền đơn giản đến mức cùng cực. Cái khí thế ấy, nhìn qua cũng chẳng mạnh hơn lũ côn đồ ẩu đả ngoài đường phố bao nhiêu.
Nhưng quyền này hạ xuống.
Ngọn gió cực hàn gào thét trong Sương Phong cốc không biết bao nhiêu vạn năm, đột nhiên tĩnh lặng! Chỉ trong khoảnh khắc bỗng trống rỗng!
Khoảnh khắc trước còn nghe tiếng gào rít, tựa hồ vĩnh viễn không ngừng nghỉ, hàn ý cực hạn kia tràn ra ngoài cốc, khiến người ta vừa nhìn đã sợ. Khoảnh khắc sau liền tan thành mây khói.
Một khắc trước trắng xóa, một khắc sau đã trống rỗng.
Không.
Một quyền này hủy diệt, đâu chỉ là ngọn gió cực hàn trong Sương Phong cốc?
Quyền ý bá đạo vô ngã vô địch, tựa như một con cự thú vô hình, hung hăng xông thẳng nghiền nát tất cả. Nghiền nát ngọn gió cực hàn, nghiền nát tuyết lạnh ngập trời, nghiền nát núi đá, nghiền nát những thứ gọi tưởng như không thể thay đổi.
Chỗ nó đi qua không thứ gì còn tồn tại, chỉ có "Không", "Không" trống rỗng hư vô!
Toàn bộ Sương Phong cốc đều bị đánh nát.
Gió tuyết tưởng rằng vĩnh viễn không ngừng, cũng biến mất sạch.
Vách ngăn thiên nhiên thâm căn cố đế của thế giới này, đột nhiên bị phá vỡ!
Địa điểm này trong Thập Vạn Đại Sơn của Yêu giới, đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng khổng lồ.
Sơn cốc mà trước đây mỗi khi đông nguyệt, chiến sĩ tinh nhuệ của hai tộc liều mạng chém giết, chiến đấu tranh đoạt, ngày hôm nay trở thành lịch sử.
Có thể tưởng tượng không lâu sau, Nhân tộc Yêu tộc đều cần bố trí đại quân ở đây, xây dựng đại thành, coi nơi này là một trong những tiền tuyến mới.
Khương Mộng Hùng, một quyền đánh ra một chiến trường hoàn toàn mới!
Thời gian im lặng kéo dài đến mười một tháng?
Xưa nay vẫn thế, quy tắc của thiên địa, của thế giới?
Khương Mộng Hùng không đồng ý!
Hắn muốn đi qua nơi này, trời không thể ngăn được.
Hắn muốn đánh vào lãnh địa Yêu tộc tìm người, ai có thể ngăn trở?
Lúc này đứng ở bên này lòng chảo văn minh, ánh mắt xuyên qua địa phương vốn nên là Sương Phong cốc, đã có thể nhìn thấy rõ ràng bên phía đối diện - trên hoang nguyên rộng lớn, tuyết đọng chưa tan đi, một tiểu đội tinh nhuệ của Yêu tộc, trong đó không thiếu Yêu Vương đang hốt hoảng chạy tứ tán. Trong bông tuyết chậm rãi bay xuống, là mấy chục điểm đen lẻ tẻ.
Tu Viễn tận lực nhìn ra xa, với tầm mắt của Chân Nhân, thậm chí có thể nhìn thấy một tòa thành lớn của Yêu tộc ở chỗ cực xa. Không khác mấy so với khoảng cách từ Viêm Lao thành đến Sương Phong cốc.
"Trong ngọn gió cực hàn này cũng không có khí tức sinh mệnh của Khương Vọng. Chứng tỏ không phải hắn bị ngọn gió cực hàn tiêu hóa thôn tính. Có thể hắn đã chạy trốn tới trong lãnh địa của Yêu tộc."
Khương Mộng Hùng lại lạnh nhạt nói một câu.
Sau đó tiến về phía trước.
Hắn không có thanh thế đất rung núi chuyển, chỉ đơn giản là cất bước, đơn giản là đi về phía trước.
Nhưng không thể ngăn cản!
Chỉ một bước, đã vượt qua khoảng cách dài dằng dặc, xuất hiện trên không trung tòa thành trì cổ xưa ở tận cùng tầm nhìn.
Tu Viễn hiểu rõ, mình là người chứng kiến. Phải chứng kiến hành động công tâm của Khương Mộng Hùng, chứng kiến Trấn Quốc Đại nguyên soái không hề ngụy trang cho đệ tử của mình Kế Chiêu Nam, đường đường là Quân Thần vốn không cần như vậy. Tin tức mà Tu Viễn nắm được trong chuyện này... là Thiên tử thật sự nổi giận.
Khương Vọng thất thủ tại Sương Phong cốc, hậu quả còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của mọi người!
Thay mặt cho thượng cấp trực tiếp, làm chứng cho người lãnh đạo Binh Sự đường, Tu Viễn không có gì bất mãn.
Hắn vì Thôi Trữ mà ẩn cư, vì Diêm Đồ mà bị lạnh nhạt, vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi phạt Hạ kết thúc, thay phiên tiến vào Vạn Yêu Chi Môn, đang trong thời điểm muốn thi triển quyền cước... Lại gặp phải chuyện của Khương Vọng.
Có thể nói chuyện tốt chẳng gặp được lấy một, chuyện xấu thì dính đủ đường, toàn là tai bay vạ gió.
Sau khi tung người đi theo, có thể nhìn thấy phía trên cửa thành của tòa thành trì cổ xưa này, có hai chữ viết bằng đạo văn "Nam Thiên" - văn tự của Yêu tộc chính là đạo văn, không giống như Nhân tộc, có rất nhiều văn tự bình thường.
Cho nên tất cả Yêu tộc đều "biết chữ", bởi vì đạo văn "thấy là hiểu ý".
Nhưng chỉ có cường giả từ Yêu Vương trở lên mới có thể viết chữ, bởi vì quá trình thuật đạo, không phải cường giả thì không thể làm được.
Khương Mộng Hùng một quyền đánh nát Sương Phong cốc, một bước đến Nam Thiên thành này.
Đôi mắt chỉ đảo qua một cái, đã phán đoán ra thành này không tồn tại Nhân tộc sống sót, càng không có khí tức của Khương Vọng.
Gương mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, chỉ có tiếng nói như trống trời, sấm dậy khắp vạn dặm:
"Đại Tề Võ An hầu không chết ở chiến trường chính diện, không chết bởi thiên quân vây quanh, vạn mã giày xéo, lại chết bởi nhân yêu cấu kết, thật là nỗi tiếc nuối của thiên hạ!"
Tiếng nói vừa dứt, lập tức có Yêu tộc ngã xuống chết đi!
Yêu tộc trên tường thành, gục ngã từng mảng từng mảng!
Tu Viễn hiểu rất rõ, vì sao rõ ràng Khương Mộng Hùng không tìm được Khương Vọng, lại trực tiếp tuyên bố tin tức Khương Vọng tử vong.
Bởi vì đây đã là cách ứng đối tốt nhất trong tình huống hiện tại.
Nếu Khương Vọng bị yêu tộc nào đó ăn tươi, hoặc trực tiếp đánh tan tất cả dấu vết thì không còn gì để nói. Không ai có thể ra sức.
Nhưng nếu Khương Vọng còn sống, thì không thể để Yêu tộc biết hắn còn sống.
Mà giọng nói của Khương Mộng Hùng vẫn tiếp tục:
"Cho dù là hiện thế, Thiên Ngục, nơi Kinh Vỹ kỳ tung bay, ta đều khiến các ngươi chứng kiến lửa giận của Đại Tề đế quốc, trước hết để tòa thành này chôn cùng Khương Võ An!"
Giọng nói của hắn trực tiếp đánh chết một mảng lớn Yêu tộc.
Trong khi nói chuyện lại có một quyền giáng xuống!
Vẫn là nắm đấm bình thường ấy, nhưng lúc này nó không còn bình tĩnh như trước. Nắm tay kéo theo ngàn vạn khe hở tối tăm, điểm cuối mỗi khe hở u ám tối tăm đều kéo về phía xa xăm. Quyền này như cưỡng ép kéo cả bầu trời Yêu giới xuống dưới.
Một quyền như vậy, như muốn xuyên thủng cả mặt đất!
Yêu tộc khắp thành, tim mật đều vỡ nát!
Nhưng đúng lúc này, lại có một âm thanh khác vang lên, âm thanh này huy hoàng, cường đại, không ai bì nổi !
"Ta tưởng là ai?"
Phía dưới nắm đấm của Khương Mộng Hùng, phía trên Nam Thiên thành, lại có một màn hào quang vàng rực rỡ theo tiếng xuất hiện.
Nắm đấm của Khương Mộng Hùng đánh xuống, đập lên trên màn hào quang.
Phát ra một tiếng giòn vang xa xăm, như lão tăng trong núi sâu đánh chuông lớn. Âm vang như thủy triều, cuốn lên bụi mù ngàn vạn dặm.
Màn hào quang bất động, nắm đấm bất động.
Nhưng hoang nguyên rạn nứt, cả Nam Thiên thành ầm ầm ép xuống vài tấc!
Sau đó, màn hào quang sắc vàng kia nhanh chóng thu lại, hóa thành một điểm sáng màu vàng, kéo dài ra, ngưng tụ thành một cây chiến kích vàng kim, mũi kích lớn đến khoa trương.
Một cường giả Yêu tộc mặt có một vòng lông vàng, bước ra từ trong thời gian và không gian, đưa tay nắm lấy thân kích.
Vì vậy hắn tồn tại.
Đầu hắn đội mũ tam xoa bằng vàng ròng, hai chiếc lông vũ như nhuộm máu.
Người mặc liên hoàn giáp hình thú ôm lấy đầu, trên vai ôm vai, trên gối ôm gối, uy vũ lẫm liệt.
Một chiếc đai lưng thô bạo Lặc Giáp Linh Lung Sư, khí thế đường hoàng, như quấn quanh núi non.
Khoác chiến bào màu máu, bước lên giày sắt Đăng Vân.
Quả nhiên là uy phong lẫm liệt.
Trang bị toàn thân của hắn, tất cả đều do thi thể Thiên Yêu chế tạo. Cũng là minh chứng công huân trong quá khứ của hắn. Tanh máu đến cực điểm, cũng uy phong cường đại đến cực điểm.
Chính là đối thủ cũ của Khương Mộng Hùng.
Thiên Yêu! Viên Tiên Đình!
Xếp hạng cấp bậc của Yêu tộc là tiểu yêu, yêu binh, yêu tướng, yêu soái, Yêu Vương, Chân Yêu, Thiên Yêu.
So với tu sĩ Nhân tộc, trước Đằng Long đều là tiểu yêu. Sau Đằng Long có thể xưng yêu binh. Nội Phủ có thể làm yêu tướng, Ngoại Lâu và Thần Lâm thường là yêu soái, chỉ Thần Lâm cực mạnh mới có tư cách phong Vương.
Chân Yêu mạnh hơn Chân Nhân bình thường, Thiên Yêu thì cùng giai với Chân Quân.
Năm đó nhị đệ tử của Khương Mộng Hùng chiến tử ở Yêu giới, Khương Mộng Hùng cũng tự thân đến tìm, đại khai sát giới tại Thiên Ngục, nghiền sát vô số Yêu tộc, thậm chí còn đánh chết một vị Thiên Yêu! Cuối cùng bị chính Viên Tiên Đình ngăn cản.
Song phương đại chiến ba ngày đêm, thắng bại chưa phân.
Cuối cùng Khương Mộng Hùng chỉ mang theo một thanh Thiều Hoa thương loang lổ vết máu, một mình trở về hiện thế.
Hôm nay tái ngộ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận