Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1011: Đinh Lan

Khương Vọng ngẩn người.
Hết rồi? Chỉ đơn giản như vậy?
Trọng Huyền Thắng chỉ cần mời Bác Vọng Hầu hay Định Viễn Hầu mở miệng là làm được, ngươi gửi một tấm thiệp là được rồi?
Yến hiền huynh, ngươi lợi hại như vậy, sao không nói sớm?
"Yến huynh" Khương Vọng nổi lòng tôn kính: "Trước kia ta còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, có làm gì không đúng, xin hãy tha thứ. Hiện tại ta trưởng thành rồi, sau này hai ta sẽ cư xử với nhau thật tốt."
Ngươi học ai vậy!
Yến Phủ dở khóc dở cười: "Không phải con đường của ta rộng hơn Trọng Huyền Béo, mà Chính Vụ của toàn bộ Tề Quốc như núi như biển. Tuy rằng Triều nghị Đại phu có chín vị, nhưng cũng không thể tự tay làm hết mọi chuyện. Phía dưới còn nhiều, rất nhiều quan lại, giống như danh ngạch tham dự Hoàng Hà Hội, cũng được báo lên từng tầng từng tầng.
Người không thông suốt các cửa trong đó, như Trọng Huyền gia có căn cơ ở Chiến Sự Đường, thì phải dựa vào sức ảnh hưởng của chính mấy vị Hầu gia, trực tiếp gửi lời cho Triều nghị Đại phu.
Mà ta chỉ cần viết một thiệp, tùy tiện giao cho quan viên nào đó, là có thể đưa tới trước mặt các vị Triều nghị Đại phu dễ dàng.
Các Triều nghị Đại phu nhìn thấy ngươi được ta đề cử, bình thường sẽ không làm khó. Dù sao gia gia của ta..."
Nói đến đây, y dừng lại: "Đương nhiên, sở dĩ việc này xử lý dễ dàng, nguyên nhân chủ yếu nhất là do ngươi thật sự có tư cách này. Thực lực và danh vọng của ngươi đã đủ, đề cử ngươi không vi phạm quy định!"
Không phải người thân cận, y sẽ không nói những lời này.
Y không cần nói gì cả, chỉ cần nhẹ nhàng nói qua, cũng đủ khiến Khương Vọng thiếu ân tình lớn.
Trọng Huyền Thắng biết Yến Phủ làm việc này rất đơn giản, nhưng lại không nói đơn giản đến mức nào. Do đó, nếu Yến Phủ dùng chuyện này muốn một ân tình lớn, cũng là điều cần làm!
Yến Phủ đã quá quen việc khách sáo giữa những danh môn quý tộc kia, nhưng y hoàn toàn không chơi trò này với Khương Vọng.
Bởi vì người chân chính quen biết Khương Vọng, đều biết hắn là một người chân thành khó có được dường nào. Đối xử với hắn bằng sự chân thành, nhất định có thể đổi lấy chân thành.
Khương Vọng cũng không nói lời cảm kích gì, mà tiếp tục nói đùa: "Yến hiền huynh, trước kia chúng ta xưng nhau là hiền huynh, là do ta mạo muội. Khi đó ta chỉ biết ngươi có tiền, nhưng không biết ngươi có tiền nhiều đến vậy. Sau này ta biết ngươi có tiền như vậy, nhưng không biết ngươi còn hơn thế nữa!
Không cần nói gì cả, sau này ta gọi ngươi là Phủ huynh, ngươi gọi ta là Vọng đệ!"
Có một số việc ghi nhớ trong lòng là được.
Không phải tất cả mọi người đều có thể dễ dàng viết một tấm thiệp, là có thể đưa tới trước mặt Triều nghị Đại phu. Việc Yến Phủ tiện tay làm là vì địa vị, quyền thế mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ, nhưng không phải ai Yến Phủ cũng giúp. Loại công tử như y, tiền tài có thể tùy tiện vứt, tùy tiện tiêu, nhưng chuyện thoạt nhìn càng đơn giản như viết một tấm thiệp, y lại không dễ làm.
Bởi vì mỗi tấm thiệp, sẽ tiêu hao tình cảm được tích lũy nhiều năm của Yến gia. Trước khi hao hết, nếu Yến Phủ không thể đứng lên, Yến gia cũng sẽ không còn.
Bao nhiêu danh môn đỉnh cấp, công huân thế gia đều suy tàn như thế.
Yến Phủ không ầm ĩ với hắn, dùng phong độ nhất quán, giọng nói ấm ấp nói tiếp: "Chỗ Chính Sự Đường không có vấn đề. Chờ danh sách đến trước mặt bệ hạ, thì không ai nói trước được. So văn hay so võ đều được, đương nhiên... quan trọng là được Đế tâm!"
Khương Vọng sờ cằm, nghĩ đến một bộ áo tím mà mình từng được ban thưởng, có coi là "Được đế tâm" hay không.
Nhưng chuyện này thực sự không có gì phải suy nghĩ. Hắn mới tới Tề quốc không bao lâu, mặc dù coi như đã cắm rễ, nhưng dù sao có vài thứ cần tích lũy theo thời gian. Có không ít tử đệ danh môn được Tề Đế nhìn lớn lên, sao có thể so sánh được.
Khương Vọng ngừng suy nghĩ, nhẹ giọng cười: "Mặc kệ là so văn hay so võ, ta đều quét ngang một kiếm!"
Thật sự, hắn không cần phải nghĩ. Nếu đã hạ quyết tâm tranh giành, cho dù đối thủ là ai, cho dù tranh thế nào, nâng kiếm là được!
"Có khí phách!" Yến công tử vỗ tay khen ngợi: "Ta đã bắt đầu chờ mong ngày đó!"
Hai người còn nói chuyện một hồi, trò chuyện về vài đối thủ nên chú ý. Quản gia Yến phủ bước vội vào trong, ghé vào bên tai Yến Phủ, nói mấy câu gì.
Với thính lực của Khương Vọng, hắn hoàn toàn có thể nghe rất rõ ràng, nhưng hắn cố gắng khống chế âm thanh truyền lại, không lắng nghe.
Yến Phủ quay đầu, vẻ mặt phức tạp nói với Khương Vọng: "Ôn cô nương đang tới..."
Cuộc hôn nhân y mới đính hôn kia, đối tượng kết thân chính là nữ nhi của Triều nghị Đại phu Ôn Diên Ngọc, Ôn Đinh Lan.
Khương Vọng nghiêm túc đứng dậy: "Vậy ta đi trước, sau này lại uống rượu với nhau."
"Không, ý của ta là..." Yến Phủ đưa tay ngăn lại, nói: "Ngươi đừng đi vội, ngồi bên cạnh với ta một chút. Nàng đột nhiên tới cửa, ta cũng không rõ, hiện tại trong lòng hơi chột dạ..."
Khương Vọng buồn bực nói: "Ta cũng không có kinh nghiệm vụ này."
"Ngồi một chút đi, ngồi cùng một chút đi." Yến Phủ lựa lời khuyên bảo, lại nói với quản gia: "Mau mời Ôn cô nương vào."
Khương Vọng còn muốn chối từ, nhưng hắn đã nghe tiếng bước chân truyền đến.
"Không cần mời nữa." Một giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên ngay sau đó: "Ta đã không mời mà tới rồi."
Yến Phủ vội vàng đứng dậy, ra ngoài nghênh đón: "Ha ha ha, Ôn cô nương, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?"
Tiếng cười kia nghe sao chát chát.
Nhớ đến chuyện Yến Phủ bị Khương Vô Ưu đánh ở ngoài biển trước đó... Khương Vọng chợt cảm thấy ngồi ghế này khiến toàn thân không thoải mái, rất muốn về nhà.
Yến Phủ nói đúng, nếu sớm biết chuyện danh ngạch Hoàng Hà Hội dễ dàng như vậy, viết một phong thư là đủ. Hắn cần gì phải đích thân đến Yến phủ, chịu đựng cùng y?
Khương Tước gia cố gắng giữ bình tĩnh, ngồi vững mông trên ghế.
Cho dù thế nào, khí thế không thể yếu.
Hắn dùng hết vẻ mặt bình tĩnh, nhìn về phía ngoài cửa, lộ ra nụ cười ấm áp nhất có thể: "Ôn cô nương, vô cùng vinh hạnh gặp được ngươi hôm nay."
Người đi vào trong sảnh là một nữ tử dịu dàng, ôn nhu, có dáng điệu cực tốt khi đi lại, vừa nhìn đã thấy là không phải người nhà bình thường có thể nuôi ra được.
Thấy Khương Vọng, nàng cúi người thi lễ: "Khương công tử, Định Lan thất lễ. Ta mạo muội tới, không chậm trễ chính sự các ngươi chứ?"
Giọng nói của nàng rất dễ nghe, vẻ mặt ôn nhu, thái độ thân thiết, lời nói cũng rất lễ phép, nhưng nghe sao thấy hơi khó chịu.
Đại Tề không có quy củ nam nữ trước khi kết hôn không thể gặp mặt. Nam nữ đã đính hôn gặp mặt nhau, dạo chơi là chuyện bình thường.
Nếu đổi thân phận là biết khó chịu ở chỗ nào. Thê tử tương lai của Yến Phủ tới gặp Yến Phủ, lại nói với Khương Vọng là mình mạo muội...
Trong chốc lát, người đến từ vùng nông thôn như Khương Vọng, cũng không biết đáp lễ thế nào, đành phải đứng lên: "Không, không, chúng ta đã nói chuyện xong rồi."
Hắn thuận thế muốn đi, hoàn toàn không để tâm đến thỉnh cầu trước đó của Yến Phủ: "Vậy các ngươi trò chuyện đi? Ta còn có việc..."
"Ha ha ha ha." Yến Phủ cười to vài tiếng như bị tâm thần, che lấp cái cớ của Khương Vọng: "Có gì mà mạo muội hay không mạo muội, tất cả mọi người đều là bằng hữu. Đến, ngồi xuống nói chuyện đi." Tay y đẩy Khương Vọng về chỗ ngồi cũ.
Y xoay người lại, sai bảo: "Mau dâng trà lên, Ôn cô nương thích uống gì, không cần ta nhắc lại, đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận