Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1472: Tình yêu cho ngươi còn hơn thời gian dài đăng đẵng (1)

Quả thật là một câu hỏi tới tận linh hồn.
Thanh Bát Chi, Thanh Cửu Diệp, thậm chí cả Thanh Thất Thụ đều là từ nhỏ đã được rèn luyện, học võ, triển lộ được tài năng giữa đám trẻ con cùng lứa, được tiếp nhận thần ân ở thụ chi tế đàn, nhờ vậy có thần lực, trở thành Thánh tộc võ sĩ được người tôn kính, có chiến lực vượt xa người thường.
Tín ngưỡng dành cho Long Thần, không phải chuyện chỉ vài năm vài tháng.
Là từ nhỏ đến lớn, là đời đời tương truyền.
Tín ngưỡng họ dành cho Long Thần, có thể nói là thành kính nhất cả Sâm Hải Thánh tộc.
Bởi vì tín ngưỡng thành kính hay không, ảnh hưởng trực tiếp đến sức mạnh của họ.
Mà bây giờ Thanh Hoa lại nói, Tiểu Phiền bà bà luôn giải sai chân ý của thần dụ?
"Không cần chứng minh." Thanh Cửu Diệp trầm giọng: "Ngay lúc này, ngươi đang đại diện cho bản thân mình, hay đại diện cho thần?"
"Cái này có gì khác nhau? Ta là Thanh Chi Thánh nữ, cũng là hành giả thay mặt cho thần. Thần dụ vào tai ta, thốt ra qua miệng ta." Thanh Hoa nói: "Chỉ ý của thần, ta sẽ không bóp méo, sẽ không thêm bớt, sẽ không che giấu... đây không phải bổn phận của thị thần hay sao?"
"Thần dụ ngươi nghe được là gì?" Thanh Cửu Diệp lại hỏi.
"Đương nhiên là giết kẻ nói xằng, chỉ dẫn con đường chính xác cho Thánh tộc!" Thanh Hoa vẻ mặt thành thật đáp: "Nếu không các ngươi cho là, ta dùng cái gì gây tổn thương được bà ta? Là Long Thần đại nhân, đã thu hồi sức mạnh của bà ta!"
"Nếu là thần dụ ta tuyệt sẽ không từ!" Thanh Bát Chi tức giận nói.
Thanh Cửu Diệp: "Tiểu Phiền bà bà như mẹ của chúng ta. May đồ cho ta, cho ta ăn, dạy ta làm người, nuôi ta khôn lớn. Nếu thần yêu người, sao lại xúi giục con giết mẹ? Sao lại ra lệnh mẹ giết con?"
"Là thần cho chúng ta áo cơm, là thần cho chúng ta che chở. Là thần dẫn chúng ta đi ra bóng tối, là thần cho chúng ta tương lai!" Thanh Hoa đầy sùng kính ca ngợi, rồi nhìn hai Thánh tộc võ sĩ: "Có lẽ vì ngươi giờ đang mê muội, nhưng thần cuối cùng sẽ dẫn dắt chúng ta đi về phía quang minh... Ngay thời điểm bà ta quyết định phản bội thần kia, quyết định đọc sai thần dụ kia, bà ta không còn là Tiểu Phiền bà bà của chúng ta nữa, mà là một kẻ báng bổ thần đại gian đại ác. Đừng quên, sức mạnh của các ngươi là từ đâu mà có! Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn báng bổ thần?"
"Không. Là bà bà chiếu cố chúng ta lớn lên, là bà bà tìm thức ăn về, là bà bà bảo vệ tộc nhân chúng ta... Thật sự che chở mảnh đất này, thật sự giúp nơi này có ánh sáng có cuộc sống, đến ngày hôm nay, đều là Tiểu Phiền bà bà làm cho, không phải thần!"
Thanh Cửu Diệp kéo căng dây cung: "Thần chỉ hạ xuống thần lực, nhưng ta cũng phải cố gắng tu hành. Thần chỉ cần tín ngưỡng, tất cả các buổi cúng tế ta đều không vắng mặt một lần, không có lần nào là không lòng thành. Nhưng nếu thần chỉ là muốn giết Tế Tư bà bà, vậy thì thần này... Ta không tin!"
Lời này, thật sự là báng bổ thần!
Kẻ bỏ thần ắt sẽ bị thần bỏ.
Mất đi thần lực, cái gọi là Thánh tộc võ sĩ, cũng sẽ chỉ còn là một người bình thường có cơ thể tráng kiện chút mà thôi.
Nhưng ...
Một hơi thở trôi qua, hai hơi thở trôi qua, ba hơi thở trôi qua.
Rất nhiều hơi thở trôi qua.
Trên người Thanh Cửu Diệp không có bất kỳ thay đổi nào.
Cơ bắp của hắn vẫn có lực, mũi tên của hắn vẫn rất ổn.
Không vì báng bổ thần mà bị thu hồi sức mạnh, càng không hề thấy thần phạt gì hạ xuống.
"Xem ra không phải thần ý là như vậy, mà là ý của ngươi." Thanh Bát Chi nắm cây giáo, mắt nhìn Thanh Hoa trở nên lãnh khốc: "Cách bà bà xa chút nữa!"
Sát ý khiếp người ép tới.
Thanh Hoa không kìm được lại lùi thêm mấy bước.
"Sao... sao lại thế?"
Nàng ta bối rối, sợ hãi, hoàn toàn không hiểu vấn đề nằm ở đâu.
Rõ ràng là thần, rõ ràng là thần...
Là chỉ ý của thần mà.
Ba người trẻ tuổi đối đầu nhau trong thư phòng, cảm xúc kịch liệt mà phức tạp.
Không ai để ý, bà lão nằm liệt trên ghế, chẳng biết từ lúc nào, đã lệ rơi đầy mặt.
Môi bà run rẩy, nhưng nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
"Bà bà, ngươi sao rồi?" Thanh Cửu Diệp là người đầu tiên phát hiện không đúng, vội chạy tới chỗ Tiểu Phiền, cất cung tên định đỡ, nhưng nhớ ra bà bà đang có thương thế, không dám ra tay tùy tiện, đành lo lắng hỏi: "Bà sao rồi?"
Thanh Hoa đang bối rối cũng quay qua nhìn bà lão hiền hòa này.
Thanh Bát Chi hoành ngang cây giáo, chặn đường nàng ta, mặt đầy cảnh giác nhìn nàng ta.
Thanh Hoa lại ngẩn ra, nàng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ xa lạ này trên những gương mặt này.
Nhưng thần dụ...
Tiểu Phiền bà bà cuối cùng cũng nói được, giọng run run: "Các ngươi... Các ngươi có nghe... Nghe thấy không?"
"Nghe thấy cái gì?" Thanh Cửu Diệp ngơ ngác.
Tiểu Phiền bà bà đầy nước mắt, không ngừng chiến đấu với sức mạnh quỷ dị đang ăn mòn mình, vừa chiến đấu với thần dụ hỗn loạn đang không ngừng tấn công bà.
Nhưng ngay mới vừa rồi...
Những lời thần dụ hỗn loạn làm bà khốn khổ, đã bị thần dụ mới thay thế.
Khí tức này bà rất quen thuộc, khí tức của "chính chỉ".
Đạo thần dụ này, chỉ có hai chữ: "Tiểu Phiền."
Hai chữ ấy, vang vọng trong lòng, vang vọng bên tai.
Đã từng vô số lần, vô số lần xuất hiện trong mộng của bà.
"Nghe... Nghe thấy rồi." Thanh Hoa đờ đẫn đáp.
Là Thanh Chi Thánh nữ, nàng ta đương nhiên không thể không nghe thấy thần dụ.
Chỉ là… tại sao?
Tại sao chân thần lại gọi tên của Tiểu Phiền bà bà? Còn gọi nhẹ nhàng như vậy, dịu dàng như vậy...
Có Thanh Hoa chứng thực, giúp Tiểu Phiền nhận ra không phải mình nghe nhầm do ngôi sao hoảng hốt.
Bà "a" lên giữa chừng rồi nín bặt.
Đôi cánh tay gầy guộc chậm rãi đưa lên, ôm lấy mặt mình.
Run rẩy, run rẩy, từ đầu đến chân, không gì che giấu được.
Bà như một đứa bé bị uất ức vô cùng, muốn làm nũng kêu trời kêu đất.
Hiểu rồi.
Đã hiểu cả rồi.
Tại sao nhiều năm nay lại có tới hai thần âm hoàn toàn mâu thuẫn...
Tại sao năm đó Quan Diễn đã đèn cạn dầu, nhưng lại nói với nàng: "Ta sẽ dùng phương thức của mình, mãi mãi yêu nàng."
Bà rốt cuộc đã hiểu, những câu, chữ nho nhỏ trước giờ tìm ra mà không hiểu được trong thư phòng này.
"Nàng phải biết tín ngưỡng của mình là cái gì, hòa bình, sức khỏe, vui vẻ, hay là thần?"
"Phật nói không thể thỏa mãn tất cả ước vọng ở trong lòng nàng, ta nói, nếu ta là Phật, ta sẽ làm hết."
Đã vỡ kim thân, thiêu xá lợi, còn nói gì làm Phật, vậy mà… lại thật sự làm thần rồi.
Ngọn nguồn gây ra thời kì bóng tối kia, cho tới bây giờ không chỉ những trưởng lão đó, không chỉ là Yến Kiêu, mà hẳn là kẻ đưa ra những lời thần dụ hỗn loạn... Cũng chính là Long Thần!
Và bao năm nay, Quan Diễn vẫn luôn đấu tranh với thần, trở thành một nửa "Thần", luôn bầu bạn với bà...
Những lời ‘thần dụ thật’ được nàng công nhận kia, đều là tình yêu không ngừng chất chồng theo thời gian dài dằng dặc.
Đều là những lời thể hiện tình cảm mỗi một lần đấu tranh thắng lợi ngắn ngủi, Quan Diễn bày tỏ với bà!
Bà luôn biết, y thật lòng yêu bà.
Nhưng bà không biết, đến bây giờ y vẫn còn yêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận