Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1444: Hắn là ai (2)

Cao Triết nhanh chóng cân nhắc lợi hại trong lòng, quyết đoán mở miệng nói: "Nếu Điền huynh đã nói như vậy, ta sẽ cùng ngươi tranh một cái danh ngạch. Lôi huynh và Văn huynh tranh một vị trí, tất cả mọi người đều xuất lực vì Đại Tề, thắng bại coi như không oán trách!"
Hắn cũng không phải dạng ngu xuẩn không rõ đầu đuôi, tiểu thông minh là có một chút, bằng không cũng không nghĩ tới việc kéo Khương Vọng ra để đè ép Lâm Tiện.
Lời này thoạt nhìn công bằng, nhưng kỳ thật là hình thức bốn người tranh giành hai cái ghế, biến thành hình thức hai người tranh một cái.
Hắn tự thấy tu vi của mình không bằng Lôi Chiêm Càn, lĩnh quân không bằng Văn Liên Mục, nếu chiến đấu bốn phương, hắn ta có thể chẳng thu hoạch được gì.
Nhưng hai bên tranh một lại khác, bởi vì trong bốn người thoạt nhìn thì "Quả hồng" dễ bóp nhất đã bị hắn tự nhiên vạch ra một tổ.
Đây là lựa chọn hắn có khả năng nghĩ đến trong thời gian ngắn, là lựa chọn có lợi nhất cho mình.
Lôi Chiêm Càn không tỏ thái độ gì, bởi vì đối đầu với ai thì hắn đều không sao cả. Văn Liên Mục cũng không lên tiếng, bàn về dẫn quân xông trận, hắn ta tự có tính ngạo mạn, tự thấy đối đầu Lôi Chiêm Càn cũng sẽ không thua.
Điền Thường càng trầm mặc, Cao Triết lấy hắn ta làm quả hồng mềm, hắn ta không thể không hài lòng được.
Nhưng đúng vào lúc này giọng nói của Trọng Huyền Thắng vang lên: "Không, thật ra các ngươi chỉ còn lại một vị trí chủ tướng."
Cao Triết vừa sợ vừa giận nhìn lại.
Nhưng Trọng Huyền Thắng lại không nhìn hắn ta mà chỉ dựa vào một cái ghế dựa lớn được đặc chế, nhìn trái nhìn phải một vòng rồi thản nhiên nói: "Tin rằng mọi chuyện về Khương Vọng, mọi người đều đã biết. Vốn ta khuyên hắn an tâm tu luyện, nhưng nếu hiện tại thiên hạ biết chuyện, hẳn là nên đến Tinh Nguyệt Nguyên một chuyến, trả lại một phần lễ cho người Cảnh Quốc..."
"Ta đã phái người đi mời hắn, chắc trong vòng hai ngày sẽ có thể tới."
Nói tới đây, hắn ta mỉm cười: "Thanh sử đệ nhất Nội Phủ tới chiếm một doanh, chắc không ai phản đối chứ?"
"Tất nhiên là không!" Lập tức có người hưởng ứng: "Có Khương Vọng ở đây, Từ Tam tính là cái gì? Vương Khôn thì sao? Bùi Hồng Cửu có gì phải sợ?"
Người nói chuyện là thiên kiêu của Dặc quốc Lận Kiếp.
Trọng Huyền Thắng nhìn hắn ta một cái, bất ngờ kẻ này nịnh người chuẩn xác như vậy.
Dặc quốc là một tiểu quốc ở phía nam Xương quốc, cách Thiên Hình Nhai kỳ thật không xa, bị tư tưởng Pháp gia ảnh hưởng tương đối sâu. Quốc gia này phẩm chất tôn sùng cương trực, rất có tinh thần.
Mấy cái tên mà Lận Kiếp nhắc đến trong miệng đều là thiên kiêu Nội Phủ nổi danh của Cảnh quốc.
Nói cuồng vọng cũng không tính là cuồng vọng, dù sao Khương Vọng cũng đạt được danh tiếng Nội Phủ đệ nhất cổ kim, ở Nội Phủ Cảnh, xác thực cũng không cần phải khiêm tốn.
Nếu như Lận Kiếp đề cập tới thiên kiêu Ngoại Lâu Cảnh của Cảnh Quốc như Trần Toán thì có thể nghi ngờ mấy phần, bây giờ loại thước đo này, nắm chắc rất là vi diệu... Là một nhân tài.
Trọng Huyền Thắng có tâm tình để bình phẩm nhân vật ở đây, Cao Triết lại bị một câu nói hủy mất tâm tình.
Nhìn Trọng Huyền Thắng, miễn cưỡng cười nói: "A Thắng, đừng nói giỡn. Khương Vọng còn chưa tới mà."
Trọng Huyền Thắng cười híp mắt nhìn hắn: "Ta chưa bao giờ nói đùa với người không quen biết."
Những lời này vừa nói ra, lập trường liền rõ ràng, rõ ràng giới hạn từ đó về sau, không còn mang theo Cao Triết chơi đùa nữa.
Cao Triết sửng sốt, nhất thời vẫn chưa thể phản ứng lại.
"Mặc dù Khương Vọng có tiếng tăm lừng lẫy nhưng không có mặt liền chiếm một doanh chủ lực, sao thích hợp chứ? Đây chính là chiến trường, không phải nơi thích hợp để chơi đùa. Chúng ta phân sinh tử ở đây, quyết thắng bại, không phải vẽ sa bàn, hạ quân cờ. Hắn muốn chiếm vị trí nào đó… Không biết đến sớm một chút sao?" Trong mấy dãy chỗ ngồi phía sau, có một thanh âm đột nhiên nói.
"Người này là ai vậy?" Trọng Huyền Thắng hỏi trái phải.
"Cố Yên của Chiêu quốc!" Người trẻ tuổi với vẻ mặt quật cường lớn tiếng nói.
Cường ngạnh trừng mắt nhìn Trọng Huyền Thắng, không chịu yếu thế nửa phần.
Trong các nước ở Đông Vực, nếu muốn bình chọn một nước nhỏ mà hâm mộ Tề Quốc hàng đầu, Chiêu Quốc nhất định sẽ đứng đầu trong bảng. So với Dương Quốc năm đó, còn ủng hộ Tề Quốc nhiều hơn. Vả lại, bất luận những người nắm quyền, dân chúng Chiêu Quốc, tuyệt đại đa số đều ước được nhập vào Tề Quốc.
Không nghĩ tới ở một quốc gia như vậy lại có một kẻ ngông cuồng đến như thế, dám chất vấn thiên kiêu danh môn đến từ Tề Quốc.
Lý Long Xuyên trực tiếp đứng dậy, đi đến trước mặt người này hất cằm: "Đi ra ngoài, chúng ta tâm sự."
Quá dứt khoát, khí thế quá hùng hồn.
Cố Yên rõ ràng thoáng sửng sốt một chút, nhịn không được quay đầu nhìn Tây Độ phu nhân một cái.
Trong trướng tu vi cao nhất, địa vị Tây Độ phu nhân trên danh nghĩa cũng cao nhất, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở bên cạnh soái vị, thờ ơ với điều này.
Hiển nhiên bà ta rất tỉnh táo, biết trận chiến này lấy ai làm chủ.
Mà những người không tỉnh táo, nhìn thấy thái độ của bà, cũng có thể thanh tỉnh.
Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng vẫn cắn răng đứng dậy đi ra ngoài quân trướng.
"Vậy ta nói chuyện với ngươi!" Hắn hạ quyết tâm.
Hai người một trước một sau ra khỏi quân trướng.
Bên trong trướng không người nào tỏ ý kiến đối với điều này.
Không thể không nói, theo lý mà nói thì không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng bản chất của chuyện này là đang chất vấn quyền chủ đạo của thiên kiêu Tề quốc trong chiến trường này.
Cho nên Lý Long Xuyên hoàn toàn không giảng đạo lý, trực tiếp lấy thế đè người, mang ra khỏi trướng, mà chỉ thẳng đến hồng tâm, xuyên qua thế địch.
Cố Yên hoặc là muốn tranh đoạt quyền lợi cho tiểu quốc, hoặc là mình muốn đoạt công...
Lý Long Xuyên lười quan tâm. Thân là Thạch Môn Lý thị công tử, hắn cũng có tư cách không cần quan tâm.
Vị trí mười doanh của Phương Hựu được thả ra, tuyệt đối so với cái này biểu hiện ra giá trị còn quan trọng hơn. Nếu không Trọng Huyền Thắng đã không đến mức phải mở miệng tranh giành thay Khương Vọng rồi.
Tiền đồ của Khương Vọng sau khi đạt được Nội Phủ đầu tiên đệ nhất cổ kim tất nhiên không cần phải nói. Trở lại Tề Quốc không thể thiếu thiên tử ân thưởng.
Thông thường, lợi ích bình thường không cần quá để trong mắt.
Nhưng bây giờ bọn Cao Triết, Điền Thường, Văn Liên Mục mặt đỏ tía tai, vốn dĩ Lôi Chiêm Càn lúc đầu hình như không định tham dự chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên thì vội vã chạy tới tối nay...
Nghĩ đến cũng đều là nhận được một chút phong thanh.
Lý Long Xuyên kết hợp với một ít tin tức mà mình nghe được, liền xác định được bảy tám phần, quyết đoán đứng ra phối hợp, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không đối chiếu với Trọng Huyền Thắng.
Trong lòng Trọng Huyền Thắng... Chỉ có hai chữ "bớt lo".
Không hổ là danh môn thế gia, từ nhỏ học binh pháp. So với Khương Vọng đỡ lo hơn nhiều!
Trọng Huyền Thắng và Lý Long Xuyên ở đây nhẹ nhàng khống chế thế cục, còn có Yến Phủ ở nơi đó không mặn không nhạt đứng ngoài quan sát.
Còn Cao Triết thì đang chìm trong cảm xúc giận dữ, một lúc lâu sau vẫn không cách nào thoát ra được.
Tranh giành với Lôi Chiêm Càn là tuyệt đối không tranh được, hắn vô cùng rõ ràng điểm này. Nếu Khương Vọng cũng muốn chiếm danh ngạch chủ tướng thì lần này hắn đã không có khả năng chưởng doanh.
Lần này hắn đến chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên chính là vì mạ vàng, thơm lây, nổi danh vạn người.
Sao có thể dừng lại ở đây?
Nếu cứ như vậy chán nản từ bỏ, vậy hắn cần gì phải chịu khổ. Làm thổ hoàng đế ở quận Tịnh Hải, chẳng lẽ không đủ tiêu sái sao?
Hắn biết rõ, mình nhân lúc Khương Vọng không có ở đây, kéo Khương Vọng làm da hổ ép người, đã là làm ác Trọng Huyền Thắng. Nhưng thật không ngờ, đối phương có thể tuyệt tình đến tận đây!
Có cần thiết phải vậy không?
Nhất định phải đẩy Cao Triết đến đối lập sao?
Chẳng lẽ liên hệ lợi ích giữa Cao gia và Trọng Huyền gia không cân nhắc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận