Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2482: Không người nào bất tử (1)

Tin tức xấu là thời gian không còn nhiều, hành động mạo hiểm vẫn phải tiếp tục. Tin tức tốt là... vẫn còn cơ hội.
"Cảnh quốc lập quốc bốn ngàn năm, tất cả mọi con đường đều đã có người đi qua, tất cả mọi vị trí đều có người ở, không gian đã trở nên vô cùng chật hẹp. Hiện nay, những người trẻ tuổi có tiền đồ đều tập trung phát triển tại Thiên Kinh Thành. Nếu có lựa chọn, ai nguyện ý ở lại Thái Bình Thành này? Nơi đây, vốn là danh phủ hùng thành, nhưng vinh quang đã sớm phai nhạt, lại không phải trọng trấn biên cảnh. Nói sa vào yên vui, quân bị lỏng lẻo, là còn nói dễ nghe. Ta đến đây sớm một ngày, đi vào nhà thành chủ hơn một lần, cũng không thấy động tĩnh gì.
Du Khuyết ban đầu rời khỏi Thiên Kinh Thành, đã mất đi cơ hội cạnh tranh, bị đẩy về quê nhà. Hiện nay, hắn sống một mình tại tiểu viện góc đông bắc."
Tần Quảng Vương dùng ngón tay hư hoa:
"Chỗ này, người hầu Du gia thật sự không mấy ai tới. Không ném hắn vào phòng chứa củi hoặc đuổi ra khỏi nhà chờ chết, chỉ vì giữ lại thể diện tối thiểu cho con cháu Du thị. Du gia hiện tại coi như không có người này."
Du Khuyết tại đạo lịch năm 3898, trong cuộc chiến phạt Vệ, đạo tâm sụp đổ, đến nay đã hơn hai mươi năm. Đây là khoảng thời gian dài.
Có thể dùng, hoặc dùng biện pháp không thể dùng, Du gia khẳng định đã thử qua, nhưng đều không làm nên chuyện gì. Gã bỏ quên chính mình, cuối cùng Du gia cũng bỏ qua gã.
Ngỗ Quan Vương cứng ngắc nhưng có trật tự nói:
"Vậy nhiệm vụ này rất đơn giản, cho Thái Sơn Vương một cơ hội chuộc tội, để hắn dưới tình huống không gây động tĩnh, bóp chết Du Khuyết, mang đầu tới gặp. Các người đi trước, ta ở chỗ này giao việc cho hắn."
Lại nói tiếp, Thái Sơn Vương hiện tại đích xác thân hình cao lớn, huyết khí tràn đầy, thể phách rất tốt... Ngỗ Quan Vương mơ ước thân thể tên này cũng quá rõ ràng.
Tần Quảng Vương có chút nguy hiểm nhìn gã:
"Ngươi nghĩ ta nhận người là để cho ngươi nhập hàng sao?"
Ngỗ Quan Vương phía sau rụt lại:
"Ta chỉ là nghĩ mưu kế cho tổ chức ... Ngài có thể không đồng ý."
Có thể sống sót trong Địa Ngục Vô Môn, không có khả năng là người ngu xuẩn. Ngỗ Quan Vương mơ ước thi thể Thái Sơn Vương, Thái Sơn Vương cũng không ngu, sẽ không đi làm chuyện phải chết. Gã sở dĩ trêu chọc phiền toái, chỉ là lúc đó mất khống chế.
Biện Thành Vương cũng không để ý tới gợn sóng của bọn gã, vẫn duy trì tư thái lãnh khốc:
"Nếu như giết Du Khuyết đơn giản như vậy, hộ khách tùy tiện có thể động thủ giải quyết, vì sao phải dùng nhiều tiền thuê chúng ta?"
Hắn nhìn Tần Quảng Vương:
"Như lời ngươi nói, Địa Ngục Vô Môn không cần tra cứu ý đồ của hộ khách. Nhưng trước khi hành động, ta phải biết ta sắp đối mặt nguy hiểm gì."
Cho dù có hơn hai mươi năm nghiệm chứng Du Khuyết đã thành phế vật. Cho dù có nhiều lý do hơn nữa, để trình bày và phân tích Du Khuyết vô hại.
Nhưng chỉ cần việc người ra giá cao treo giải thưởng ám sát Du Khuyết, đủ để chứng tỏ Du Khuyết nguy hiểm. Hoặc là Du Khuyết không đơn giản, hoặc là Du Khuyết liên lụy đến điều gì không đơn giản.
Một người bị gia tộc bỏ rơi, không có quyền lợi đấu tranh. Bỏ đàn nhiều năm, càng không có lợi ích cạnh tranh... Vậy vì sao, còn có người bỏ tiền, thuê người giết gã?
Mời Địa Ngục Vô Môn xuất thủ, giá tiền không rẻ. Hắn ngược lại thà rằng Du Khuyết đã cải tạo đạo tâm, trở lại Thần Lâm, hoặc vẫn được gia tộc coi trọng, được bảo hộ rất tốt. Nguy hiểm như vậy trong phạm trù đã biết, hợp lại hoặc không hợp lại, cũng có thể ước lượng được.
Hiện tại cũng không biết trong sương mù có nguy hiểm gì, không biết là núi đao hay biển lửa, tùy tiện lấy mạng đi dò xét... Có mấy cái mạng để phạm ngu xuẩn như vậy?
"Ngươi nói rất đúng."
Tần Quảng Vương tự hỏi:
"Nhưng thời gian đã rất gấp, lại đang ở Cảnh quốc, chúng ta hành động rất bị hạn chế, sợ rằng rất khó điều tra rõ ràng."
"Bằng không gọi Thái Sơn Vương đi dò thám sâu cạn trước đi?"
Ngỗ Quan Vương nêu ý kiến.
Tần Quảng Vương không thể nhịn được nữa, một cái tát đánh gã ngã trên mặt đất. Gã giống như một tượng bùn, không kêu thảm thiết, xương và cơ chia lìa, xuội lơ dưới hắc bào, giống như một bãi bùn nhão.
Chỉ một lúc sau, lại có linh tính phủ xuống. Xương một lần nữa nối lại, huyết nhục tiếp tục leo lên, hắc bào lại vũ động, Ngỗ Quan Vương lảo đảo đứng dậy, nói lầm bầm:
"Ta không nói gì là được."
Biện Thành Vương không để ý tới hai vị Diêm La, nhìn thẳng, thanh âm lạnh nhạt:
"Nếu như ta không nhớ lầm, Lâu Quân Lan hẳn là nhân sĩ Ứng Thiên phũ. Vì sao nàng tới Thái Bình Thành?"
Tần Quảng Vương hiển nhiên đã sớm điều tra:
"Nàng hiện tại làm việc cho Quân Cơ Lâu Cảnh quốc, chức vụ là 'Binh Tào đầu quân', có quyền Binh tuần. Việc Quân Cơ lâu hàng năm chọn thời gian khác nhau, tuần tra các phủ Binh trị, để tránh chiến sự. Lâu Quân Lan vừa lúc chịu trách nhiệm Phụng Thiên Phủ, hiện chính tuần tra tới Thái Bình Thành."
Biện Thành Vương không gợn sóng, nói:
"Nói cách khác, thời gian này nàng tới Thái Bình Thành chỉ là trùng hợp?"
"Trước mắt chỉ có thể nói như vậy."
Tần Quảng Vương nói:
"Chúng ta không có khả năng tra được tình báo quá kỹ."
"Ta không tin trùng hợp."
Biện Thành Vương lãnh khốc nói.
Ngỗ Quan Vương rũ đầu xuống, cũng không biết là muốn gật đầu hay là lắc đầu.
Tần Quảng Vương như có điều suy nghĩ:
"Ngươi còn có suy nghĩ gì?"
Biện Thành Vương thẳng thắn:
"Du Khuyết làm ta cảm giác rất nguy hiểm."
Tiền đồ hủy hết, bỏ đàn, bị gia tộc buông bỏ. Rất dễ dàng khiến hắn liên tưởng đến một người bạn.
"Có thể do ngươi chưa từng thấy hắn."
"Cho nên ta nói là cảm giác."
"Ta tin tưởng trực giác của ngươi."
Tần Quảng Vương gật đầu:
"Nhưng nhiệm vụ đã tiếp rồi, chúng ta nhất định phải hoàn thành. Địa Ngục Vô Môn làm tới hôm nay, danh tiếng rất quan trọng."
Biện Thành Vương không khách khí nói:
"Danh tiếng?"
Tần Quảng Vương ngồi tùy ý, ánh mắt nghiền ngẫm, ngữ khí chân thành:
"Chỉ cần giá tiền thích hợp, thiên hạ không người nào bất tử."
Tại Du gia.
Khu nhà cũ họ Du cũng đã chứng kiến biết bao nhiêu thăng trầm. Năm đó, khi Du Ngọc Hành còn tại vị, đừng nói là các thành ở phủ Phụng Thiên, ngay cả thành Thiên Kinh cũng thường xuyên có quan lại quyền quý đặc biệt tới bái kiến. Nhà thờ tổ họ Du, tích lũy nhiều năm chân thành, thấm đượm tình cảm cảm.
Cho đến khi Du Khâm Tự kiếm ngang Trung vực, dù ở sâu trong núi vẫn có người thân từ xa tới thăm hỏi. Khi Du Khuyết đoạt giải nhất tại Hoàng Hà hội, các thúc bá trưởng bối, chiếu cố bạn cũ cũng đến không ít.
Nói đến Du Khuyết, có thể tham dự vào chiến tranh phạt Vệ tất thắng, dưới trướng Ân Hiếu Hằng một mình đảm đương một phía, một mình dẫn dắt một quân, đều là kết quả của sự chiếu cố từ các thúc bá. Nếu không, thì Đại Cảnh mênh mông bốn ngàn năm, bao nhiêu thế gia hào môn, cơ hội cực tốt, há dễ dàng đến tay ngươi?
Đáng tiếc Du Khuyết không thể nắm chắc, trái lại còn không gượng dậy nổi.
Hôm nay, Du gia, khu nhà lớn tại thành Thiên Kinh vắng vẻ, xe ngựa thưa thớt, chớ nói chi là nhà cũ ở thành Thái Bình. Mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có ai tới bái phỏng, hương hỏa trong nhà thờ tổ cũng chỉ do nhà họ Du tự đốt.
Hôm nay có khách quý đến.
Người tới là thiên kiêu danh tiếng đang thịnh, Lâu Quân Lan.
Trước kia, trên hội Hoàng Hà, nàng từng cạnh tranh với Trần Toán để giành danh ngạch Ngoại Lâu, nhưng tiếc rằng bại dưới tay gã. Dù sao, hội Hoàng Hà lần đó, Cảnh quốc cũng từ bỏ thi đấu Nội Phủ, Ngoại Lâu, bọn họ chỉ tranh tràng thiên kiêu không giới hạn dưới ba mươi tuổi.
Lâu Quân Lan xuất thân từ Lâu thị, danh xưng "Ứng Thiên đệ nhất gia". Tông môn này, hiện tại cường giả nổi danh nhất chính là đệ nhất Chân nhân Trung vực, Lâu Ước. Trung vực rộng lớn, cường giả nhiều như mây, nhưng để được xưng là đệ nhất, võ lực cá nhân áp đảo những tồn tại cường đại như Đài Kính Thế, Bát giáp thống soái, thực lực khủng bố của Lâu Ước thật sự khiến người ta phải kinh sợ.
Bản thân Lâu Quân Lan cũng là Thần Lâm, kim thân, từng chịu thử thách tại chiến trường Yêu giới, tương lai của nàng thật đáng mong đợi.
Trong khu nhà cũ họ Du tại thành Thái Bình, không ai có tư cách tiếp đãi Lâu Quân Lan, chỉ có thể gia lão thủ nhà thờ ra xếp hàng đợi ngoài cửa.
Lâu Quân Lan năm nay hai mươi bảy tuổi, ngũ quan tinh xảo, vẻ ngoài động lòng người, nhưng hai đầu lông mày lại hiện rõ vẻ thanh cao và cao ngạo. Hôm nay, nàng mặc giáp mềm, càng tỏ vẻ lạnh lùng nghiêm túc khiến người khó gần.
"Không cần giữ lễ tiết."
Nàng vừa xuống xe, liền khoát tay ngăn lại:
"Bản quan đi tuần phủ Phụng Thiên, vì công đến đây. Nhớ tới tiên tổ Du thị, chí lớn trong lòng, tới đây dâng một nén nhang mà thôi."
Hiện tại gia lão tư cách sâu nhất là ấu đệ của Du Khâm Tự là Du Khâm Duy. So với huynh trưởng từng danh chấn trung vực, lão già yếu lưng còng mới chứng Thần Lâm, thường nói đạo đồ gian nan, Động Chân vô vọng, nhưng được giữ nhà thờ kèo dài gia phả, miễn cưỡng duy trì danh dự gia đình.
Nghe Lâu Quân Lan nói, Du Khâm Duy gật đầu:
"Đa tạ Lâu cô nương lo lắng, mời đi bên này."
Lâu Quân Lan bước theo, lại nhìn những người khác:
"Du lão tiên sinh dẫn đường là được, những người khác không cần đi theo."
Du Khâm Duy khoát tay áo, bảo mọi người tản đi.
Nhìn thấy Du Khâm Duy và Lâu Quân Lan đi khuất, mạch chính Du gia nhỏ nhất là Du Thế Nhượng bực tức nói:
"Ngạo cái gì mà ngạo, ai cần nàng đến cửa?"
"Ngươi nên vui đi, không bị nàng cho một bạt tai là may rồi. Mắt ngươi dính chặt trên người nàng, còn muốn cho mặt mũi?"
Một gia lão bên cạnh nói:
"Tham dự chiến tranh Tinh Nguyệt Nguyên, nàng còn ngạo hơn."
Du Thế Nhượng cười lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận