Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3024: Liễu điều trừu chi thành tân lục, trường đê cựu chẩm phục hà niên (1)

Hoa văn bảo bình phức tạp, như mô tả đạo lý vũ trụ. Huyền Hiêu dáng người uyển chuyển, có thể nói là đẹp.
Trong bình cắm mấy cành liễu nhỏ, xanh mướt khỏe mạnh, đủ nước bóng mượt, màu xanh biếc ướt át.
Trong cuộc chiến đấu tách biệt với thế giới bên ngoài đang diễn ra dưới đáy sông Tiền Đường, Việt Thái Tông Văn Trung rõ ràng đang rơi vào hạ phong. Lúc này ông đã thoái vị một năm, mặc dù chính trị đã có người kế tục, nhưng sức mạnh khó lấy lại về, sức mạnh quan đạo đã bị tiêu tán rất nhiều, đang mưu cầu gia cố lại...
Nói đơn giản, thì Việt Thái Tông của lúc này, chiến lực không còn ở trạng thái đỉnh phong.
Đương nhiên ông có tầm mắt của một Chân Nhân cấp cao, nhưng đối thủ của ông, lại có kiến thức của một đại vu nước Sở!
Cuộc chiến đấu này sở dĩ xảy ra lặng lẽ không tiếng động, là vì hai bên khi giao chiến đều cố gắng khống chế động tĩnh.
Huyền Hiêu không muốn giết Việt Thái Tông có tiếng tăm lẫy lừng một cách công khai, Văn Trung không muốn để quốc dân của mình nhìn thấy vị Thái Tông anh minh thần võ của họ bị người nước Sở giết chết một cách dễ dàng như giết một con chó!
Nên câu chuyện này, vốn dĩ được che giấu trong bụi bặm năm tháng.
Nhưng do Nhậm Thu Ly xuất hiện, khiến Huyền Hiêu lập tức chuyển mắt sang.
Nhậm Thu Ly là một lữ khách thời không chết chìm trong dòng sông thời gian, tâm thần và tầm mắt của bà ta cùng trầm xuống, chìm vào trong ánh mắt của Huyền Hiêu, chìm lỉm vào trong tin tức tinh hà vô tận.
Vô số tin tức phức tạp trong nháy mắt toàn bộ vọt tới, làm gãy từng sợi dây suy nghĩ của bà ta, làm đầu bà ta muốn vỡ tung ra!
Đạo Lịch năm ba chín hai bảy, nước Sở điều binh vây đỉnh Độ Ách, Nam Đẩu Điện truyền thừa cổ xưa gặp phải nguy cơ hủy diệt.
Lúc ấy Nhậm Thu Ly đã dồn lực đến cực hạn, nhờ sự phức tạp của binh khư và sự sắc bén của Lục Sương Hà, thành công tránh được quẻ tính của Gia Cát Nghĩa Tiên, trốn vào Vẫn Tiên Lâm.
Đây có thể nói là chiến tích vinh quang cả đời của Thiên Cơ Chân Nhân!
Bởi vì thứ bà ta đối mặt là quẻ tính của Tinh Vu Gia Cát Nghĩa Tiên nước Sở, dù chỉ là một vài giây phút ngắn ngủi động niệm nhất thời, thì cũng đủ sức làm nghiêng núi lật sông, lật đổ nhân gian.
Vậy mà, bà ta lại trốn thoát.
Nhưng bà ta thật sự thoát được ư?
Giờ khắc này trong dòng sông lịch sử của Việt quốc, vào ngày này năm Đạo Lịch 2531 năm, ánh mắt hai tinh hà cuồn cuộn nhìn vào nhau, lần gặp mặt đầu tiên !
Nếu tính theo thứ tự thời gian, câu chuyện năm Đạo Lịch 2531, dĩ nhiên là phải xảy ra trước câu chuyện của năm Đạo Lịch ba chín hai bảy.
Thế nên, mâu thuẫn thời không xảy ra. Về mặt sự kiện, bà ta gặp phải tinh thần "Giáng Lâu" trước, nhưng về mặt thời gian, lại gặp phải tinh thần "Huyền Hiêu" trước.
Vậy, cái nào là nguyên nhân? Cái nào là kết quả?
Nhậm Thu Ly đầu đau muốn vỡ!
Kịch biến long trời lở đất, chỉ vì một cái đối mặt.
Ngay lúc bà ta bắt gặp ánh mắt tinh hà kia, cơn lốc ngừng lại, lôi đình tiêu tán.
Bao tích lũy tu đạo những năm gần đây, bao trang bị võ lực mang theo trên người, ngay tức khắc đó đều bị bóc ra, bà ta thấy mình như đang ở giữa một cánh đồng hoang vu, trở về cái thời chỉ có một mình, ôm gối chờ chết khi đó.
Tất cả cố gắng của bà ta đều trở thành công cốc, dưới lực áp chế tuyệt đối, như thiên mệnh gỡ giáp!
Nữ nhân sắp chết rét trong cánh đồng hoang vu mở mắt ra, trong hoảng hốt hình như nhìn thấy một mái tóc trắng.
Hướng văn đạo...
Hướng văn đạo!
Nhậm Thu Ly đột nhiên tỉnh ra, như người chết chìm ngay thời khắc sắp chết lại trồi được lên mặt nước, há to miệng thở dốc.
Nhưng bà ta không còn cảm nhận được sức mạnh mình mượn được từ trong đoạn lịch sử này của Việt quốc!
Tinh thần Huyền Hiêu rút một cành liễu trong bảo bình, nhẹ nhàng phất một cái, nước văng đi tung tóe các nơi, khúc xạ ánh sáng đủ màu của sắc trời, mở miệng nói:
"Tất cả ngoại lực không phải là tự lực, lui lui tới tới đều thành không!"
Câu nói như một lời sấm ngữ định mệnh, Nhậm Thu Ly dù không chết chìm trong tin tức tinh hà, nhưng khả năng bói toán và tín niệm thì còn, mà ngoại lực mượn được thì đều bị tước sạch.
Bà ta không có thời gian để suy nghĩ, cũng không có cơ hội để nhìn kĩ lại bản thân, vì toàn bộ tầm mắt bà ta lúc này, đã bị một mũi kiếm xẻ tới. Khương Vọng một tích tắc trước còn chém tạo khe nứt thời không, dợm bước chân đi ra để bỏ chạy, lúc này đã vung kiếm đánh tới!
Hay cho một Chân Nhân chuyên giở trò bỏ chạy, thiên hạ đệ nhất lật mặt!
Nhậm Thu Ly bất chấp tất cả, ngửa người ra sau. Cú nhảy vọt thể hiện vào giờ khắc sinh tử này, như vảy đụng đá ngầm, cá vượt long môn !
Khe nứt thời không như long môn mở cửa, Nhậm Thu Ly tung người nhảy xuyên qua, thoát khỏi năm Đạo Lịch 2531, trốn vào dòng sông lịch sử.
Khương Vọng đương nhiên là không tha, như bóng với hình, vọt người đuổi theo sát nút.
Lưu quang một cái chớp mắt một ngàn năm, cuộc truy đuổi cứ như trong mộng.
Vị trí công, thủ đã thay đổi!
Lúc nhảy vào dòng sông lịch sử, Khương Vọng không tránh khỏi quay đầu nhìn lại.
Trong một cái chớp mắt đó, hắn thấy Việt Thái Tông Văn Trung với đạo khu đã gần như hỏng mất nhún người vọt lên, trong sóng gợn thời không, một bàn tay xuyên thủng qua lưng tinh thần Huyền Hiêu!
Tai nghe thấy tiếng Văn Trung gầm lên:
"Ngay cả Gia Cát Nghĩa Tiên đích thân tới đây, cũng không nên phân tâm khi chiến đấu sinh tử với ta! Ngươi thật là ngạo mạn!"
Bảo bình bay vút lên cao, nước sạch xỏa xuống Tiền Đường.
Đạo khu của tinh thần Huyền Hiêu cứ thế bị phá hỏng.
Liễu điều trừu chi thành tân lục, trường đê cựu chẩm phục hà niên !
Khe hở thời không đã đóng lại.
Sự kiện bị ngăn cản đã xảy ra, và không thể bị thay đổi.
Chuyện ở Việt quốc năm Đạo Lịch 2531 đã trôi theo con sóng.
Trong lòng Khương Vọng dâng sóng lớn, thật lâu không lắng xuống được.
Trong lịch sử, tinh thần Huyền Hiêu ngăn cản đạo của Văn Trung thành công, là Gia Cát Nghĩa Tiên đích thân tới ra tay.
Và Văn Trung phá hủy được tinh thần Huyền Hiêu, lại là vì tinh thần Huyền Hiêu bị phân tâm, đánh Nhậm Thu Ly đến từ năm Đạo Lịch 3928 một kích.
Lịch sử ở chỗ này sinh ra một vòng xoắn ốc, trở về quỹ đạo!
Hồi ở Nội Phủ cảnh, hắn từng được Dư Bắc Đẩu mang nhảy ra khỏi dòng sông số mệnh.
Nhưng hắn chưa bao giờ thật sự biết số mệnh là gì.
Hắn đã học xong sử đao tạc hải trầm trọng như núi, đã hắn trải qua rất nhiều sự kiện trọng đại được ghi khắc trong lịch sử.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ mình có hiểu biết sâu sắc về lịch sử.
Lịch sử là nơi hội tụ vận mệnh, lịch sử cũng là một nhánh của vận mệnh.
Hắn cũng ở trong đó.
Sách sử đọc ngàn lần, không bằng tự thân lịch duyệt một lần.
Một màn này, giờ khắc này, đã mang đến cho hắn một sự rung động vĩnh viễn được ghi khắc trong lòng.
Nhưng rung động thì rung động, động tác của hắn vẫn không hề chậm chút nào. Đạp lên gợn sóng lịch sử, vùn vụt lướt đi.
Lúc trước khi bỏ chạy, hắn đã chạy rất nhanh, bây giờ đi truy kích, chạy còn nhanh hơn gấp mấy lần.
Nhậm Thu Ly có thể dùng chiêm tinh tìm ra nơi hắn xuất hiện trong dòng sông lịch sử, bắt được tung tích của hắn. Nếu hắn để lạc mất bóng của Nhậm Thu Ly, thì chỉ còn cách nhắm mắt lại, xuất đại một kiếm, trúng đâu thì trúng.
"Thiên Cơ Chân Nhân!"
Giữa cuộc đuổi chạy cực nhanh, tiếng Khương Vọng từ trong lịch sử vọng về:
"Nếu còn không dừng bước, ta sẽ quay đầu trở về Thái Hư Các, từ nay không hỏi thế sự, đến khi trở thành vô địch Động Chân, sẽ đi tìm Lục Sương hà!"
Dòng sông lịch sử vọng lại tiếng vang kéo dài không dứt.
Nhậm Thu Ly đương nhiên biết Khương Vọng sẽ không quay về. Hôm nay, bà ta và Khương Vọng, chỉ có một người có thể rời khỏi đoạn lịch sử này.
Bà ta đã chuẩn bị trước tình huống xấu nhất, nhưng vẫn muốn làm cố gắng cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận