Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1748: Dương quang xán lạn, vạn sự khả thân (2)

Loảng xoảng!
Hai chân mới vừa bước ra ngoài, cửa viện đã khép lại.
Đại môn điêu khắc hoa lệ dày nặng kia, có một loại hoảng hốt năm tháng như giấc mộng Hoàng Lương.
Khiến Tả Quang Thù thoáng sửng sốt.
Ta chỉ đi ra ngoài dạo một vòng…Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn không lập tức đi ngay, mà ngừng lại ở ngoài cửa, nghe ngóng một hồi.
Trong sân truyền đến giọng nói nghiêm túc thỉnh giáo của Khương đại ca, còn có tiếng cười hòa ái của lão nhân thỉnh thoảng vang lên.
Hắn bĩu môi, xưa nay lúc chỉ điểm mình tu hành, lão nhân gia cũng không cười như vậy…
Trong lòng ngược lại không có tâm tình chua xót gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới… lần này đi Sơn Hải cảnh lâu như vậy, mẫu thân cũng nhất định rất sốt ruột!
Tả Quang Thù thân hình loé lên.
Dưới chân như lau dầu, bên kia chạy đến bên này, bên này lại chạy sang bên kia.
Viện tử mẫu thân ở, nói là viện tử, chi bằng nói là một tòa cung điện cỡ nhỏ.
Thật ra là năm đó lúc kết hôn, Sở thiên tử chuyên môn hạ chỉ, lệnh đại tượng sư đối chiếu với Thiều điện nơi ở của Ngọc Vận công chúa trong hoàng cung, sao chép lại diện mạo trong phủ Hoài quốc công.
Sợ muội muội của mình sau khi gả đi sẽ không quen.
Vì vậy tên của viện tử này gọi là Thiều Viên.
Nghe nói khi phụ thân còn sống, có đôi khi Sở thiên tử đều sẽ bí mật mặc thường phục tới làm khách.
Nhưng Tả Quang Thù lại không có ấn tượng gì.
Đại Sở đất đai vạn dặm, câu chuyện về hào kiệt đếm không hết, đọc không hết sử thi anh hùng.
Người sau khi chết còn có thể được người ta nhớ tới, cũng không nhiều lắm.
Tả Quang Thù chạy rất nhanh, chớp mắt đã chạy vào trong Thiều Viên.
Trong Thiều Viên có một vườn hoa dùng Lưu Ly tráo vây quanh.
Lưu động của không khí là thông qua pháp trận để hoàn thành, bên trong Lưu Ly Tráo luôn bảo trì nhiệt độ cố định…
Nói đến có lẽ rất khó để người ta tin tưởng.
Thứ Đại Sở Ngọc Vận công chúa ưa thích cũng không phải là kỳ hoa dị thảo gì, mà là kiến.
Vườn hoa này hao phí của cải không ít, mỗi tháng đều nuốt đi một lượng lớn tiền tài, thật ra là ngôi vườn sủng vật của Ngọc Vận trưởng công chúa.
Nghe nói là bởi vì khi còn bé nàng thường một mình ở trong cung, vô cùng quạnh quẽ, thường xuyên nhìn kiến dọn nhà để giết thời gian, chậm rãi cũng đã có sở thích kỳ quái này.
Mà phụ thân đại nhân của Tả Quang Thù, vị danh tướng Tả Hồng của Sở quốc chết trận sa trường kia, bởi vì thê tử thích kiến, liền hao tổn của cải rất nhiều, tìm khắp thiên hạ mới tìm được con kiến xinh đẹp nhất trên thế giới.
Kiến Phượng Văn Miên Hoa.
Loại kiến này vô cùng yếu ớt.
Không chịu được lạnh, không chịu được nóng. Không phải cam lộ không uống, không phải danh hoa không ăn, không ăn không được, ăn nhiều cũng không được…
Nuôi nó còn đắt hơn cả mua nó.
Nhưng phủ Hoài quốc công cũng nuôi như vậy, dùng một vườn danh hoa nuôi một ổ như vậy.
Trong phủ quốc công có mười hai người hầu, cái gì cũng không làm, liền chuyên môn hầu hạ một tổ kiến Phượng Văn Miên Hoa này.
Thậm chí Tả Hồng chỉ cần rảnh rỗi, bình thường đều là tự mình chăm sóc chúng nó.
Nghe nói…
Nghe nói.
Mẫu thân luôn nói vậy.
Cho nên Tả Quang Thù cũng nhớ rõ ràng một ít dù nó thường gián đoạn.
Hắn chưa từng tham dự vào câu chuyện của phụ mẫu, nhưng trong đầu ngược lại thường có thể xuất hiện hình ảnh lại đều là những hồi ức xa xưa của mẫu thân.
Hắn không nhớ rõ dáng vẻ của phụ thân.
Nhưng hình như luôn có thể nhớ lại một màn như vậy.
Mình bị một bàn tay thô ráp túm lấy sau cổ, giống như cấy mạ, cắm vào phía trước vườn hoa này.
Ca ca ở bên cạnh…cũng như vậy.
Thân ảnh cao lớn đó ở giữa nắm lấy hai huynh đệ bọn họ, khuôn mặt luôn luôn bao phủ trong một vầng sáng, nhìn không rõ ràng, thế nhưng giọng nói đó lại nhớ kỹ.
“Một phòng không quét, dùng cái gì quét thiên hạ? Ngay cả mẹ ngươi cũng không lừa được, dựa vào cái gì điều binh khiển tướng, khiến người tâm phục? Bọn nhãi con, dám chọc mẹ các ngươi tức giận, không để Tả mỗ ta trong mắt sao! Nhớ kỹ nhiệm vụ hôm nay của các ngươi, hầu hạ tốt tổ kiến này cho ta! Sắp có một đứa bị bệnh rồi, thì …”
Thì cái gì?
Tả Quang Thù nhớ rõ, nghiêm phạt đó hình như là đánh lòng bàn tay.
Nhưng ca ca nói không phải, nghiêm phạt là phải tịch thu tiền tiêu vặt một tháng.
Mặc dù lúc đó, hắn cũng không nghĩ rõ ràng, vì sao hai huynh đệ bị thu tiền tiêu vặt, nghiêm phạt này lại là do ca ca chấp hành…
Tả Quang Thù nhớ rõ.
Lúc đó ca ca luôn nói: “Nhiệm vụ gian khổ này giao cho đệ.”
Mà mình luôn hành quân lễ theo quy củ: “Tuân lệnh!”
Sau đó ca ca liền như một làn khói biến mất không thấy nữa.
Bản thân hắn nhìn kiến Phượng Văn Miên Hoa xinh đẹp trong Lưu Ly tráo, nhìn rất say sưa, cứ một lần là cả một buổi chiều.
Đó thực sự là một buổi chiều rực rỡ.
Khi Tả Quang Thù chạy đến vườn hoa ngọc lưu ly, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hai tay ôm đầu gối, nửa ngồi trước vườn hoa, con mắt nhìn những con kiến xinh đẹp bò ra ngoài, ngơ ngác đến xuất thần.
Vạt váy kéo dài trên mặt đất mà cũng không phát hiện.
Hình như hôm nay hắn mới phát hiện ra, mẫu thân của mình đã là cảnh giới Thần Lâm, nhưng cũng không thể ngăn cản nếp nhăn nơi khóe mắt.
Thần Lâm quả nhiên là giả bất hủ.
Đã nói là thanh xuân vĩnh trú, sao còn có thể nản lòng như vậy?
Tả Quang Thù cảm thấy sống mũi cay cay khó mà ức chế.
Nhưng chung quy cũng nở nụ cười: “Mẹ! Con lấy được Cửu Phượng chương rồi!”
Hắn cười rực rỡ, cười như ánh mặt trời, từ đầu đến chân, không có một chút u ám nào.
“Ồ!” Hùng Tĩnh Dư thản nhiên quay đầu, nhìn con trai mình, từ trên xuống dưới đánh giá: “Tiểu công gia sao hôm nay lại rảnh rỗi hồi phủ?”
Tả Quang Thù giả vờ bất mãn: “Đã lâu không gặp, mẹ đã không còn quan tâm tới con sao?”
“A, đâu tới phiên ta chứ?” Đại Sở Ngọc Vận trưởng công chúa lại quay đầu nhìn con kiến của nàng: “Ta vẫn là quan tâm đến kiến Phượng Văn Miên Hoa của ta, dù sao chúng nó cũng chỉ có mình ta. Đồng bệnh tương liên.”
“Mẹ ơi, mẹ nhìn xem mình không cẩn thận đến mức nào, váy cũng dính bùn rồi.” Tả Quang Thù vội vàng tiến lên, đỡ mẹ của mình đứng lên: “Tới đây, đừng ngồi ở chỗ này nữa, con đỡ mẹ qua bên kia ngồi.”
Hai mẹ con đi về phía hoa viên đã mở ra, bước trên con đường mòn trải đá vụn, gió hoa lá rụng đều dịu dàng, trông cũng rất mẫu từ tử hiếu.
Chỉ có Hùng Tĩnh Dư giọng thốt ra có vẻ hơi lạnh: “May còn chưa tới lúc để ngươi đỡ, nếu không kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, tìm khắp nơi không thấy người, vậy phải làm sao?”
Tả Quang Thù hoàn toàn không chống đỡ được, đành phải lần nữa đổi chủ đề: “Lẽ nào mẹ không quan tâm tới thu hoạch lần này của con sao?”
“Vậy vi nương vẫn rất quan tâm.” Hùng Tĩnh Dư quay đầu nhìn hắn, ánh mắt giống như cười mà không phải cười: “Xin hỏi tả tiểu công gia…Ở phủ Ngu Quốc Công thu hoạch cái gì rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận