Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 776: Vu Tùng Hải chỉ điểm giang sơn

Khương Vọng đứng ở trong gió, tâm tình hơi hỗn loạn.
Nếu như hắn thực sự là Vu Tùng Hải, nhận Trì Lục làm nghĩa phụ cũng là một lối ra rất tốt. Có thể từ một ngoại nhân nửa đường gia nhập, nhảy một cái trở thành nhân vật hạch tâm chân chính Thanh Vân đình.
Toàn bộ Thanh Vân đình, dưới tông chủ, bốn vị tông thủ chính là cao nhất.
Trì Lục lại không có con nối dõi, từ nay về sau, địa vị của hắn và Phong Minh đã tương xứng rồi.
Nhưng vấn đề là Khương Vọng cũng không phải truyền nhân cuối cùng của Khê Vân kiếm tông thảm thương đó, không phải là Vu Tùng Hải đáng thương bây giờ còn bị nhốt trong sơn động đợi Khương Vọng.
Hắn là đương đại thiên kiêu, Tề quốc Đằng Long đệ nhất, tu sĩ Nội Phủ lưỡng thần thông. Cả Ung Quốc, trong đồng trang lứa hầu như không ai có thể dễ dàng thắng được hắn, sao lại an phận ở một cái Thanh Vân đình nho nhỏ, nhận một người chỉ là Ngoại Lâu tu sĩ làm nghĩa phụ?
Nước cạn há có thể khốn giao long?
Thậm chí bản thân tông thủ Trì Lục của Thanh Vân đình này, nếu chân chính chém giết sinh tử, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.
Nhưng nếu không đáp ứng, ở trong Thanh Vân đình, bị một vị tông thủ ngáng chân, hắn cách kiến trúc thất lạc sẽ càng ngày càng xa...
"Tiểu tử có tài đức gì, nhận được tông thủ đại nhân coi trọng như vậy?"
Khương Vọng cân nhắc từ ngữ nói: "Ta và Phong Trì công tử ý hợp tâm đầu, Phong tông thủ đối với ta cũng luôn coi trọng. Họ dẫn ta vào Thanh Vân đình, nếu như ta theo phe khác, thực sự khó mà yên lòng. Đây cũng không phải hành vi của quân tử, nghĩ đến ngài cũng không muốn nhìn thấy."
"Là trưởng bối, ta nói lời này có thể không nên. Nhưng để minh châu bị long đong, sao ta lại nhẫn tâm được? Trì Lục rất nghiêm túc nhìn Khương Vọng: "Người như ngươi, không nên ở dưới hắn."
Lời này có hơi quá phận, chỉ hơn nói thẳng ra Phong Minh là một phế vật.
Nói cách khác, trong khoảng thời gian này, một loạt biểu hiện của Phong Minh nhận được một loạt tán dương, Trì Lục rất xác định là ảnh hưởng xuất phát từ "Vu Tùng Hải" này.
Lúc đó ở ngoài Uy Ninh Hầu phủ, Phong Việt và Phong Minh nói, cái gì họ cũng có, Nói không chỉ Phong Minh hiểu chuyện, có tiền đồ, mà là nỗ lực của họ dốc hết gia tài đã đạt được Uy Ninh Hầu tán thành.
Uy Ninh Hầu phủ sẽ ủng hộ Phong Việt trên một mức độ nào đó, đồng thời ở trong nội bộ Thanh Vân đình chỉ ủng hộ Phong Việt.
Chỉ cần suy nghĩ Trì Nguyệt luôn xu nịnh Tiêu Hùng, liền có thể biết được phần ủng hộ này quan trọng thế nào.
Cho nên Phong Việt bị tổn thất rất lớn trên tài vật, trong khoảng thời gian này tại Thanh Vân đình ngược lại càng như cá gặp nước, quyền nói chuyện càng ngày càng tăng.
Ngược lại, Phong Việt đắc thế, thất thế chỉ có thể là mấy vị tông thủ khác.
Có lẽ Trì Lục thực sự có lòng ái tài, hoặc là vì tranh quyền đoạt lợi, mới nhìn trúng tiềm lực của Khương Vọng.
Nói chung, hắn đã đưa ra bảng giá. Cho dù không được, những lời nói ra lúc này, nếu như truyền vào tai Phong Minh, lấy tính cách của Phong Minh, chỉ sợ cũng rất khó không để ý.
Hầu như đã phá hỏng con đường bình thường của Khương Vọng tìm lại kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung.
Cũng được... Cứ coi như giúp ta làm ra lựa chọn. Khương Vọng trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt thì cười khổ nói: "Ngài nói như vậy thì khoa trương quá. Phong Minh công tử thông minh nội liễm, ta kỳ thật còn kém xa lắm..."
"Đừng nói những lời hư ngôn khách sáo này với ta nữa." Trì Lục trực tiếp ngắt lời hắn, tỏ ra rất cường thế: "Tùng Hải, phàm là hạng người thiên tài, đều sẽ không tình nguyện dưới người. Ngươi rất thông minh, cũng rất có thiên phú. Nhưng ở Thanh Vân đình, không Trì tức Phong, lưỡng mạch đều phát triển. Một người khác họ như ngươi, không bò lên tới đỉnh được. Phong Việt có xem trọng ngươi, ở nơi đó ngươi có thể so với Phong Minh hay sao? Làm nghĩa tử của ta, sau đó ngươi chính là người Trì gia. Ngẫm lại xem, tương lai của ngươi sẽ rộng lớn bao nhiêu?"
Không thể nói Trì Lục không có thành ý, thành ý đã đủ không thể đủ hơn được nữa.
Nhưng Khương Vọng lại chỉ muốn hất tung cái bàn lên. Hắn chỉ tới tìm kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung, không phải là tới Thanh Vân đình để mưu cầu phát triển.
Vì sao mãi còn chưa chịu thôi?
Đang nghĩ ngợi còn có thể tìm được cớ nào để qua quít chuyện này, chợt nghe được từ xa truyền đến giọng Phong Minh gọi tới: "Tùng Hải! Tùng Hải!"
Thực sự là một trận mưa đúng lúc!
"Ta ở đây!" Khương Vọng vội vã đáp lại.
Lần đầu tiên cảm thấy Phong Minh cũng là kẻ rất đáng yêu.
Bị quấy rối hiển nhiên Trì Lục cũng không muốn dừng lại, hắn không buồn nhìn Phong Minh đang bay vội tới, nhìn Khương Vọng một cái thật sâu: "Việc ta nói với ngươi, ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ."
"Suy nghĩ cái gì?" Phong Minh hạ xuống, vừa lúc nghe được nửa câu, buột miệng hỏi ngay.
"Không có gì." Trì Lục quay đầu nhìn hắn: "Việc ta căn dặn ngươi thế nào rồi?"
"Đã ổn thoả rồi!" Phong Minh vội vàng nói: "Phụ thân bảo ta tới tìm Tùng Hải, nói là có chuyện quan trọng cần bàn giao."
"Chuyện gì?" Trì Lục hỏi.
"Hắn chưa nói!"
"Được, vậy các ngươi đi đi." Trì Lục cũng không làm khó, đạp không một bước bay đi xa.
"Hắn tìm ngươi có chuyện gì thế?" Phong Minh nhìn thoáng qua bóng lưng của Trì Lục, thuận miệng hỏi.
"Vài vấn đề trên kiếm thuật thôi." Khương Vọng cũng thuận miệng đáp lại. Nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ tới việc, buổi tối lén xông vào Thanh Vân đình bí địa.
Sau lần tỏ thái độ này của Trì Lục hôm nay, hắn quyết định không kéo dài nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, sẽ trở thành cao tầng của Thanh Vân đình mất thôi!
Thế lực với quy mô này, đối với Khương Vọng hiện tại mà nói thật không có chút lực hấp dẫn gì. Bên Thành Quốc còn có một Linh Không điện đang nuôi thả nữa.
Hắn nhìn Phong Minh: "Phong tông thủ có việc muốn bàn giao ta?"
"Thật ra không phải!" Phong Minh đột nhiên cười giảo hoạt, tay vỗ vào vai Khương Vọng, trông có vẻ rất là thân thiết: "Họ Trì muốn lôi kéo ngươi phải không?"
"Chỉ tùy tiện tâm sự thôi!" Khương Vọng cười khổ: "Ta cũng không phải dễ bán như vậy đâu."
Phong Minh ôm lấy bờ vai hắn, nửa nghiêm túc nửa vui đùa: "Theo hắn cũng không phải lựa chọn tốt gì. Tông chủ nhiệm kỳ tới đã định là cha ta, không cần lo lắng. Đi theo ta, mới có cơm no rượu say. Qua vài chục năm nữa, nói không chừng ngươi cũng là tông thủ rồi, cần phải nhìn sắc mặt của hắn sao?"
Nếu qua vài chục năm, ta mới chỉ mò lên được chức tông thủ Thanh Vân đình, vậy ta cũng quá thất bại rồi...
Khương Vọng lầm bầm trong lòng, ngoài miệng lại quả quyết tỏ thái độ: "Thật ra ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, quyền thế phú quý như mây khói. Ta một lòng cầu đạo, có một nơi an thân, có thể tu hành là đủ rồi."
Thái độ của tiểu huynh đệ hiển nhiên khiến Phong Minh rất thoả mãn, hắn cười cười, bỗng nghiêm mặt nói: "Thật có đại sự!"
Đón ánh mắt dò hỏi của Khương Vọng, hắn hết nhìn trái lại nhìn phải, mới tỏ ra thần bí nói: "Uy Ninh Hầu đã lặng lẽ xuất phát đi tiền tuyến rồi, phạt Tiều sẽ trong hai ngày này!"
Tin tức này quả thực đột nhiên.
Trong hơn nửa tháng Khương Vọng trà trộn vào trong Thanh Vân đình, cơn thuỷ triều cải cách chính trị của Ung Quốc vẫn đang cuồn cuộn hướng về phía trước.
Từ sau thọ yến của Uy Ninh Hầu, quả nhiên, toàn bộ một công bảy hầu của Ung Quốc, trong thời gian kế tiếp đều sẽ ở đủ loại trường hợp mà biểu lộ thái độ, kiên quyết ủng hộ tân chính, thề sống chết thuần phục Hàn Hú.
Giao phong giữa hai bên lợi ích cũ và mới, dưới một tay trấn áp của Ung đế Hàn Hú, cũng không tạo ra rối loạn lớn bao nhiêu.
Sở dĩ lần lượt tỏ thái độ chỉ có một công bảy hầu, chính là bởi vì trước đây có một vị hầu gia, đã thành "con gà" trước khi tân chính dùng để cảnh cáo con khỉ rồi.
Hoài Hương Hầu Diêu Khải bởi vì dung túng gia nhân làm ác, bức tử bách tính ở đất phong, bị trực tiếp lột bỏ một tầng tước vị, giáng làm bá tước, gọi là "Tỉnh Thân".
Không nói đến ý vị sâu xa của tước danh "Tỉnh Thân bá" này, ngay cả Thần Lâm hầu gia cũng nói tước thì tước, quyết tâm cải chính của Ung đế là không thể nghi ngờ. Đến lúc này triều dã không còn trở ngại, chính thông thiên hạ.
Trong khoảng thời gian này, Uy Ninh Hầu phủ cũng cực kỳ khép mình, đóng cửa từ chối tiếp khách, không còn thấy qua lại, muốn tỏ ý thay đổi triệt để.
Nhưng đột nhiên lại lao ra tiền tuyến, thực sự muốn đích thân lĩnh binh, vả lại binh xuất Tiều quốc!
Trong nháy mắt Khương Vọng đã rõ ràng vì sao Phong Minh lại hưng phấn như vậy: "Xem ra gia tài của ngươi cũng không phải mất trắng."
Tiêu Võ thực sự lĩnh binh phạt Tiều, Phong Việt cũng thực sự dốc hết gia tài quyên giúp. Như vậy trận chiến phạt Tiều, tự nhiên không thể thiếu đi công lao của cha con Phong Việt.
Tựa như lúc trước Tề quốc lấy Thu Sát quân phạt Dương, Tụ Bảo thương hội đặt niềm tin vào Trọng Huyền gia vậy, cũng là có thể mưu cầu thu hoạch sau chiến tranh.
"Ngươi nói ta có nên đi tiền tuyến hay không?" Phong Minh hỏi.
Đây mới là vấn đề chân chính hắn muốn Khương Vọng hỗ trợ quyết định. Hắn muốn tham dự trận chiến này, để được phân chia lợi ích ở mức độ lớn nhất, nhưng lại lo lắng cho tương lai của trận chiến này...
Dù sao Ung Quốc mới trải qua một trận đại bại, rất nhiều người Ung Quốc đều đã mất đi sự tự tin mù quáng của quá khứ.
Sở dĩ hắn không trực tiếp thương lượng với Phong Việt, mà trước tiên đến thảo luận với Khương Vọng, chính là vì muốn có biểu hiện càng tốt hơn ở trước mặt Phong Việt.
Trong khoảng thời gian này Phong Việt càng lúc càng thoả mãn đối với con trai, thái độ cũng không còn nghiêm khắc như ngày trước. Phong Minh đã nếm được ngon ngọt.
Nhìn ánh mắt tha thiết của Phong Minh, Khương Vọng hiểu rõ, hiện tại hắn đã hoàn toàn xem mình là túi khôn rồi. Không nghĩ tới một ngày kia, mình cũng có thể trở thành "túi khôn" của người khác... Cũng không biết lần sau nói cho Trọng Huyền Thắng việc này, tên mập kia có thể cười mình hay không.
Vứt hết những ý nghĩ lộn xộn trong đầu, Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ta cho rằng việc này khả thi. Đầu tiên Trang Quốc đã ăn no, cần một đoạn thời gian để tiêu hóa, nếu không cần thiết, ắt hẳn sẽ không có động tác gì đâu. Trang Quốc bất động, Lạc Quốc giỏi về thuỷ sư cũng sẽ không động. Kinh Quốc thì lần trước vượt quan thất bại, nghĩ đến sẽ không hi vọng trong thời gian ngắn lại phí công một lần nữa. Khi chiến tranh chỉ còn là quyết đấu giữa Ung Quốc và Tiều quốc, thắng bại cũng đã trở nên đơn giản. Dù cho thêm một cái Trần Quốc, lẽ nào Ung Quốc sẽ thất bại sao?"
Một phen phân tích này đâu ra đó.
Sau khi Phong Minh nghe xong chỉ cảm thấy, Vu Tùng Hải kẻ này thật sự là trí như yêu rồi, nhìn thiên hạ đại thế, giống như trở bàn tay xem hoa tay, quả thật là "Tây Hủ của ta!"
Tần đế có được Vương Tây Hủ, liền hùng bá tây cảnh, dòm ngó Sở cảnh. Ta có Vu Tùng Hải, chẳng lẽ không thể nắm được chỉ một cái ngôi vị tông chủ sao?
"Ngươi nói rất phải!" Hắn liên tục gật đầu.
"Đây là thế cục bên ngoài." Khương Vọng tiếp tục phân tích: "Nhìn từ bên trong, bất kể là Ung Quốc chúng ta, hay là Mặc môn hiện tại ủng hộ bệ hạ, đều cần một trận thắng để chứng minh sự lựa chọn của họ. Cho nên trận chiến này chỉ được phép thắng không được phép bại. Có thế có lực có khí có danh, chúng ta không có đạo lý mà thua được. Mà Tiều Quốc, ta căn bản tìm không được lý do họ có thể thắng lợi."
Hắn mở mồm cái là Ung Quốc chúng ta, mở mồm là bệ hạ chúng ta, nói có vẻ rất tự nhiên. Rất có cảm giác tự hào của một quốc dân Ung Quốc.
Phong Minh càng nghe càng hưng phấn: "Vậy rất có triển vọng rồi?"
Khương Vọng gật đầu, khẳng định thêm với hắn: "Chỉ cần ở trên chiến trường bảo vệ tốt bản thân, trận chiến này hầu như là ngồi chơi xơi nước rồi!"
Coi như là trong khoảng thời gian này ở chung, đưa cho ngươi chỗ tốt cuối cùng đi. Trong lòng Khương Vọng nghĩ vậy.
Bởi vì đêm nay, hắn đã quyết định động thủ.
Mà sau lần hành động này, bất kể thành công hay không, hắn sẽ gần như không thể còn thân cận với Phong Minh như bây giờ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận