Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1346: Kính trung hoa (1)

Không phải nơi nào cũng có bầu trời.
Nhưng khi loài người ngẩng đầu lên nhìn, vẫn luôn có thể tìm được tâm trạng tương tự.
Mê Giới, khu vực Tân Vị.
Chân tay đứt trôi nổi trên không cùng máu tươi tung toé khắp nơi, tất cả đều nói rõ, một trận chiến thảm liệt vừa mới kết thúc.
Mấy tu sĩ trẻ tuổi nhìn nhau, cuối cùng vẫn là một tu sĩ trầm ổn nhất ra mặt, chắp tay hướng về một cô gái mặc võ phục màu xanh gọn gàng nói: “Đa tạ sư tỷ viện thủ, nếu không chúng tôi …”
Hắn quay đầu lại nhìn một thi thể được các sư đệ sư muội chắp vá lại, đó là sư môn tiền bối mang theo bọn hắn đến Mê Giới rèn luyện và đã đồng quy vu tận với một Hải tộc cường đại, rốt cuộc không cách nào mở miệng dạy bọn họ nữa.
Giọng nói của hắn mang theo vẻ thương tiếc: “Ân tái sinh, suốt đời khó quên.”
Cô gái mặc võ phục xanh đang tách rời một con hải thú, lấy ra gai xương có giá trị duy nhất, thuận miệng nói: “Đều là đồng môn, không cần nói cảm ơn.”
Cô gái này dung mạo xinh đẹp, hành động dứt khoát, dùng một thanh tiêm đao róc xương, linh hoạt di động trong thi thể hải thú.
Lúc này một nữ tu sĩ khuôn mặt hơi tròn nhìn nàng vài lần, chần chừ nói: “Ngài là Trúc Bích Quỳnh…Trúc sư tỷ?”
Nàng vốn định mở miệng gọi Trúc sư muội, bởi vì nói thật, nàng nhập môn sớm hơn một chút, nhưng nhớ tới chiến lực đối phương vừa mới biểu hiện ra, gần đến bên mép liền đổi thành “sư tỷ”.
Trúc Bích Quỳnh xử lý mấy cây gai xương một cách lưu loát xong, thu vào trong hộp trữ vật, mới nhìn về phía nàng ta: “Ngươi là…”
Nữ tu sĩ mặt tròn nói: “Ta là Tống Văn Hà, môn hạ của Trương trưởng lão, trưởng lão thực vụ, từng thấy ngài ở bên cạnh Tố Dao sư tỷ, chắc là chuyện ba năm trước.”
Kỳ thật nàng mơ hồ nhận ra Trúc Bích Quỳnh, cũng không phải bởi vì lần gặp mặt ba năm trước, mà bởi vì trên đại điển Hải Tế, nàng tận mắt nhìn thấy Trúc Bích Quỳnh bị áp giải lên, cũng nhớ được vị thiên kiêu Tề quốc kia, vì sao có dũng khí khiến người ta thán phục, vì bạn bè mà chết.
Thành thật mà nói, chuyện Khương Vọng thông ma được truyền đi xôn xao tới hiện tại, rất nhiều người của Điếu Hải Lâu đều thích nghe ngóng, nhưng nàng thì không tin.
Không suy nghĩ làm thế nào để lật đổ hiện thế, làm thế nào diệt sạch nhân tộc, nhưng lại vì một bằng hữu ở Điếu Hải Lâu xa xôi, một mình ra biển, ở trước mặt một đám cường giả lấy lý tranh luận, càng tự mình đến Mê Giới liều chết chuộc tội cho bạn…và lấy cái giá suýt nữa bỏ mình, cứu một "phế nhân" lúc ấy căn bản không có giá trị gì, nào có người thông ma thông như vậy? Ma tộc có thể đồng ý sao?
Thậm chí nàng cũng không có ác cảm gì đối với bản thân Khương Vọng.
Tuyên truyền đối với bên ngoài tất nhiên là một chuyện, nhưng ở trong lòng nàng đã từng tận mắt chứng kiến nội tình, tất cả những gì Khương Vọng làm ở quần đảo Cận Hải, thật sự không có gì có thể chỉ trích. Trận chiến gây nhục nhã cho Điếu Hải Lâu trên Thiên Nhai đài kia, suy cho cùng cũng chỉ là Khương Vọng cầu một cái công đạo mà thôi.
Lấy lý tranh luận không cầu được, Mê Giới giết hải tộc chuộc tội không cầu được, chỉ có thể lấy sinh tử quyết đấu để cầu.
Nhưng nghĩ đến cảnh ở trên đại điển Hải Tế kia, chắc chắn không phải là chuyện mà Trúc sư tỷ nguyện ý nghĩ tới.
Cho nên sau khi đối phương thừa nhận thân phận, Tống Văn Hà mới tránh mà không nói chuyện này, đề cập đến chuyện ba năm trước…Hơn nữa nhắc đến Trúc Tố Dao, vô hình trung đã có thể rút ngắn khoảng cách giữa nàng và Trúc Bích Quỳnh.
Đây là chỗ thông minh của nàng.
Cũng không trách được Tống Văn Hà trước đó chần chừ đối với thân phận Trúc Bích Quỳnh, dù là người nào đã từng gặp qua Trúc Bích Quỳnh, cũng rất khó có thể liên hệ tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, nữ tử nhu nhược hấp hối trên Thiên Nhai đài năm đó cùng với cường giả chiến lực siêu việt, xuất thủ tàn nhẫn trước mắt.
Vừa rồi mấy tên Hải tộc kia bị giết chết như thế nào, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trải qua giữa sinh tử, thật có thể mang tới thay đổi to lớn như thế sao?
Trong những đệ tử trẻ tuổi của Điếu Hải Lâu ở đây cũng có người tham dự đại điển Hải Tế. Nhưng chỉ có Tống Văn Hà nhận ra Trúc Bích Quỳnh, thật sự là ngày đó so với hôm nay, đúng là khác nhau một trời một vực.
Hoàn toàn không giống cùng một người.
“Ừm.” Đối với lời chào của Tống Văn Hà, Trúc Bích Quỳnh chỉ gật đầu, thuận miệng nói: “Gặp được ở Mê Giới, cũng coi là duyên phận.”
Điếu Hải Lâu tổng cộng chỉ có 24 vị trí trưởng lão, trong đó trưởng lão thực vụ có 12 người, sau khi Hải Tông Minh và Bích Châu bà bà lần lượt chết đi vẫn chỉ bổ sung đủ con số này, chưa từng mở rộng.
Chỉ cần vừa nói ra dòng họ cũng đủ xác định mục tiêu nhân vật.
Nhưng cũng chỉ là một trưởng lão thực vụ mà thôi, không có gì để nói.
Nàng có thể ung dung giải quyết.
Những tu sĩ trẻ tuổi ở hiện trường lại không thể thảnh thơi như vậy được.
Ai mà không biết, Trúc Bích Quỳnh hiện nay là đệ tử thân truyền của Tĩnh Hải trưởng lão Cô Hoài Tín!
Cô Hoài Tín là đệ tứ trưởng lão của toàn bộ Điếu Hải Lâu.
Hiện nay địa vị của Trúc Bích Quỳnh ở Điếu Hải Lâu cũng không thua Từ Nguyên, còn cao hơn những nhân vật phong vân như Bao Tung, Dương Liễu.
Chẳng qua từ sau khi Cô trưởng lão công khai tin tức thu đồ đệ, nàng vẫn chưa hiện thân trước mặt người khác, đặc biệt khép mình. Không ngờ được hôm nay có thể gặp mặt tại Mê Giới, nếu kết giao tình ở đây, cũng chưa hẳn không phải là nhân họa đắc phúc!
Có mấy nam tu sĩ tự phụ về dung mạo lập tức liền chú ý tới, tuy đang ở chiến trường Mê giới, cũng từng người tư thế đoan trang, mặt mày chính khí.
Tu sĩ mở miệng đầu tiên lộ vẻ kinh ngạc: “Hóa ra ngài chính là sư tỷ Trúc Bích Quỳnh, ta ngưỡng mộ đại danh đã lâu, trong lòng rất chờ mong! Không ngờ hôm nay có thể gặp nhau ở đây! Chỉ là… hơi chút lúng túng, khiến sư tỷ chê cười.”
Thấy Trúc Bích Quỳnh nhìn mình, hắn lại giải thích: “Xem đầu óc ta này, lại quên giới thiệu. Ta là Phương Phác, đệ tử chân truyền của trưởng lão hộ tông Lưu trưởng lão. Hôm nay được gặp sư tỷ, thật sự là vinh hạnh của ta!”
“Lưu trưởng lão nào?” Trúc Bích Quỳnh thuận miệng hỏi.
Trong tám vị trưởng lão hộ tông, thế nhưng có hai người họ Lưu.
Phương Phác ung dung đưa đáp án ra: “Người bài danh cao hơn.”
Lưu Vũ sư phụ của hắn, trong tám vị trưởng lão hộ tông ở Điếu Hải Lâu, mơ hồ là tồn tại có sức ảnh hưởng thứ hai. Theo sức ảnh hưởng của Trấn Hải Minh không ngừng mở rộng, là người có cơ hội tiến thêm một bước, trở thành vị Tĩnh Hải trưởng lão thứ năm!
Hắn cố ý ngay từ đầu không nói, chính là vì tăng thêm ấn tượng cho Trúc Bích Quỳnh. Hơn nữa dùng đáp án này nói cho nàng ta biết, bối cảnh của mình cũng bất phàm, cách biệt với nàng không xa.
Trúc Bích Quỳnh chỉ gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.
Phương Phác đang định tiếp tục đề tài, một tu sĩ trẻ tuổi cao lớn anh tuấn bên cạnh đã cướp lời: “Trúc sư tỷ cũng tới Mê giới rèn luyện à? Một thân một mình sao?”
Trúc Bích Quỳnh lại đổi một con dao khác, lột da một con hải thú hình trâu ra, da hải thú này có thể chế tạo thành giáp da, giá cũng không tệ, cũng là vật duy nhất có giá trị trên người nó.
Nàng thuận miệng trả lời: “Đúng vậy, đến đây rèn luyên giống như các ngươi.”
Rất khó tưởng tượng nổi thiên kiêu như Từ Nguyên lại thu thập loại chiến lợi phẩm cấp bậc này. Nhưng Trúc Bích Quỳnh như vậy lại khiến bọn họ cảm thấy không còn xa xôi nữa.
Tu sĩ trẻ tuổi có khuôn mặt anh tuấn, dùng góc độ mê người nhất mỉm cười: “Độc hành rèn luyện quá mức vất vả, chợp mắt một cái cũng không được. Không biết sư tỷ có cần người trợ giúp không? Ta xử lý hàng da cũng rất sở trường.”
Mấy nam tu sĩ khác có ý định mở miệng muốn phun máu, thật không ngờ tiểu tử này lại biết lấy lòng như vậy. Vốn tưởng rằng mỗi người đều thể hiện phong thái, thi triển thủ đoạn, thằng nhãi này mở miệng là muốn kết thúc trận đấu!
Nhưng dưới tình huống như vậy lại không tiện nói tiếp.
Chỉ có thể trong lòng hận thù, vẻ mặt bình thản.
“Sư phụ ngươi là ai?” Trúc Bích Quỳnh thuận miệng hỏi.
Tu sĩ anh tuấn đi về phía trước vài bước, đã rất tự nhiên dự định hỗ trợ xử lý thi thể hải thú, miệng nói: “Hộ tông trưởng lão, họ Đặng.”
Luận thân phận, hắn không kém gì Phương Phác. Luận tướng mạo, hắn còn hơn không biết mấy bậc.
Luận về bổn sự trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn tự hỏi ở Điếu Hải Lâu cũng được coi là cấp thiên kiêu rồi!
Vậy nên đặc biệt thong dong, tin tưởng mười phần.
“Ồ.” Trúc Bích Quỳnh gật đầu: “Khi gặp lại Đặng trưởng lão, ta sẽ nói với ông ấy. Ngươi thích trợ thủ như vậy, nên phái ngươi đi nhà bếp hỗ trợ.”
Tu sĩ anh tuấn lúng túng đứng tại chỗ.
Trúc Bích Quỳnh cũng không quản tâm tình hắn thế nào, chỉ lo chuyện của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận