Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1332: Tĩnh Thiên (2)

Cảnh Quốc thực thi chế độ phủ huyện, cả nước có tổng cộng 49 phủ, xứng đáng là đế quốc đệ nhất Trung Vực, luôn dòm ngó thiên hạ.
Phủ Tĩnh Thiên là một phủ của Cảnh Quốc gần với Trường Hà nhất, thậm chí trên thành lâu nha phủ của Tĩnh Thiên Phủ cũng có thể nhìn ra Trường Hà cuồn cuộn phía xa.
Mà khúc sông Hoàng Hà thế gian đều biết, chính là bắt đầu từ Ốc quốc, cuối cùng là phủ Tĩnh Thiên Cảnh Quốc.
Địa vị của phủ này, ở trong toàn bộ Cảnh Quốc là vô cùng đặc thù.
Lúc này, trong một tòa đạo quán nào đó bên trong Tĩnh Thiên Phủ.
Chính điện cao lớn cổ kính, bốn phía rộng rãi, cũng không có tượng thần gì, thậm chí ngay cả một bức họa cũng không có.
Trên mặt đất đặt sáu cái bồ đoàn, kết thành một hình tròn, cũng không phân biệt chủ thứ.
Các đạo sĩ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn đang tranh luận kịch liệt, mỗi người khoa tay múa chân, mặt đỏ tía tai, ồn ào như chợ bán thức ăn.
“Đại Cảnh ta to lớn nhường nào, vì một tu sĩ Nội Phủ mà đại động can qua, sợ là người khác cười cho!” Đạo sĩ nói chuyện hạc phát đồng nhan, thân hình cao lớn, khí thế vô cùng.
“Thương Tham lão đạo nói vậy không ổn.” Một đạo sĩ khuôn mặt chất phác rung đùi đắc ý nói.
Thương Tham lão đạo trừng mắt nhìn hắn: “Vậy ngươi có ý kiến gì?”
“Ta không có ý kiến gì.” Đạo sĩ chất phác nhún vai: “Tuỳ tiện, gì cũng được, các ngươi quyết định.”
Thương Tham lão đạo thổi râu: “Chỉ là một tu sĩ Nội Phủ, các ngươi cũng phải lãng phí thời gian!”
“Là Nội Phủ đệ nhất thiên hạ.” Một nữ quan mặc đạo bào màu trắng nhắc nhở.
“Hừ, Phục Linh ngươi bớt tranh cãi với ta đi, nếu không phải…” Thương Tham lão đạo hiển nhiên có chút không đồng ý.
“Được rồi.” Một vị đạo sĩ mặc huyền bào ngồi đối diện hắn lên tiếng: “Người lựa chọn trước đó cho dù không xảy ra chuyện gì, cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tần Chí Đạt, càng đừng nói so sánh với Khương Vọng. Ở cấp độ Nội Phủ, người thanh niên này đúng là đệ nhất thiên hạ, điều này không có gì không thể thừa nhận.”
“Nếu hắn có tiền đồ như vậy, hiện nay tình cảnh ở Tề Quốc lại gian nan, chịu đủ nghi ngờ. Chúng ta dứt khoát mời chào hắn, không phải tốt hơn sao? Cần gì phải ra mặt vì Trang Quốc? Thay bọn hắn tiêu diệt tai họa ngầm?”
Thương Tham lão đạo cau mày nói: “Họ Trang cũng không phải hạng tốt lành gì. Trên Quan Hà Đài còn làm mất hết thể diện của Đạo Mạch chúng ta.”
“Chúng ta không phải ra mặt thay Trang Quốc.” Huyền bào đạo sĩ nhíu mày nói: “Chúng ta ra tay, là vì giữ gìn minh ước Thượng Cổ Tru Ma.”
“Bán Hạ, lời này có thể lừa người khác, không thể dùng để lừa dối bản thân.” Thương Tham lão đạo rất xem thường: “Chứng cứ Trang Cao Tiện đưa ra thật có thật đi nữa, ngươi dám tin ư? Hắn chính là hậu nhân của sửu nô Trang Thừa Càn kia!”
“Cũng không phải.” Đạo sĩ có khuôn mặt chất phác lại lên tiếng: “Chứng cứ chính là chứng cớ, không có quan hệ với ai đưa ra.”
Thương Tham lão đạo nhìn hắn: “Trần Bì, ngươi để ý chữ 'sửu' ta nói, hay là ngươi rất tin tưởng Trang Cao Tiện?”
“Nói như vậy cũng không có ý nghĩa gì.” Đạo sĩ được xưng là “Trần Bì” giang tay ra nói: “Các ngươi nói tin là tin, nói không tin thì không tin, tùy các ngươi.”
“Khi nào hỏi ngươi ngươi đều nói tuỳ ta, ta nói cái gì ngươi cũng phản đối.” Thương Tham lão đạo oán khí cực lớn: “Ta thấy đầu luyện ma mà hư cả đầu óc rồi đấy!”
“Các ngươi xem.” Đạo sĩ có khuôn mặt chất phác nhìn xung quanh: “Hắn lại nóng rồi.”
Thương Tham lão đạo giận dữ: “Ta nóng cái con bà ngươi!”
“Được rồi được rồi.” Bên cạnh có một đạo sĩ phong độ nhẹ nhàng khoát tay áo: “Thương Tham và Trần Bì đều câm miệng. Cả hai cộng lại đã sắp một ngàn tuổi rồi còn đấu võ mồm, không thấy ấu trĩ à!”
Hắn ho một tiếng, hắng giọng một cái: “Theo ta thấy, tin hay không cũng không quan trọng, khiến người thoả mãn là được. Dù sao cũng chỉ là chuyện tiện tay, gõ gõ Tề Quốc cũng tốt. Nhưng bây giờ…”
Hắn hỏi: “Đã chết bốn tên thần thông Ngoại Lâu của Đãng Tà quân, tổn thất này trả lại như thế nào?”
“Tất nhiên là tìm Trang Cao Tiện!” Một nữ quan có vẻ trẻ tuổi nhất, dung mạo xinh đẹp nhất, vẻ mặt nghiêm túc nhất nói.
“Đồng ý.” Đạo sĩ phong độ nhẹ nhàng nói.
“Bạch Thuật đồng ý ta cũng đồng ý.” Nữ quan có hiệu là Phục Linh nói.
Huyền bào đạo sĩ được gọi là “Bán Hạ” liền cười: “Nếu là ý kiến của Cam Thảo đạo trưởng, lão đạo đương nhiên không có ý kiến.”
Thương Tham lão đạo gật đầu: “Cứ làm như vậy đi.”
“Ta cho rằng không ổn.” Đạo sĩ với gương mặt chất phác hiệu là “Trần Bì” lại dứt khoát làm trái. Thấy những đạo sĩ khác đều quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt bất thiện, liền nhếch miệng: “Vậy các ngươi đồng ý thì đồng ý thôi.”
“Vậy ai đi?” Thương Tham lão đạo hỏi.
Yên tĩnh trong chớp mắt rồi lại ồn ào một cách nhanh chóng.
“Cái này, để ta nói vài câu.” Bạch Thuật nói: “Trong Tĩnh Thiên Lục hữu chúng ta, ta là người có mặt mũi nhất, bộ dạng khí phái nhất. Đi Tây cảnh làm việc, ta đương nhiên không nhường ai!”
“Thôi đi.” Thương Tham lão đạo liếc mắt khinh bỉ: “Cải héo tưới nước, làm như mình tươi lắm! Ta muốn nói, việc này phải có một người đức cao vọng trọng, mới có thể áp đảo họ Trang kia, thu hồi chút lợi tức. Đương nhiên, ta thật sự tương đối thích hợp…”
“Không ổn không ổn.” Trần Bì lại lắc đầu, khuôn mặt hắn nhăn nhúm: “Tiểu nhân sợ uy mà không nhớ ân đức, đương nhiên là phải người càng có uy nghiêm đi.”
Nữ quan Phục Linh nhỏ giọng nhắc nhở: “Dáng dấp dọa người không phải có uy nghiêm…”
“Trời ơi, mọi người đừng cãi nhau nữa, một chút việc nhỏ ầm ĩ cái gì? Truyền ra còn tưởng Tĩnh Thiên Lục Hữu chúng ta không đoàn kết nữa đấy!” Bán Hạ mặc bộ huyền bào kịp thời khuyên can, sau đó lắc đầu, thở dài nói: “Nói đến, thật ra năm đó ta đã từng giao lưu với Trang Thừa Càn, cũng hiểu chút ít về Trang Quốc.”
“Ha ha, không phải chỉ vì ngươi nên mới bị lừa gạt xoay vòng vòng sao?” Thương Tham lão đạo cười lạnh: “Bị người ta ăn mồi rồi còn để thoát câu?”
“Lão thất phu, ngươi nói cái gì!”
“Dám làm không dám nhận hả?”
Nhất thời lại bắt đầu ầm ĩ.
Hơn nữa là ngươi mắng ta ta mắng hắn, bóc mẽ hết của nhau ra, khiến mọi việc rối như tơ vò.
“Thương lượng xong chưa?” Triệu Huyền Dương dựa vào cửa đạo quán, ôm một thanh kiếm gỗ, hoàn toàn không thấy khí thế bá đạo khi nói chuyện với Khương Vọng nữa, vẻ mặt đau đầu như búa bổ.
Hắn móc móc lỗ tai, sau đó mới miễn cưỡng mở miệng: “Thương lượng xong, ta nên xuất phát thôi.”
Trong đạo quán, vài tên đạo sĩ đưa mắt nhìn nhau.
Một lát sau, lập tức mồm năm miệng mười nhao nhao lên.
“Ngươi còn chưa đi sao?”
“Người chạy mất thì làm sao?”
“Yên tâm, trước mặt Huyền Dương, hắn chạy không thoát!”
“Ta nói chuyện với ngươi à?”
“Chó đang nói chuyện với ta!”
“Ta đang nói chuyện với chó!”
Triệu Huyền Dương im lặng trợn trắng mắt.
Hắn là thiên kiêu do sáu vị đạo sĩ này liên thủ bồi dưỡng, được xem như là truyền nhân duy nhất của Tĩnh Thiên Lục Hữu.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, nghe được nhiều nhất cũng không phải là kinh điển Đạo gia, cũng không phải là đạo thuật kỳ diệu gì, mà là mồm mép chửi đổng của những người này…
Nghiệp chướng a!
Triệu Huyền Dương trong lòng ai thán một tiếng cho mình, mũi chân khẽ nhún một cái liền biến mất trong đạo quán, không để ý tới những người này đấu võ mồm nữa.
Mặc dù nói không quá để ý việc này, nhưng nếu đã nói ra lời này, nếu thật để Khương Vọng chạy thoát, mặt mũi của hắn thật sự không chịu nổi.
Đệ tử duy nhất Triệu Huyền Dương đã rời đi.
Tranh cãi trong đạo quán vẫn chưa kết thúc.
“Nhìn tên xấu xí ngươi xem, làm đồ nhi ngoan của ta phiền thành cái dạng gì rồi?”
“Ngươi tỉnh lại đi, không có ngươi mới tốt đấy! Bảo ngươi lo mà bế quan, ngươi lại như một con khỉ đứng ngồi không yên!”
“Ta nói một câu công bằng…chuyện này rõ ràng hai người các ngươi đều có trách nhiệm. Một người xấu, một người ồn ào, ai cũng không được.”
Tiếng la hét ầm ĩ rõ ràng kịch liệt, nhưng thủy chung không thể truyền ra ngoài điện.
Khi một chiếc lá cây bị gió cuốn rơi vào trong điện.
Vẫn là sáu cái bồ đoàn, chẳng qua bồ đoàn làm bằng đá.
Vẫn là sáu bóng người, chẳng qua thân là tượng đất mà thôi.
Lá rụng lượn lờ, trong điện đã không còn âm thanh.
Hình như chưa bao giờ ầm ĩ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận