Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3004: Tì vết của bạch ngọc (2)

Nhưng y rất rõ ràng, Cao Chính là người duy nhất trong lịch sử Việt quốc có thể đánh cờ với Sở quốc. Kế hoạch của ông ta bị ảnh hưởng, nhất định sẽ dẫn đến việc ván cờ của Văn Cảnh Dụ sụp đổ.
Ngay cả Cao Chính cũng phải ủy khúc cầu toàn, bị giam hãm ở Ẩn Tướng Phong nhiều năm như vậy. Văn Cảnh Dụ lần này gần như là nửa công khai đối đầu với Sở quốc, dựa vào cái gì mà lão ta có thể làm được?
Bạch Ngọc Hà muốn dùng hết toàn lực chiến đấu với Cách Phỉ, cố gắng sống sót để nghênh đón thắng lợi, nhưng y cũng có giác ngộ chịu chết.
Y biết Khương Vọng, Hướng Tiền sẽ chăm sóc tốt cho mẹ già của mình, cả đời y đã không còn tiếc nuối gì khác. Vinh quang gia tộc danh môn từng khắc sâu trong lòng, gia tộc mà y luôn tâm tâm niệm niệm muốn chói lọi vạn năm, giờ phút này đã không thể nào khuấy lên một chút gợn sóng nào. Khi y phân phát hết gia sản, chia cắt ruộng đất, tất cả đều cho bách tính Lang Gia, y chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, chứ không phải là tiếc nuối.
Nhưng...
Y đã nghĩ rất nhiều, chuẩn bị vô cùng đầy đủ, duy nhất không ngờ tới chuyện này.
Cách Phỉ lại chạy trốn.
Hơn nữa còn chạy trốn một cách dứt khoát, quả quyết như vậy. Không biện bạch, không tự chứng minh, không nổi giận giết người, thậm chí ngay cả một chiêu tùy ý để trút giận cũng không có!
Quái vật Sơn Hải có thể đánh bại Chung Ly Viêm, chẳng lẽ lại sợ hãi lưỡi kiếm Tuệ Vĩ sắc bén sao?
Chẳng lẽ gã thật sự sợ Văn Cảnh Dụ giết mình?
Bạch Ngọc Hà chém một kiếm vào hư không, sau khi thất thố, y lập tức phản ứng lại, khẳng định tội ác của Cách Phỉ:
"Đừng để hắn chạy trốn! Cách Phỉ giết cha hại mẹ, sợ tội bỏ trốn, bách tính Việt quốc ta, người nào gặp cũng có thể giết!"
Toàn bộ Phủ Kế thành ầm ầm hưởng ứng, ai ai cũng căm phẫn trước bộ mặt giả dối của Cách Phỉ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở lời nói chứ không có mấy người thật sự hành động.
Cách Phỉ là Chân nhân đương thế, ai có thể đuổi kịp được?
Sau một khắc, tòa thành trì lịch sử lâu đời này chợt nở rộ hào quang chói lọi.
Trong hào quang, ngưng tụ ngai vàng của quân vương.
Phía sau ngai vàng mơ hồ có sông núi gào thét, giang sơn bảo vệ. Ảo ảnh rực rỡ, phượng vũ lông phi.
Hư ảnh của Thiên tử Việt quốc Văn Cảnh Dụ ngồi trên vị trí tôn quý kia, dùng ánh mắt thâm sâu khó dò từ trên cao nhìn xuống:
"Bạch Ngọc Hà, ngươi làm rất tốt."
"Thảo dân chỉ là làm tròn bổn phận của mình mà thôi!"
Bạch Ngọc Hà cũng không ngại diễn trò quân thần đồng lòng, y lớn tiếng nói:
"Tên gian tặc Cách Phỉ kia sợ tội bỏ trốn, bệ hạ tuyệt đối không thể tha cho hắn, tên phản nghịch này lòng lang dạ sói, sống thêm một ngày không biết sẽ hại bao nhiêu người!"
"Ái khanh yên tâm, bất kể là ai, dám cản trở tân chính, dám phá hoại công nghĩa, trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ!"
Văn Cảnh Dụ cũng thể hiện vẻ phẫn nộ của Thiên tử:
"Truyền lệnh xuống, lập tức phong tỏa quốc cảnh. Điều động đại quân đào sâu ba thước! Giáp Khuê đích thân phụ trách chuyện này, nhất định phải đưa Cách Phỉ trở về điều tra. Trẫm muốn xem thử bộ mặt thật của hắn!"
Đại trận hộ quốc đương nhiên được khởi động, Biện Lương cũng một lần nữa dẫn Việt giáp xuất chinh.
Bách tính trong Phủ Kế thành quỳ rạp xuống đất, hô vang "Hoàng thượng vạn tuế".
Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng tự nhiên, thuần thục như thể đã diễn tập rất nhiều lần.
Bạch Ngọc Hà cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Mọi chuyện đêm nay đều rất thuận lợi, bao gồm bằng chứng quan trọng thu thập được trước đó, bao gồm việc ra tay sau khi Cách Phỉ diệt môn, nắm bắt thời cơ vừa đúng, thậm chí còn bao gồm cả thái độ của Văn Cảnh Dụ lúc này - phần lớn chi tiết đều giống với kế hoạch, y đã hoàn thành rất tốt.
Khác với kế hoạch là Cách Phỉ tàn nhẫn, hung ác, khó kiềm chế, lại lựa chọn bỏ chạy một mạch.
Cũng là Văn Cảnh Dụ, người giờ phút này không thể không đứng ra bày tỏ thái độ, trong mắt lại không có những cảm xúc như phẫn nộ, căm hận, thậm chí còn không có sát ý.
Văn Cảnh Dụ không tức giận, không có sát ý, chỉ có thể chứng minh một chuyện - Thiên tử Việt quốc này không hề bị trả thù.
Chẳng lẽ Cách Phỉ cũng không trọng yếu?
Trong kế hoạch của Văn Cảnh Dụ, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng?
"Thần đi giúp Biện tướng quân!"
Bạch Ngọc Hà quyết đoán cầm kiếm rời đi:
"Cho dù đuổi đến tận chân trời góc bể, thần cũng phải bắt tên phản nghịch Cách Phỉ kia trở về, khiến cho hắn nôn ra mồ hôi nước mắt đã cướp bóc của dân chúng, quỳ xuống tạ tội với phụ lão Việt quốc!"
"Chậm đã."
Văn Cảnh Dụ giơ tay ấn xuống, liền mượn quốc thế giữ chặt thân hình Bạch Ngọc Hà, ngữ khí vô cùng ôn hòa:
"Thân phận tôn quý, không thể dễ dàng mạo hiểm được. Ngọc Hà, Cách Phỉ kia hung ác vô thường, dù sao cũng đã chứng đạo Động Chân, ngươi là trụ cột quốc gia, sao có thể tự mình mạo hiểm được? Một trăm tên Cách Phỉ cũng không bằng ngươi trong lòng trẫm!"
Cảm giác bất an trong lòng Bạch Ngọc Hà càng thêm mãnh liệt, y lên tiếng phản bác:
"Bệ hạ, người là chủ nhân vạn dân, tuyệt đối không thể nói những lời như vậy. Biện tướng quân có thể mạo hiểm, tướng sĩ Việt giáp có thể mạo hiểm, tại sao Bạch Ngọc Hà thần lại không thể? Vì nước vì dân, thần nào quan tâm đến an nguy! Người không cho thảo dân đi truy đuổi Cách Phỉ, là không tin tưởng quyết tâm của thảo dân sao? Hôm nay thần thề với trời, nhất định phải giết tên phản nghịch này."
"Ngọc Hà, gặp chuyện đừng nóng vội! Trẫm đã sớm dạy khanh rồi, càng là lúc quan trọng, càng phải bình tĩnh. Sao khanh đi theo Khương các lão tu luyện mấy năm trở về, vẫn có thể nóng nảy như vậy?"
Văn Cảnh Dụ không hề che giấu sự coi trọng của mình đối với Bạch Ngọc Hà, ngay cả lời phê bình cũng vô cùng thân thiết:
"Khanh cứ yên tâm, Cách Phỉ nhất định không chạy thoát được. Trẫm không cho khanh đi truy đuổi Cách Phỉ, là bởi vì có nhiệm vụ quan trọng hơn giao cho khanh. Khanh là nhân tài của quốc gia, nên tay vẽ giang sơn, sao có thể hạ mình làm chuyện truy bắt tặc nhân được?"
‘Khương các lão, Khương các lão!’.
Danh hiệu mà Văn Cảnh Dụ đột nhiên nhắc đến khiến cho Bạch Ngọc Hà giật mình, y như thể đã nhìn thấy tấm lưới bao phủ xuống, che trời lấp đất, không có chỗ nào để trốn. Nhưng lại không nhìn rõ ràng.
Vấn đề ở đâu?
Không còn thời gian suy nghĩ nữa!
"Trọng trách thiên hạ, không gì lớn bằng bách tính! Bắt giết Cách Phỉ, cho bách tính một lời giải thích chính là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay - bệ hạ, tình hình cấp bách, có bất kỳ chuyện gì xin đợi thảo dân mang đầu Cách Phỉ trở về rồi hãy nói sau! Thất lễ rồi!"
Bạch Ngọc Hà dứt khoát thúc giục kiếm khí, Tuệ Vĩ kiếm trong tay y gào thét, trên bầu trời đêm cũng có một đạo tinh hồng xán lạn xẹt qua.
Đêm nay, sao chổi xẹt qua bầu trời, màn đêm vô tận bị xé toạc, Bạch Ngọc Hà hóa thân thành hư ảnh.
Y dự đoán được Văn Cảnh Dụ sẽ không làm quá đáng, cho nên mới xông phá quốc thế, cưỡng ép rời đi. Cục diện càng lớn càng là một loại bảo vệ đối với bản thân y.
Nhưng Văn Cảnh Dụ chỉ khẽ vung tay trước vương tọa, đạo tinh hồng xẹt qua trên bầu trời đêm kia lại bị xóa đi từng chút từng chút một, Tuệ Vĩ kiếm trong tay Bạch Ngọc Hà cũng trong nháy mắt tán loạn kiếm khí, dập tắt kiếm quang. Kim thân ngọc tủy của y nặng nề dừng lại giữa không trung.
"Lời giải thích sẽ có, những gì nên có đều sẽ có."
Văn Cảnh Dụ dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Bạch Ngọc Hà:
"Bạch ái khanh, Lang Gia Bạch thị đời đời trung liệt. Phụ thân khanh trung thành, khanh cũng là như vậy, nếu như khanh đã đứng về phía tân chính quốc gia, chiến đấu vì công bằng, hơn nữa còn vạch trần sự thật bất nghĩa của Cách Phỉ - đất nước đang cần khanh, tân chính đang cần khanh, khanh nhất định sẽ không trốn tránh trách nhiệm vào lúc này!"
Bạch Ngọc Hà đương nhiên muốn trốn tránh.
Nhưng Văn Cảnh Dụ căn bản không cho y cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói:
"Cao tướng từng nói 'tuyển chọn quan lại công bằng, quý tiện bình đẳng', Bạch ái khanh cũng nói 'thiên hạ công nghĩa', rất hợp ý trẫm! Trẫm quyết định bãi bỏ chức vụ Hữu Đô Ngự Sử của Cách Phỉ, bổ nhiệm Bạch Ngọc Hà khanh làm Hữu Đô Ngự Sử của triều đình Việt quốc. Không, Hữu Đô Ngự Sử vẫn chưa đủ để biểu dương tấm lòng son của ngươi, trẫm muốn phong cho ngươi làm Tả Đô Ngự Sử, để ngươi tổng lĩnh triều đình Việt quốc!"
Hoàng đế Việt quốc ngồi trên ngai vàng, đưa mắt nhìn xuống bốn phía:
"Các vị cảm thấy có công bằng không? Bạch Ngọc Hà của Lang Gia Bạch thị có xứng đáng với vị trí này hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận