Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1341: Người thắng mới thảnh thơi (1)

Kình phong chạm mặt, áo bào phất phới.
Triệu Huyền Dương một tay nắm lấy cánh tay Khương Vọng, trực tiếp đi về phía tây.
Bỏ qua chuyện bắt người, thật ra Triệu Huyền Dương tương đối săn sóc, còn chủ động giúp Khương Vọng ngăn cản kình phong trước mặt, lau vết máu dưới mắt trái cho hắn, giúp hắn thoa thuốc…
Thậm chí còn thuận tay kéo một đoạn dây thừng, giúp hắn buộc lại mái tóc dài rối tung.
Dùng lời của người này nói - Như vậy thì sẽ có tinh thần hơn nhiều.
Mặc dù Khương Vọng cũng không cảm thấy, kẻ tù nhân dưới thềm thì không cần thiết thảo luận có tinh thần hay không.
“Nói đến, ngươi không thích hợp mặc áo đen, không hợp với khí chất của ngươi.” Trong lúc bay nhanh, Triệu Huyền Dương bỗng nhiên nói.
Khương Vọng không hé răng.
Người thắng tất nhiên là có thể tìm được lạc thú nói chuyện phiếm, hắn bị trói thành một cục lại không thể làm được.
Bản thân Triệu Huyền Dương nói tiếp: “Trong hộp trữ vật của ta có mấy bộ đạo bào rất đẹp, nếu không thì ta thay cho ngươi?”
Cuối cùng Khương Vọng không cách nào im lặng nữa, cắn răng nói: “Sĩ khả sát, bất khả nhục!”
“A, ngươi hiểu lầm rồi.” Triệu Huyền Dương nói: “Ta không phải muốn cởi y phục của ngươi, ta cũng không có loại sở thích…”
Y càng giải thích càng rối, dứt khoát buông cánh tay Khương Vọng ra, chỉ dùng lực lượng đạo nguyên dẫn dắt hắn: “Lần này có thể yên tâm rồi chứ?”
Khương Vọng im lặng.
Đây thực sự là một người kỳ quái.
Hắn giống như hoàn toàn không quan tâm đến chiến đấu giữa Thuần Vu Quy và Kế Chiêu Nam.
Cũng như không quá quan tâm, bọn họ hiện tại muốn đi đâu, làm gì.
Tất cả lực chú ý đều tập trung vào một số việc cỏn con.
“Cái kia…”
Bay một lúc, Triệu Huyền Dương lại xấu hổ giải thích: “Thật ra ta chỉ sợ người thú vị như ngươi đi Ngọc Kinh Sơn sẽ mất hết mặt mũi, cho nên muốn sửa soạn cho ngươi một chút, đó là nơi có uy nghi nhất trên đời.”
Khương Vọng nhịn không được nói: “Xin lỗi, hình dạng ta bình thường, sửa soạn thế nào cũng không ra hồn được. Thật sự là không xứng với uy nghi của Ngọc Kinh Sơn…Nếu không ngươi đừng đưa ta qua đó?”
Triệu Huyền Dương nghiêm túc nói: “Thật ra dáng vẻ của ngươi cũng được đấy, sạch sẽ thanh tú, còn có khí chất. Ngươi phải có lòng tin với bản thân mình. Không có nam nhân xấu, chỉ có nam nhân không chịu sửa soạn, ta sẽ đề cử cho ngươi một cửa hàng trang phục…”
Khương Vọng mặt không biểu cảm cắt lời y: “Ta nghĩ cái này không phải trọng điểm.”
“Vậy…” Triệu Huyền Dương gãi đầu: “Hết cách rồi…ta cũng có nhiệm vụ mà.”
Vậy con mẹ nó ngươi nói nhảm với ta làm cái gì?
Ở đây nói lảm nhảm tựa như muốn kết nối tình cảm vậy, sợ sau khi ta chết sẽ hóa thành lệ quỷ tìm ngươi?
Sao, đạo sĩ còn sợ quỷ?
Khương Vọng không nói nữa.
Qua một lúc, Triệu Huyền Dương lại nói: “Nói chuyện mấy câu đi, trên đường buồn chán lắm đấy.”
Khương Vọng suy nghĩ giây lát rồi nói: “Bằng không thì ngươi thả ta trước, ta lại chạy một lần? Như vậy sẽ không buồn chán nữa.”
Triệu Huyền Dương dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si nhìn hắn: “Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc à?”
Con mẹ ngươi!
Khương Vọng không còn gì để nói.
“Sau khi đến Ngọc Kinh Sơn, ngươi có tính toán gì không?” Triệu Huyền Dương lại hỏi.
“Ta dự định về nhà, có thể chứ?” Khương Vọng hỏi ngược lại.
Triệu Huyền Dương lắc đầu: “Đương nhiên là không thể rồi!”
Khương Vọng tận lực làm cho mình tâm bình khí hòa, dù sao thực sự cũng không phải đối thủ của đối phương, hơn nữa dây thừng kia trói rất chặt: “Vậy xin hỏi ngươi hỏi vấn đề vô nghĩa này có ý nghĩa gì vậy?”
“Ài.” Triệu Huyền Dương thở dài nói: “Ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi mà.”
“Vậy ta thật sự là được ưu ái rồi.” Khương Vọng hờ hững nói.
Triệu Huyền Dương vui vẻ: “Vậy chúng ta chính là bằng hữu sao?”
Khương Vọng mặc kệ y.
Tuy rằng toàn thân bị trói, đạo nguyên bị cấm chế, nhưng vẫn yên lặng quan sát hoàn cảnh ven đường.
Dù cho hắn biết rõ, chỉ dựa vào chính mình thì cơ hội chạy thoát dưới tay Triệu Huyền Dương đã gần như bằng không.
Thế nhưng trước khi leo lên Ngọc Kinh Sơn, hắn sẽ không vứt bỏ cố gắng chạy trốn.
Đừng nói là bây giờ còn đang trên đường đi Ngọc Kinh Sơn, cho dù đã đến Ngọc Kinh Sơn, cho dù đã bị công bố cái gọi là tội trạng, tuyên án tội danh rồi, lại không thể vãn hồi, trước khi triệt để chết đi, hắn cũng sẽ không từ bỏ giãy giụa.
Cho dù như vậy chết đi, hắn cũng sẽ không nhắm mắt lại.
Hắn có thể sống đến bây giờ, thật không dễ dàng gì.
Còn quá nhiều trách nhiệm và quyến luyến, hắn không thể từ bỏ, cũng tuyệt không cho phép mình từ bỏ.
Triệu Huyền Dương hiển nhiên không có khả năng cảm thụ tâm tình của hắn, chỉ ở bên cạnh ấp úng, tựa hồ rất ngượng ngùng nói: “Nếu là bằng hữu, ngươi có thể nói cho ta biết thần thông kia rốt cuộc là cái gì không?”
Y bổ sung thêm: “Ta thật sự hiếu kỳ muốn chết!”
Nếu như hiếu kỳ có thể giết người thật thì tốt rồi. Khương Vọng thầm nghĩ.
Lúc trước ở chỗ tửu lâu, tên oắt con này còn đặc biệt kiêu ngạo, nói đoán cũng có thể đoán được, hiện tại lại ngóng trông mà hỏi?
Triệu Huyền Dương nói: “Này, sao ngươi lại không nói gì? Ngươi đối với một người quan tâm ngươi như vậy sao? Chúng ta không phải bằng hữu sao? Nói chuyện cũng không được à?”
Khương Vọng có thể thề, nếu hiện tại ai có thể cởi bỏ dây trói cho hắn, hắn tuyệt đối sẽ xoay người đâm một kiếm xuống.
Quá đáng ghét!
Kình phong trước mặt bỗng nhiên dừng lại.
Không đúng, không phải gió ngừng, là Triệu Huyền Dương ngừng bay nhanh.
Y đứng ở nơi đó, nghiêng lỗ tai, tựa hồ đang lắng nghe cái gì.
Qua một lúc, hắn nhếch miệng lên: “Sự việc lại bắt đầu trở nên thú vị rồi.”
Khương Vọng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại dưới tình huống như vậy, bất kể phát sinh biến hóa gì, đối với hắn mà nói đều là chuyện tốt.
Hắn trầm mặc, nhưng càng lưu tâm tới bốn phía.
“Ngươi muốn biết chuyện gì xảy ra không?” Triệu Huyền Dương đột nhiên hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi nói cho ta biết đó là thần thông gì trước đã.” Triệu Huyền Dương kiên nhẫn nói.
“Ta nghĩ là ngươi hiểu lầm, đó không phải là thần thông.” Khương Vọng nói.
Triệu Huyền Dương lại hỏi: “Vậy ngươi còn có một thần thông là cái gì?”
Khương Vọng nói: “Ngươi thả ta, ta sẽ nói cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận