Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1588: Gặp ta không cần tránh đường (4)

Thôn Tặc Bá Thể không ngừng phả hơi mù mịt, không gián đoạn xâm nhập đối thủ, nhưng căn bản không làm gì được tầng phòng hộ của ánh sáng của năm thần thông.
Chớp mắt, tất cả sức mạnh nhục thân của hắn ta nổ tung, nhưng không cách nào dao động bàn tay kiên định kia. Người kia vừa cầm kiếm vừa cầm Cái Thế Kích của hắn ta.
Bản thân Cái Thế Kích cũng không ngừng ra sức, nhưng sức ấy cực kỳ nhỏ, va chạm dần dần, có thể không đến nỗi một lần bị công thành.
Cây kích này là binh khí nổi danh thiên hạ do Hạng Long sở hữu năm xưa, lúc này đang bị Khương Vọng nắm lấy vững vàng.
Dù lần trước hai người đã từng giao chiến trên Quan Hà đài cũng chưa từng xảy ra chuyện như thế.
Chênh lệch đã kéo dài!
Song phương giao chiến cùng với Tả Quang Thù đang quan chiến đều nhận thức được rất rõ ràng điểm này.
Mà đám bằng hữu đi cùng Hạng Bắc kia đều đã ngây người. Hạng Bắc dũng mãnh hạng nhất nào đã bao giờ bị đồng lứa áp chế đến nước này, đến binh khí cũng không khống chế nổi?
Những người khác nghe thấy có động tĩnh nhanh chóng đuổi tới chỉ thấy trên không trung của Hoàng Lương đài…
Hạng Bắc khởi động thân Thôn Tặc Bá Thể, cao tới hơn trượng, quanh thân quấn đầy khói đen, hai tay cầm Cái Thế Kích, hiển hiện tư thái vô cùng cuồng bạo cường đại.
Mà Khương Vọng một bộ thanh sam, quanh thân bao phủ ánh sáng Thiên Phủ chỉ đưa một tay vào giữa, giữ trên báng kích.
Cứ như vậy, hai người giằng co giữa không trung, như hai bức tượng!
Một người hùng tráng khôi ngô, quỷ vụ lượn lờ, như yêu ma.
Một người ngũ phủ luân chuyển, ánh sáng thiên phủ bao phủ toàn thân, lại như thần tiên!
Hình tượng thần ma giằng co này khiến cho người xem không kìm được mà kích động, cảm thấy phấn khích vì như thấy hai thế lực tương đương giao tranh.
Đáng tiếc, thế lực ngang nhau chỉ là giả tượng.
Chẳng mấy chốc Khương Vọng đã xé rách giả tượng này.
Chỉ thấy hắn kéo tay một cái đã kéo luôn kích của Hạng Bắc xuống.
Hai người đã đối diện.
Thần ma áp sát.
Khương Vọng trong trạng thái Thiên Phủ quả thực dũng tuyệt hơn người, ai dám coi thường?
Hắn giang tay, một bàn quay quét tới, kéo theo một sợi gió xoáy lạnh lẽo.
Tiếng rít kinh khủng đột nhiên vang lên, nhưng bị trói buộc ngay trước cửa Hoàng Lương đài.
Vào thời khắc này, Khương Vọng vẫn còn rảnh rỗi khống chế âm thanh!
Mà Sát Sinh Đinh trong chớp mắt đã phá hơi khói hộ thể, phá tan phòng ngự tung hoành mà Hạng Bắc vẫn dựa vào!
Đây là Sát Sinh Đinh như thế nào?
Chính là Sát Sinh Đinh lần lượt giết chết Yến Kiêu trong Sâm Hải Nguyên Giới, lần lượt thôn phệ mỏ của Yến Kiêu, cướp đoạt sức mạnh hủy diệt của mặt tối cực hạn của Sâm Hải Nguyên Giới, đã tiến xa đến mức không thể tiến thêm nữa!
Lúc này nó đã hơn xa khi ở Quan Hà đài, gần như đã đạt tới cực hạn của hạt giống thần.
Nó mang theo khí tức chôn vùi tất cả sát cơ mà tới.
Lơ lửng ngay trước yết hầu Hạng Bắc.
Chỉ cần tiến thêm một bước thôi cũng đủ để phá tan Thôn Tặc Bá Thể của Hạng Bắc, hoàn toàn giết chết hắn ta.
Những người đang ở đây, không ai có thể cứu được.
Cũng không ai dám dao động tâm tình lúc này của Khương Vọng.
Tay trái của hắn chỉ hơi đưa nhẹ lên phía trước một tí thôi, trên đời này sẽ không còn Hạng Bắc nữa.
Nhất thời, tất cả đều yên lặng.
Chỉ có cơn gió vô tri vô giác vẫn đang cuốn trên đài cao.
Khương Vọng lật tay thu lại Sát Sinh Đinh, cười cười nói: “Hôm nay ta cùng Quang Thù đến dự tiệc, không phải dịp tốt để giết người.”
Trong ánh sáng thần thông quấn quanh, tay trái hắn vẫn nắm chặt thân kích cũng buông ra.
Áo xanh bồng bềnh, hắn tiêu sái rơi xuống đất.
Ánh sáng của năm đoàn thần thông chỗ ngực bụng cũng lần lượt tắt đi.
Dường như lúc này vị cường giả sánh vai với thần đã lui về làm một “người” thong dong dự tiệc.
Từng hành động đều hiển hiện rõ phong lưu!
Chỉ còn lại Hạng Bắc vẫn thất hồn lạc phách lưu lại không trung.
Từng thớ cơ bắp của hắn ta vẫn tràn ngập sức mạnh.
Phong mang của Cái Thế kích vẫn không hề hư hại.
Quỷ vụ vẫn bốc quanh thân.
Nhưng hắn ta đã bại.
Bị bại một cách gọn gàng mà linh hoạt, không chút huyền niệm.
Một trận chiến này, Khương Vọng còn không dùng đến tinh lâu, chưa từng dùng đến sức mạnh Ngoại Lâu cảnh của hắn.
Thậm chí thanh kiếm thành danh trong tay hắn cũng không ra khỏi vỏ!
“Được! Được! Được lắm!” Trong đám bằng hữu của Hạng Bắc, một nam tử mặc võ phục đứng dậy, chỉ vào mặt Khương Vọng, giận dữ hô lên: “Cái tên người Tề này, lại dám làm càn như thế trong địa giới Sở quốc của ta, lại dám cuồng vọng như thế ở Dĩnh thành của ta! Lấn Đại Sở ta không có người sao?”
Đây là đang muốn úp nồi.
Chỉ cần Khương Vọng sơ ý một chút sẽ dẫn đến cảnh hào kiệt đất Sở quần công.
Nhưng lúc này, Tả Tiểu công gia đứng dậy.
“Đây không phải vấn đề người Tề người Sở, mà là vấn đề giữa Tả Quang Thù ta và Hạng Bắc! Thậm chí nếu Hạng Bắc muốn, cũng có thể nói là vấn đề giữa Tả gia ta và Hạng gia!”
Tả Quang Thù bước ra chống đỡ, hung hăng nhìn hắn ta chằm chằm: “Ngươi có vấn đề gì?”
Lúc này, thiếu niên mà trong ấn tượng của Khương Vọng vẫn còn rất ngây ngô ngượng nghịu kia khiến người ta phải nhớ ra thân phận của mình. Thậm chí y còn tiến lên một bước, hung hăng nhìn người kia chằm chằm: “Ngươi lại chỉ vào người ta?”
Người kia không tự giác mà lắc lắc ngón tay rồi rũ xuống, trên mặt có cả ngàn cái không phục, vạn lần không cam lòng, cuối cùng không còn dám chỉ tay vào Tả Quang Thù nữa.
Mặc dù căn bản hắn ta không chỉ vào Tả Quang Thù, mặc dù căn bản là Tả Quang Thù tự mình nói…
Giữa Tả gia và Hạng gia không phải vấn đề mà hắn ta có tư cách xen vào.
Hắn ta chỉ đánh miễn cưỡng mạnh miệng nói: “Người Tề này quá càn rỡ! Tiểu công gia, dù là bằng hữu của ngài cũng không nên ở Dĩnh thành chúng ta…”
“Hàn Ly!” Lúc này, Hạng Bắc lơ lửng giữa không trung đã lấy lại được tinh thần, lập tức quát lên: “Đừng nói mấy lời vớ vẩn! Tài nghệ không bằng người có gì hay mà nói?”
Hắn ta thu lại Cái Thế Kích, giải tán Thôn Tặc Bá Thể, trở xuống mặt đất.
Cặp trùng đồng chuyển lại thân thể Khương Vọng đang thong dong đứng đó: “Bại ở Quan Hà đài, hôm nay lại bại, chênh lệch vẫn chưa thể thu nhỏ mà còn xa hơn, nghĩ lại là Hạng Bắc ta cô phụ thời gian! Trước khi Thần Lâm ta gặp ngươi sẽ tránh, tới khi Thần Lâm, mời quân lại ban cho một trận chiến!”
Trong trận chiến vừa rồi, hắn ta không cách nào dùng đến sức mạnh thần hồn mạnh nhất của mình, chẳng khác nào bị phế một tay.
Mà Khương Vọng thành tựu Thiên Phủ lại dựng nên tinh lâu đã nghiền ép hắn ta một cách toàn diện.
Tư thái nghiền ép này hơn xa khi ở trên Quan Hà đài.
Trong toàn bộ cấp độ Nội Phủ, Ngoại Lâu, hắn ta tự biết mình sẽ không thể là đối thủ của Khương Vọng.
Duy chỉ có thành tựu Thần Lâm rồi, thần hồn thay đổi, Thiên Hoành Song Nhật Trùng Đồng của hắn ta mới có thể phát huy sức mạnh thần quỷ khó lường, hắn ta mới có lòng tin dám đánh một trận nữa với Khương Vọng.
Vô luận là Hàn Ly trắng trợn chỉ trích hay Tả Quang Thù đứng ra, từ đầu đến cuối Khương Vọng vẫn chỉ kiên định mỉm cười.
Duy chỉ có lúc này hắn mới thu liễm ý cười.
Khương Vọng không phải một kẻ hùng hổ dọa người, từ xưa đến nay vẫn vậy.
Thậm chí hắn rất nguyện ý giữ mặt mũi cho người khác, dù người kia có thân phận thế nào đi nữa, cũng không so đo cao thấp quý tiện.
Hạng Bắc nói: “Trước Thần Lâm, ta thấy ngươi sẽ tránh…”
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất.
Có nghĩa là hắn ta hoàn toàn tán thành kết cục của trận chiến này, cũng nguyện ý vì thế mà nhận lấy quả đắng.
Nhân tài thế nào mới khiến người ta tránh đường?
Thuộc hạ tránh đường cho thượng quan, bình dân tránh đường cho quý tộc, nô bộ tránh đường cho lão gia!
Lấy thân phận địa vị của Hạng Bắc, câu nói hôm nay này của hắn ta chắc chắn sẽ được lan truyền ra ngoài.
Thế nhân đều biết, từ nay hắn ta thấp hơn Khương Vọng một cái đầu.
Đương nhiên việc hắn ta ôm lấy tất cả, thì điều Tả Quang Thù uy hiếp Hàn Ly cũng sẽ không thể thành lập.
Theo như tính cách của Khương Vọng, hẳn là hắn sẽ nguyện ý dùng khuôn mặt tươi cười cho hắn ta một bậc thang.
Nhưng lúc này, hắn chỉ nói: “Không phải không thể cho ngươi cơ hội tái chiến một trận, nhưng sau này ngươi…”
Hắn chỉ vào Tả Quang Thù, hết sức nghiêm túc nói:
“Cần phải giữ lễ phép cần thiết với vị đệ đệ này của ta. Hạng Bắc, dù ta mạnh nhưng vẫn không muốn khi nhục ngươi. Cần biết, cười người chớ vội chờ lâu. Trước khi Thần Lâm cũng không cần gặp ta tránh đường, chỉ cần nói một lời xin lỗi với vị đệ đệ này của ta là được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận