Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1442: Mười doanh

Thế Luận được ca ngợi là "Hai chữ ghi tận tình thế", là văn chương mà môn đồ Pháp gia nhất định phải học.
Hàn Thân Đồ còn là cường giả Pháp gia không xuất thế.
Danh thiên của hắn, Văn Liên Mục và Vương Di Ngô đương nhiên cũng từng đọc qua.
Nhưng chỉ sợ cũng sẽ không tự cho là ngoan đồng.
Phù thế mênh mông, người ở trong đó thân bất do kỷ.
Lúc Vương Di Ngô và Văn Liên Mục đi vào soái trướng, thiên kiêu của các quốc gia Đông Vực đều đã ngồi xuống.
Ngoài Bảo Bá Chiêu ra thì những người đã sớm đến Tinh Nguyệt Nguyên như Tạ Bảo Thụ, và cả Lôi Chiêm Càn đã đến đây mấy ngày cũng ngồi xuống.
Phương Hựu chưa trình diện, nhưng bên cạnh soái vị trống rỗng, đã có thêm một chiếc ghế.
Một nữ nhân mặt lạnh mắt phượng đang ngồi trên cái ghế.
Nhìn tướng mạo ước chừng bốn mươi, thoạt nhìn rất không dễ thân cận.
Cả Húc Quốc, nữ nhân có thể ngồi chung soái trướng cùng Phương Hựu, tự nhiên chỉ có Tây Độ phu nhân đại danh đỉnh đỉnh kia.
Bà ta cũng là một cường giả Thần Lâm còn lại của Húc Quốc.
Phương Hựu và Tây Độ phu nhân đều đã lên Tinh Nguyệt Nguyên chiến trường, Húc Quốc ít nhất tại trên mặt công phu, đã xem như làm đủ.
Từ trước đến nay, Vương Di Ngô mắt cao hơn đỉnh đầu, không nhìn ai cả, sau khi vào trướng liền tự mình ngồi xuống.
Văn Liên Mục lại yên lặng lưu tâm một chút về Tây Độ phu nhân, đồng thời cũng đánh giá Lôi Chiêm Càn mới tới một lần.
Vị thiên kiêu này còn thành danh sớm hơn cả Vương Di Ngô, bị Khương Vọng giẫm đạp còn ác hơn, hai đầu lông mày có chút tiều tụy không thể vứt đi, ngồi ở đó vẫn lẫm liệt có uy, nhưng khí thế đã từng độc chiếm càn khôn kia, lại khó có thể tìm thấy.
Cuộc chiến tại Tinh Nguyệt Nguyên lần này, trong tất cả các thiên kiêu trẻ tuổi của Tề quốc, có những người chuyên chú về sự nghiệp Thanh Bài như Trịnh Thương Minh, cũng có những người giống như Trọng Huyền Tuân không nhìn trúng chiến trường của những thiên kiêu trẻ tuổi này, tự mình đi Mê Giới tranh giành bảng Hải Huân.
Cũng không phải Lôi gia không có căn cơ trong quân đội, ngược lại không biết vì sao Lôi Chiêm Càn đến muộn như vậy.
Văn Liên Mục ngồi xuống bên cạnh Vương Di Ngô, quét một vòng. Đám thiên kiêu trẻ tuổi trên sân đều châu đầu ghé tai, mỗi người nói chuyện.
Tây Độ phu nhân lại im lặng không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, bên tên béo họ Trọng Huyền kia, luôn truyền đến "Nội Phủ đệ nhất cổ kim", "Cái gì mà mới là vô địch cùng cảnh giới" các loại.
Khiến cho lỗ tai người ta đều nghe ra kén, thực sự phiền muộn.
Trôi qua một hồi, Phương Hựu mặc giáp vào trong trướng.
Dù sao người làm soái chiến trường. Bất luận thiên kiêu của quốc gia nào trong trướng đều đứng dậy hành lễ với hắn.
"Ngồi đi." Phương Hựu đưa tay ra ấn nhẹ, coi như đã kết thúc ân cần thăm hỏi.
Đây là một nam tử diện mục khoan dung, có một đôi mắt không lạnh không nóng.
Nhưng nói chuyện và hành động đều rất dứt khoát, không thích dây dưa dài dòng.
"Nói một việc." Hắn ngồi xuống nói: "Gần đây thế cục chiến tranh tương đối giằng co, bản soái thường lo lắng. Để mau chóng phá vỡ cục diện, đồng thời cũng phát huy được tài năng của các vị thiên kiêu trẻ tuổi. Hiện tại bản soái quyết định xuất ra quân đội chủ lực năm vạn người, biên làm mười doanh."
Phương Hựu nhìn xung quanh: "Mười doanh này do đám người trẻ tuổi các ngươi quản lý, có được quyền tự chủ tuyệt đối. Các ngươi là thợ săn, cũng là con mồi. Toàn bộ Tinh Nguyệt Nguyên chính là biên giới săn bắt của các ngươi."
Rất rõ ràng trận chiến ở Tỉnh Nguyệt Nguyên, từ giờ phút này bắt đầu sẽ tiến vào một giai đoạn mới. Sự va chạm ẩu đả nho nhỏ không rách da không chảy máu đó đã không được cho phép.
Như mấy người Vương Di Ngô, Trọng Huyền Thắng, đương nhiên biết là do Chiến Sự đường Tề Quốc truyền đến áp lực.
Nhưng ngay cả bọn họ cũng thật không ngờ, Phương Hựu lại quyết đoán như vậy, trực tiếp để thiên kiêu của các nước nắm giữ quân quyền.
Mỗi doanh năm ngàn người, tuyệt đối không thể xem như keo kiệt.
Nhưng... tổng cộng chỉ có mười doanh.
Ở đây nhiều thiên kiêu như vậy, vẻn vẹn phía Tề Quốc có mười một người tới, ai có thể chưởng, ai không thể chưởng?
Hoặc là đổi một cách nói khác, ai có thể đoạt công, ai chỉ có thể nhìn?
Ai có thể nhìn!
"Chủ tướng của mười doanh này, ngày mai sẽ được người công khai. Các ngươi tự thảo luận trước đi, ai thích hợp không thích hợp. Ý kiến của các ngươi, Tây Độ phu nhân sẽ ở bên nghe."
Phương Hựu nói rất dứt khoát, sau khi nói xong liền đứng dậy rời bàn, không dài dòng chút nào.
Màn trướng buông xuống một cách nặng nề, ngăn cách tinh quang bên ngoài.
Bên trong quân trướng, bỗng trầm mặc.
Tổng cộng chỉ có mười doanh, tất nhiên là lấy thiên kiêu Tề Quốc ưu tiên.
Mà trong đám thiên kiêu của Tề Quốc.
Bảo Bá Chiêu, Triều Vũ, Tạ Bảo Thụ ba vị thiên kiêu Ngoại Lâu cảnh này, thực lực vượt qua một tầng, không thể nghi ngờ đều có thể cùng lĩnh một doanh.
Bốn vị Vương Di Ngô, Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Yến Phủ này, thực lực không tầm thường, bối cảnh đỉnh cấp, đương nhiên cũng sẽ không để rơi cái danh ngạch này.
Cứ như vậy đi qua bảy doanh.
Trận chiến này lấy quân của Húc Quốc làm chủ, người Tề Quốc có giỏi thế nào đi nữa, thì thiên kiêu Lý Thư Văn Húc Quốc tất nhiên cũng phải có một vị.
Thế là mười doanh đã chiếm tám, chỉ còn hai vị trí có thể tranh thủ.
Điền gia không thua Lý gia, Yến gia, nhưng địa vị của Điền Thường ở Điền gia cũng không đủ, không phải công tử đích mạch cũng không đủ thực lực nghiền ép người cùng thế hệ. Tuy rằng từ năm nay trở đi rất được Điền gia coi trọng, cho nên mới được phái đến Tinh Nguyệt nguyên tham chiến. Nhưng nếu muốn lấy danh ngạch này, vẫn cần phải tranh giành một trận.
Ngoài ra Cao Triết còn có tư cách tranh giành vị trí. Cao gia tuy không phải là thế gia đỉnh cấp, nhưng Cao Triết lại là người thừa kế gia chủ chắc như đinh đóng cột, mà trọng lượng trong nội bộ gia tộc lại không thua kém ai.
Mà tình huống của Lôi Chiêm Càn cũng tương tự như Cao Triết, nhưng các phương diện đều hơn một bậc. Lôi gia cũng không nằm trong hàng ngũ thế gia đỉnh cấp của Đại Tề, nhưng lại mạnh hơn Cao gia. Bản thân Lôi Chiêm Càn không bằng những người có thực lực vượt hơn như Bảo Bá Chiêu, nhưng lại mạnh hơn Cao Triết một bậc. Cho nên cũng có hy vọng tranh được vị trí… Đương nhiên Cao Triết chưa chắc đã đồng ý chuyện này.
Văn Liên Mục là thiên tài binh pháp nổi danh, xuất thân quân ngũ, nhiều lần đạt được đệ nhất binh pháp trong quân diễn. Dù sao thì hắn ta hẳn là người duy nhất nắm giữ doanh trại. Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ hắn ta không có bối cảnh cường ngạnh gì cả.
Tự giác tất có vị trí, những người có thể buông cần câu tự biết cần tranh thủ thì đang quan sát lẫn nhau.
"Ta cảm thấy ta nên chưởng một doanh." Cao Triết là người đầu tiên mở miệng nói: "Gia thúc là Trấn Phủ Sứ quận Xích Vĩ, thành danh trong trận chiến Tĩnh Dương. Ta từ nhỏ tùy thúc học tập binh pháp, vốn là để kiến công ở Tinh Nguyệt Nguyên cho Đại Tề!"
Nghe được lời này, Lý Long Xuyên không nhịn được liếc nhìn Trọng Huyền Thắng.
Mà Trọng Huyền Thắng chỉ cười mà không nói.
Về trận chiến Tề Dương, đối ngoại tự nhiên không nói "Diệt Dương" mà nói "Tĩnh Dương", ý là một lần nữa ổn định trật tự Dương địa, trợ giúp dân chúng Dương địa giải quyết ô họa, tru sát tà thần, loại bỏ thống trị hủ bại của Dương Kiến Đức tu luyện ma công.
Nhưng vấn đề ở chỗ, người thực sự hiểu rõ trận chiến đó đều biết. Người dẫn dắt chiến tranh bắt đầu là Trọng Huyền Thắng, chủ đạo chiến cuộc chính là Trọng Huyền Trử Lương. Cao Thiếu Lăng chẳng qua là thông qua trao đổi lợi ích được cái vị trí, binh pháp của bản thân còn chưa kiểm nghiệm được gì, đã bị Cao Triết kéo da hổ lên.
Đã nói muốn kéo da hổ, còn không bằng nói là đã học qua binh pháp với Trọng Huyền Thắng. Tốt xấu gì tên mập này đã làm ra cống hiến lớn trong trận chiến Tề Dương...
Ánh mắt của Lý Long Xuyên, chính là một ý tứ như vậy.
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân Cao thị thật sự không có nội tình gì.
Tộc trưởng Cao Hiển Xương chỉ là một kẻ tài trí bình thường dựa vào huynh muội quý giá, những người khác trong Cao thị thì im hơi lặng tiếng.
Nhìn chung toàn tộc, chỉ có Cao Thiếu Lăng là có thể ra tay.
Cao Triết không thể nói là từng học qua binh pháp với vị Tĩnh quý phi trong cung kia đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận