Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2587: Cuộc giao lưu không thể quay đầu trong dòng thời gian (3)

Thần Nhân lửa xanh nhìn về phía phiến đất sét dưới thân Tinh thú cự kình, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp:
"Trang sách Sáng Thế này... cũng là do hắn viết?"
Khánh Hỏa Kỳ Minh hơi ngẩng đầu lên, có chút kiêu ngạo nói:
"Chính xác!"
Sáng Thế Chi Thư là hiện thân quyền năng của thế giới Phù Lục.
Tật Hoả Dục Tú là ý chí thế giới giáng sinh, mới có thể cướp đoạt quyền sở hữu Sáng Thế Chi Thư, viết nên quyền năng thế giới của chính mình. Mà Khánh Hỏa Trúc Thư chỉ là một Nhân tộc Phù Lục nho nhỏ, vậy mà lại viết được một trang sách Sáng Thế!
Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Đối thủ cạnh tranh của lão là ý chí thế giới, là Diệt Thế Giả sở hữu nhãn giới siêu thoát, mà cho đến lúc chết, lão cũng chỉ ở giới hạn của Đồ Đằng Chi Linh mà thôi.
Lão vậy mà có thể vì cuốn sách này! Vậy mà có thể viết ra một trang sách không thua kém gì Tật Hoả Dục Tú!
Nhận thức của lão về thế giới này đã vượt xa tu vi của lão, thậm chí vượt qua cả giới hạn tưởng tượng của con người, quả nhiên là thiên tài xuất chúng nhất trong lịch sử Phù Lục!
Mí mắt của Thần Nhân lửa xanh không kìm được giật giật:
"Vậy thì tất cả những điều xảy ra hôm nay đều là do Khánh Hỏa Trúc Thư sắp đặt? Ván cờ này đến bây giờ, chính là hắn còn đang đánh cờ với ta?"
Khánh Hỏa Kỳ Minh lắc đầu:
"Đây không phải là nỗ lực của riêng ngài ấy, mà là nỗ lực chung của các đời Vu chúc bộ tộc Khánh Hỏa - không, là nỗ lực chung của các thế hệ trí giả Nhân tộc Phù Lục."
Ánh mắt y lập tức trở nên xa xăm:
"Khánh Hỏa Trúc Thư... chỉ là người làm nhiều nhất trong đó mà thôi."
"Ngài ấy không phải là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề trong lịch sử Phù Lục, cũng không phải là người đầu tiên phát hiện ra ngươi. Những trí giả phát hiện ra vấn đề trong lịch sử, có người bị ngươi xóa bỏ, có người không ngừng trốn tránh, có người lựa chọn dùng đủ mọi cách để chống lại ngươi, cuối cùng đều thất bại."
"Nhưng vẫn còn một số trí giả lựa chọn dùng cách thức bí mật để lại manh mối trong lịch sử, bọn họ lấy phương thức không thể quay đầu để giao lưu với nhau trong dòng thời gian!"
"Mỗi người trước khi chết đều lưu lại phát hiện của mình, đều dùng hết trí tuệ và tâm huyết cả đời xây dựng bậc thang cho kẻ đến sau. Bọn họ không để lại tên tuổi, bởi vì lịch sử vô danh, cũng bởi vì lịch sử đã bị ngươi nhìn chăm chú."
"Nghĩa phụ của ta, Khánh Hỏa Trúc Thư chính là người xây dựng nên bậc thang cuối cùng!"
Khánh Hỏa Kỳ Minh hỏi vị Diệt Thế Giả vô cùng cường đại này:
"Ngươi có biết U Thiên Đồ Đằng thành hình dưới mí mắt ngươi như thế nào không? Ngươi có biết các đời thiên tài chiến tử trong địa quật, những thi thể bất hạnh bị đẩy vào U Thiên kia đều mang theo thứ gì xuống đó không?"
"Đó là trí tưởng tượng vô hạn của bọn họ về thế giới này! Đương nhiên phần lớn đều không cách nào tạo ra gợn sóng trong U Thiên. Nhưng chung quy vẫn có một số khả năng, may mắn tồn tại."
"U Thiên Đồ Đằng chính là được chắp vá từng chút từng chút một như vậy."
"Bọn họ sớm đã phát hiện ngươi thật ra vẫn luôn bài xích Tinh thú. Bây giờ nghĩ lại, ngươi hẳn là không hề muốn thân thể tràn ngập nghiệp lực này thật sự trở thành nhục thân của mình. Cho nên dưới tình huống có được sự lựa chọn, ngươi tuyệt đối sẽ không dùng linh hồn chạm vào Tinh thú, kích phát huyết nhục quay trở về. Những người bọn họ lúc đầu tuy không biết những điều này, nhưng biết rõ ngươi luôn bài xích Tinh thú là đủ rồi, cho nên U Thiên mới trở thành chiến trường mà bọn họ lựa chọn, cũng là nơi cuối cùng thực hiện việc chắp vá ra đồ đằng!"
Khánh Hỏa Kỳ Minh vào thời khắc này đã không còn chút nào rụt rè như trước.
Bởi vì đám người tre già măng mọc trong lịch sử Phù Lục đã để lại dũng khí cho y!
Cho nên y mới có thể dũng cảm nhìn thẳng Diệt Thế Giả như vậy:
"Cũng giống như Ngao Quỳ trốn trong U Thiên để thành tựu Quỷ long. Tinh thần của các thế hệ người Phù Lục chống lại cũng thành tựu nên ta trong U Thiên này!"
Diệt Thế Giả trầm mặc một lúc. Bởi vì cảnh tượng mà Khánh Hỏa Kỳ Minh miêu tả giống hệt như rất lâu rất lâu về trước... cuộc phản kháng của Nhân tộc đối với Yêu tộc Thiên Đình kia.
Bên trong hoàn cảnh u ám nhất thường luôn có bông hoa rực rỡ nhất.
Bởi vì bản chất của sinh mệnh là không khuất phục.
"Nhưng đây... là huyết nhục của ta!"
Thần Nhân lửa xanh tiến hành phản kích trong cơ thể Ác Quỷ Thiên Đạo, trong nháy mắt đã thay đổi ba trăm cách triệu hồi huyết nhục của gã.
Nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Khánh Hỏa Kỳ Minh chậm rãi nói:
"Ngươi nói xem, Tinh thú ăn nghiệp lực mà tự nuôi béo cho mình, nuốt chửng Nhân tộc mà bành trướng. Từ một miếng thịt vụn đến quy mô như ngày nay, nó rốt cuộc là huyết nhục của ngươi, hay là huyết nhục của thế giới này, hay là huyết nhục của Nhân tộc Phù Lục mới đúng?"
Giọng nói của y đột nhiên cao vút, dùng thân thể Tinh thú cự kình hướng về phía Ác Quỷ Thiên Đạo:
"Ta nghĩ ngươi sẽ không phân biệt được đâu!"
Tinh thú hội tụ từ mấy chục vạn tinh điểm rốt cuộc có lực lượng đáng sợ đến mức nào?
Trong lịch sử Phù Lục chưa từng có!
Thời khắc mấu chốt đã đến!
Ngũ quan của Diệt Thế Giả hiển hoá trên khuôn mặt của Thần Nhân lửa xanh kia đã lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng thật sự.
Lúc này gã không thể giữ lại bất kỳ điều gì nữa, cũng xác định mình không thể nào lo được hết mọi việc.
Vậy thì không cần phải lo hết!
Gã giang rộng hai tay ra, giơ mười ngón tay lên trên bầu trời. Thu hồi lực lượng trấn áp Ma công ở hố trời Nhai Cam, cũng thu hồi đi lực lượng trấn áp Khất Hoạt Như Thị bát.
Cứ mặc cho Ma công chạy trốn, cứ kệ cho Phật bảo kia đào thoát.
Gã chỉ thu hồi trong nháy mắt, mà phải nhân cơ hội này quét sạch tất cả những chướng ngại quanh mình, khôi phục lại đỉnh phong!
Nếu như động tác đủ nhanh, có lẽ còn có thể truy hồi lại mọi thứ.
Ầm ầm ầm!
Tiếng sấm kinh khủng vang vọng muôn ngàn dặm, Ngao Quỳ như nghe thấy tiếng sấm sét diệt thế gào thét trên Thương Hải.
Mưa đá như trút nước, cuồng phong gào thét.
Vòm trời u ám kia trực tiếp sụp đổ, đại địa đã được vá lại nứt toác lần nữa.
Đôi mắt Tật Hoả Dục Tú chảy ra máu tươi, chiếc xe lăn bên dưới lập tức vỡ vụn.
Trời sập, đất nứt.
Ngày tận thế không thể ngăn cản tiến đến!
Gã thậm chí còn chưa kịp động thủ, Ngao Quỳ và Khương Vọng vừa rồi còn đang chiến đấu kịch liệt với gã đã bị lực lượng khủng bố đẩy đến góc khuất, lại bị đá văng ra khỏi cơ thể Ác Quỷ Thiên Đạo!
Gã phải thừa nhận Nhân tộc Phù Lục có sức sống mãnh liệt, phải thừa nhận đám hoa màu này cũng có trí tuệ và dũng khí của riêng mình.
Nhưng tất cả mọi thứ liên quan đến thắng bại, cuối cùng vẫn phải dùng sức mạnh để quyết định!
Ý chí thế giới Phù Lục không được, Nhân tộc Phù Lục không được, Khương Vọng, Ngao Quỳ đương nhiên cũng không được!
Cho dù là người, là rồng, hay là quỷ, cho dù là Phật hay là Ma, nơi này đã là sân nhà của gã, gã mới là người định đoạt tất cả!
Cho nên... hôm nay là ngày tận thế, kiếp nạn này chính là một kiếp cuối cùng!
Gã lơ lửng trong cơ thể Ác Quỷ Thiên Đạo, một tay giơ lên trời, một tay úp xuống đất, sau đó hai tay dần dần khép lại... trời đất hợp nhất!
Toàn bộ thế giới Phù Lục đang sụp đổ.
Tinh thú cự kình cũng bị trấn áp! Lực lượng Tinh thú có thể xưng là khủng bố lại bị lực lượng cực hạn của thế giới này nghiền ép, tinh điểm nhanh chóng ảm đạm, toàn thân nứt toác, máu tuôn ra như suối!
Mà Tật Hoả Dục Tú vào lúc này đột nhiên kêu lên một tiếng:
"Mẹ!"
Tật Hỏa Ngọc Linh cũng đã kiệt sức, nàng đang dìu Khương Vô Tà, mặt mày xám xịt nhìn sang, trên mặt lộ vẻ bi thương.
"Cảm ơn ngài đã làm mẹ của ta, cảm ơn ngài đã ôm ấp ta, cảm ơn ngài đã từng yêu thương ta thật lòng."
Nàng chưa bao giờ nói những lời như vậy!
Nàng vừa nói, ánh mắt chậm rãi lướt qua Khương Vọng, Hí Mệnh, Tịnh Lễ, Liên Ngọc Thiền...
Sau đó chợt nhắm đôi mắt tĩnh mịch của mình lại. Miệng ngậm thiên hiến, át đi tiếng sấm diệt thế:
"Cuối cùng ta cũng đã hiểu được chúng sinh là gì."
"Ta nhất định phải không thiên vị, sau đó mới yêu thương mọi người!"
Thân thể nàng bắt đầu tiêu tan, hóa thành từng điểm sáng trong ánh lệ của Tật Hỏa Ngọc Linh, rơi xuống trên cuốn Sáng Thế Chi Thư kia.
Lấy tấm lòng này yêu thương chúng sinh.
Lấy thế giới này dung nạp thế nhân.
Nàng chủ động xóa bỏ đi ý chí thế giới của chính mình, trở về trạng thái "ban sơ", "công bằng" nhất, đồng thời thừa nhận Nhân tộc Phù Lục là chúng sinh của thế giới này, cho đi tất cả những gì có thể cho.
Cũng bởi vì nhân thân giáng thế của Diệt Thế Giả đã bị xóa bỏ, cho nên lúc này gã không thể tranh giành được quyền năng của Nhân tộc Phù Lục.
Sáng Thế Chi Thư bắt đầu lật trang, không ngừng lật trang, mỗi một trang đều biến thành một câu giống nhau - "Thế giới có duy, duy tại Kỳ Minh!"
Cho đến giờ phút này, quyền hành của Sáng Thế Chi Tư mới thật sự đổi chủ.
Không cho phép Diệt Thế Giả đụng vào dù là một cắc, một hào. Tất cả đều thuộc về Khánh Hỏa Kỳ Minh!
Khánh Hỏa Kỳ Minh hóa thành Tinh thú cự kình trong nháy mắt đã ổn định thân hình, ngăn chặn quá trình sụp đổ. Y dùng một nửa thân hình con người kia giơ tay lên, đã chống đỡ cả bầu trời!
Y nhìn thẳng vào Ác Quỷ Thiên Đạo, vào khoảnh khắc này tựa như nhìn thấy vô số trang lịch sử bị vội vã lật qua.
Bao nhiêu anh hùng hào kiệt bị vùi lấp trong góc hẻo lánh của lịch sử, mất đi khả năng đáng lẽ phải có.
Bao nhiêu tráng lệ dần dần im lặng không tiếng động.
Y nghe thấy, y nhìn thấy, y vì đó mà bi thương, vì đó mà tưởng nhớ, đồng thời ôm ấp tất cả dũng khí bị chôn vùi bên trong thời gian.
Bây giờ là thế giới Phù Lục và Nhân tộc Phù Lục liên thủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận