Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 820: Vô Đông đảo

Trọng Huyền Thắng và Khương Vô Ưu vẫn đang ở Lâm Truy chưa đến, mỗi người đều đang tự sắp xếp công việc của mình. Chờ đến khi bọn họ ra biển, chính là lúc trực tiếp mở xúc xắc xem là Đại hay Tiểu.
Bây giờ, Trọng Huyền gia có hai hòn đảo đang kinh doanh trên biển, một đảo là Vô Đông đã kinh doanh nhiều năm, một cái là Sùng Giá đảo có được nhờ trao đổi tài nguyên với Đại Trạch Điền thị. Đương nhiên, Sùng Giá đảo chỉ có quyền khai thác mười năm.
Vô Đông đảo cách Hải Môn đảo không xa, vị trí nằm ở eo biển Hải Môn đảo, chỉ cách một làn nước.
Mà Sùng Giá đảo thì ở xa hơn về phía Đông, nằm gần hòn đảo có quân Tề đóng quân đông nhất ở quần đảo ven biển - Quyết Minh đảo.
Cuối cùng, Khương Vọng vẫn đến Vô Đông đảo trước.
Thúy Phương La do Lâm Hữu Tà phụ trách tìm, nhưng làm sao để nó chảy vào thị trường một cách bình thường mà không để lại dấu vết cho Vũ Nhất Dũ biết, không phải là việc chỉ hai người Khương Vọng và Lâm Hữu Tà có thể làm được, còn cần thế lực trên quần đảo ven biển ra tay.
Việc này không liên quan đến chiến lực và năng lực cá nhân.
Đối với Khương Vọng, đương nhiên sức mạnh của Trọng Huyền gia là chọn lựa duy nhất, cũng xem như thử tay cho việc cứu Trúc Bích Quỳnh sau này.
Không biết Trọng Huyền Thắng đã bỏ ra thứ gì, nhưng thật sự là gã ta đã làm được.
Thế lực Trọng Huyền gia trên Vô Đông đảo, ít nhất sẽ lấy một nửa sức lực ra chống đỡ cho Khương Vọng.
Đang là mùa xuân nhưng trên đảo vô cùng nóng, tên "Vô Đông" cũng vì vậy mà có.
Khương Vọng chưa thể gặp được Trọng Huyền Minh Hà - người quản lý việc kinh doanh của Trọng Huyền gia ở trên biển, Trọng Huyền Minh Hà bận bịu nhiều công chuyện, không rảnh để gặp một tên tiểu bối cũng là hợp tình hợp lý.
Người tiếp đón hắn là một gương mặt quen thuộc, Trọng Huyền Tín có chiếc mũi ưng.
Lúc trước, vì chuyện danh ngạch Thiên Phủ bí cảnh, gã và Khương Vọng đã xảy ra tranh chấp.
Trước kia, gã ở bên phe Trọng Huyền Tuân, bị tiện tay sắp xếp đến phá hoại chuyến đi Thiên Phủ bí cảnh của Trọng Huyền Thắng, nhưng Trọng Huyền Thắng kiên quyết đá gã ra, chọn Khương Vọng đi cùng.
Về sau, Trọng Huyền Thắng ngăn cản được Vương Di Ngô, thành công giành thắng lợi ở Thiên Phủ bí cảnh. Một người không được Trọng Huyền Tuân coi trọng như gã, sợ bị trả thù nên chẳng mấy chốc đã quy phục Trọng Huyền Thắng.
Lúc ấy, Trọng Huyền Thắng không có ai để dùng, có người đến nên không từ chối. Sau này quật khởi rồi, dưới tay cũng không còn thiếu nhân thủ nữa thì gã đã trở thành nguyên lão.
Cũng không biết gã đến Vô Đông đảo lúc nào, Khương Vọng cũng chưa từng chú ý đến gã.
Nhưng nghĩ lại thì, đây cũng là sự sắp xếp của Trọng Huyền Thắng.
Với kẻ đầy thủ đoạn như Trọng Huyền Thắng, thế cờ này không biết y đã tung ra bao nhiêu lần.
Nếu Trọng Huyền Tuân có thể kéo dài ở Tắc Hạ Học Cung ba năm hay năm năm, thì y cũng không cần thấp thỏm vì vị trí gia chủ Trọng Huyền gia nữa... Đáng tiếc kỳ hạn chỉ có một năm.
Gác những chuyện này lại, giờ gặp lại Khương Vọng, Trọng Huyền Tín nhiệt tình khác thường: "Lâu ngày không gặp, phong thái của Khương huynh vẫn như xưa!"
khiến Khương Vọng cũng không thể qua loa theo kiểu "phong thái vẫn như xưa" được, đành đổi giọng nói: "Tín công tử khách khí quá rồi."
"Sao lại gọi ta công tử? Thế này thì xa lạ quá!" Trọng Huyền Tín hờn trách nói: "Quan hệ giữa huynh và Thắng ca của ta như là huynh đệ, vậy thì cũng là huynh trưởng của ta. Gọi ta Tiểu Tín đi!"
"Ặc, A Tín".
Đương nhiên, Khương Vọng không mặt dày như vậy, mở miệng gọi "Tiểu Tín" không được, vào thẳng vấn đề chính: "Lần này ta đến là có một số việc muốn làm, Trọng Huyền Thắng đã nói với ngươi rồi chứ?"
"Đã nói!" Trọng Huyền Tín vỗ ngực nói: "Ta đã chuẩn bị sẵn sàng, có chuyện gì, Khương huynh cứ việc phân phó!"
Không giống với hồi mới gặp ở Thiên Phủ thành, Khương Vọng lúc ấy vẫn là một thiếu niên đầu bạc vô danh. Gã là con cháu Trọng Huyền gia, lại có Trọng Huyền Tuân làm chỗ dựa, đương nhiên sẽ ngạo mạn.
Khương Vọng bây giờ trực diện đánh bại Vương Di Ngô, nghiền ép Lôi Chiêm Càn, đã trở thành thiên tài trẻ tuổi chói mắt nhất trong cả Tề quốc.
Mà Trọng Huyền Thắng cũng tỏ rõ ý tranh Gia chủ với Trọng Huyền Tuân, hơn nữa còn tranh đến mức độ như hiện nay. Từ nhân vật dự bị hoàn toàn không có khả năng, đến giờ đã vững vàng ngồi ở vị trí người kế thừa, trông còn có ưu thế lớn hơn cả Trọng Huyền Tuân!
Lâm Truy thành đều biết, Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng là giao tình sinh tử. Hiện tại, gã đang lăn lộn với Trọng Huyền Thắng, không có đạo lý không ôm chặt cái đùi này.
Làm việc ở Vô Đông đảo, có thể rất lý tưởng. Thoải mái, tự do, lại nhiều tài nguyên, người dân bản địa hầu hạ trong lo sợ, so với ở trong nước thì thoải mái hơn. Nếu không phải gã quy phục sớm, sao có thể có được cơ hội này?
Có Trọng Huyền Tín phối hợp toàn lực, đương nhiên mọi việc đều rất thuận lợi.
Khương Vọng chỉ nán lại Vô Đông đảo một canh giờ, cũng chưa kịp thưởng thức hòn đảo này thật kỹ, thì đã trở về Hải Môn đảo.
Lâm Hữu Tà đúng là mánh khóe thông thiên, chỉ dùng thời gian một ngày rưỡi đã tìm được Thúy Phương La.
Khương Vọng thông qua Trọng Huyền Tín, trực tiếp sắp đặt Thúy Phương La vào trong hoạt động đấu giá sớm nhất ở Hải Môn đảo.
Sở dĩ vẫn sắp đặt cạm bẫy ở Hải Môn đảo, đương nhiên vì đây là nơi trung lập nhất, trên thương nghiệp cũng không kém Hoài đảo là bao. Đối với Vũ Nhất Dũ ngầm ẩn giấu tung tích, chắc đây là nơi an toàn cao nhất.
Dẫn rắn ra khỏi hang, cần phải khiến nó cảm thấy an toàn.
Buổi đấu giá này, thật ra người tổ chức phía sau là Tứ Hải thương minh, chứ không phải Bách Bảo Các có sức ảnh hưởng lớn hơn ở quần đảo ven biển. Tất nhiên là vì mối hợp tác của Trọng Huyền Thắng và Tứ Hải thương minh.
Lại nói, lần này Khương Vọng về Lâm Truy thành mới biết được, Khánh Hi Tứ Hải thương minh, lại tìm được bảo vật diên thọ mới, tạm thời thọ nguyên đã thoát khỏi nguy cơ, tiếp tục nắm giữ đại quyền thương minh.
Không ai biết được rốt cuộc Khánh Hi đã dùng bao nhiêu bảo vật diên thọ, nhưng tóm lại với tài lực của Tứ Hải thương minh, chỉ cần có giá và có thể tìm thì đều gánh vác nổi.
Cứ cách mấy năm là có lời đồn lão sắp hết thọ nguyên, nhưng lão vẫn còn sống, tuy luôn là bộ dạng già cả hom hem kia.
Ngay cả Trọng Huyền Thắng cũng không rõ, vị Minh chủ già cả này của Tứ Hải thương minh rốt cuộc đã sống bao lâu.
Có người nói lão hơn một trăm hai mươi tuổi, có người nói đã sắp hai trăm tuổi. Tóm lại người nói này người nói khác.
Chuyện mọi người có thể xác nhận là, Khánh Hi là Minh chủ đời thứ năm của Tứ Hải thương minh, trong tay lão, tiếng vang của Tứ Hải thương minh đã đạt tới đỉnh cao, sau đó trải qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn là thương hội xếp hạng nhất Tề quốc.
Dù bắt đầu tính từ lúc lão tiếp nhận chức vị Minh chủ, cũng đã hơn một trăm năm, mà Khánh Hi lúc đó cũng đã không trẻ.
Nhưng lão tuyệt đối chưa tấn nhập Thần Lâm, không đột phá tuổi thọ phàm tục hoàn toàn.
Con đường tu hành, ngàn khó khăn vạn cách trở. Đẩy Thiên Địa Môn đã không thể nhờ người ngoài giúp đỡ, Thần Lâm Cảnh, càng phải xác định "Đạo" của chính mình. Nhiều tài nguyên hơn nữa cũng không ích gì.
Khánh Hi thiếu thiên phú để đạt thành tựu Thần Lâm, nhưng lại cố chấp dựa vào bảo vật diên thọ bồi đắp, cũng đột phá thọ hạn, xem như là một chuyện kỳ tích. Không thể không khiến người khác cảm khái, quả nhiên tiền của có thể thông "Thần".
Sống quá nguy cơ thọ nguyên với Khánh Hi không phải chuyện hiếm lạ, thậm chí rất nhiều người cũng đã quen rồi.
Liên quan đến tin tức vụn vặt về Tứ Hải thương minh, còn có một chuyện không đáng chú ý.
Chính là Chấp sự Phó Mâu bị Trọng Huyền Thắng cắt một tai kia của Tứ Hải thương minh, vốn dĩ năm trước được Khánh Hi tín nhiệm, tăng thêm rất nhiều chức vụ, có khả năng tiếp nhận Tứ Hải thương minh.
Bản thân cũng vô cùng hăng hái chuẩn bị "nhận vị", nhưng tiếc là trước giao thừa mấy ngày, trong lúc xuất cảnh giải quyết việc làm ăn, bất ngờ bị dây dưa đến một trận xung đột do Tà giáo khơi mào, bất hạnh bị hại, đến nay chưa tìm được thi cốt về.
Cũng có người nói, Phó Mâu bị đối thủ cạnh tranh trong Tứ Hải thương minh ngầm hãm hại. Thật giả khó phân biệt, không nói rõ được.
Bởi vì thân phận chấp sự Nhất đẳng của Phó Mâu, đã gây ra một vài bàn luận. Nhưng cũng không kéo dài quá lâu.
Những chuyện này đối với Khương Vọng, cũng chỉ là lời thoáng bên tai, nghe một hồi rồi thôi.
Trở lại hoạt động đấu giá của Hải Môn đảo, Thúy Phương La là một loại dược liệu có hình dáng như quả thông, màu xanh ngọc bích, ngửi sẽ có hương thơm xộc vào mũi, quấn quít răng môi.
Đốt lên có thể thanh tâm, ăn có thể dưỡng nguyên.
Riêng giá trị thì không phải dược liệu đỉnh cấp. Nhưng bởi vì cần chăm sóc tỉ mỉ, không dễ sống, cho nên vô cùng hiếm thấy, giá cả cũng được nâng cao.
Buôn bán tới lui tấp nập trên quần đảo ven biển, phẩm loại hàng hóa nhiều như sao trời. Thế nhưng một năm nay cũng chưa từng xuất hiện một lần giao dịch Thúy Phương La, có thể thấy được mức độ hiếm có của nó.
Chẳng qua giá cả có đắt đỏ hơn nữa, cũng không thể khiến tu sĩ siêu phàm như Vũ Nhất Dũ chùn bước. Dù sao đối với một cường giả Ngoại Lâu Cảnh, tùy ý tìm kiếm ít tài nguyên ở đâu đó, sao lại mua không nổi một hạt Thúy Phương La.
Thúy Phương La cũng không có giá trị trợ giúp tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh, ý nghĩa của nó đối với Vũ Nhất Dũ, cũng chỉ ở chỗ bí châm Độ Ách Kim Châm.
Là thương hội xếp hạng nhất Tề quốc, Tứ Hải thương minh có hội quán chuyên môn trên Hải Môn đảo, buổi đấu giá này tổ chức ngay trong hội quán.
Toàn bộ buổi đấu giá có ba ngày để khởi động, trong buổi đấu giá lần này, danh sách vật phẩm sẽ xuất hiện, đã truyền đến trong tai người nên biết.
Chỉ cần Vũ Nhất Dũ còn ở quần đảo ven biển, chỉ cần gã không bế tử quan hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì sẽ không bỏ lỡ tin tức này.
Nhất là người đang trốn đông núp tây, càng chú ý đến từng biến động nhỏ ở xung quanh.
Khương Vọng có đủ lòng tin, Vũ Nhất Dũ sẽ không thoát câu.
Trong phòng hội quán, hai vị bổ đầu Thanh bài đường xa từ Lâm Truy đến ngồi đối mặt nhau.
Bầu không khí không tốt cũng không xấu.
"Ta đã sắp xếp xong" Khương Vọng nói: "Một khi người mua Thúy Phương La rời khỏi, ta sẽ tự mình lần theo dấu vết".
"Hình như Khương đại nhân rất tự tin với truy tung thuật của mình. Mà cũng phải, dẫu sao ngươi cũng có thể truy tung được cao thủ là Tân Quảng Vương, Sở Giang Vương, xem như là cao nhân của đạo này."
Tuy rằng Lâm Hữu Tà tin tưởng mục đích Khương Vọng tới quần đảo ven biển, nhưng lời nói vẫn không đổi được ý thăm dò, cùng với lòng ngờ vực vô căn cứ.
Khương Vọng bất đắc dĩ nói: "Hai lần đó chỉ là vận khí của ta tốt, tình cờ gặp phải mà thôi. Nhất là lần Tân Quảng Vương kia, may mà có Bổ Thần đại nhân đuổi đến kịp thời, mới cứu được ta một mạng. Lâm phó sứ, ngươi đừng chế nhạo nữa."
Thấy vụ án Kim Châm Môn sắp hoàn thành, Lâm Hữu Tà cũng có ý tạm thời ngừng dây dưa. Hắn cũng chuyển biến mạch suy nghĩ theo, muốn làm mới quan hệ với Lâm Hữu Tà thật tốt, tránh cho sau này nàng lại làm phiền.
Bởi vậy trong lời nói của hắn, có mấy phần yếu thế.
Đương nhiên, cũng ngầm tỏ ý Lâm Hữu Tà. Chuyện phát hiện Tần Quảng Vương, là đích thân Bổ Thần Nhạc Lãnh tham dự, đã tự mình xác nhận, ngươi có phá án giỏi hơn nữa thì có thể giỏi hơn Bổ Thần sao? Nghi ngờ hơn nữa, còn có thể nghi ngờ Bộ Thần sao?
Lâm Hữu Tà chậc chậc vài tiếng, có điều cũng không nói gì nữa.
Nàng tự có tính toán của riêng mình.
Ngay trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, buổi đấu giá trong hội quán đã chính thức bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận