Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1815: Khoác áo tơi đi trong mưa gió (2)

Khương Vọng trầm mặc đi ra ngoài thành, trên trời không biết đã bắt đầu mưa phùn từ lúc nào.
Mưa bụi mịt mù, không nhìn thấy rõ ràng.
Một số người mặc trang phục Tội Vệ vây tới.
Khương Vọng nhận ra một người trong số đó... chính là gia hỏa dáng vẻ uể oải dựa ở ngoài cửa thành thu mệnh kim kia.
Bọn họ đương nhiên không phải tới đây gây chuyện, thậm chí ấp úng, không dám nói chuyện.
Tội Quân đã bị người ta bắt đi rồi, Tội Vệ còn có ý nghĩa tồn tại gì nữa?
Đa số người trong số đó, chỉ lo lắng nhìn Liên Hoành mà Khương Vọng nhấc trên tay.
Khương Vọng ném Liên Hoành đang hôn mê cho bọn họ, chỉ nói: "Bất Thục thành không còn nữa, tự lo mạng mình đi."
Bất Thục thành, trung tâm không hợp pháp từ xưa tới nay, ngay tại đây, trong câu nói này tan thành mây khói. Còn hắn thì trong những ánh mắt nghi hoặc, lo sợ, mê mang của đám người, một mình mang theo nửa thanh trường thương rời đi.
Nón tre áo tơi, mặc kệ mưa bụi.
Cùng lúc đó, ở nơi hoang dã, trên bầu trời xa xa, có một tiếng hô lớn truyền đến...
"Mặc Kinh Vũ Đại Ung chết tha hương nơi Bất Thục thành, thành chủ Hoàng Kim Mặc có hiềm nghi lớn nhất, đã bị bắt. Phụng chỉ ngô hoàng khóa cảnh điều tra, bất luận kẻ nào cũng không thể tự ý rời khỏi!" Thanh âm dưới tác dụng của loại pháp khí nào đó, không ngừng vang vọng, khuếch trương ra bốn phương tám hướng, hù dọa vô số chim chóc bay.
Xuất hiện kèm theo giọng nói kia, là một nhóm lớn quân sĩ bay nhanh đến.
Bay nhanh trên không trung, trước sau vẫn duy trì trận hình hoàn chỉnh, huyết khí mênh mông chưa phát, binh sát mơ hồ tương liên... Đây tuyệt đối là quân sĩ tinh nhuệ khó tìm!
Nam tử đầu lĩnh mặc chiến giáp, lưng đeo hai thanh kiếm, quả là oai hùng bất phàm.
Y bỗng nhiên gập người trong không trung, tự do mạnh mẽ như thương ưng, lơ lửng trước mặt một thân ảnh đội nón tre mặc áo tơi.
"Quay lại, hiện tại không cho bất luận kẻ nào rời cảnh." Y cúi đầu nói.
Người này chính là cháu ruột của Anh quốc công Bắc Cung Ngọc Ung quốc, từng tham gia đài Quan Hà, Bắc Cung Khác!
Trong trận chiến Trang Ung, y hăng hái chiến đấu đẫm máu ở Tĩnh An phủ, dưới sự thống lĩnh của Tề Mậu Hiền Ung quốc chống cự Xích Mã Vệ, không để cho người Kinh quốc xuôi nam, sau khi trận chiến kết thúc thì trở thành người có công đầu ở Tĩnh An phủ.
Ở Hoàng Hà Hội, y lọt vào nhóm tám, là thành tích cao nhất mấy trăm năm qua mà Ung quốc đạt được, cũng dùng chiến tích này mà nổi danh.
Ở một mức độ nào đó, cái tên Bắc Cung Khác này, đại biểu cho sức mạnh mới của Ung quốc.
Y cho thấy Ung đế chưa quên huân thần, tuổi của y cho thấy Ung quốc bừng bừng sức sống.
Bất luận là gia thế, chiến công, thiên phú hay là năng lực, đều là đệ nhất nhân trong lứa người trẻ tuổi Ung quốc, càng là tương lai của Ung quốc.
Y đương nhiên có tự tin tràn trề.
Mà người mang nón tre mặc áo tơi độc hành dưới mưa bụi này, ngẩng đầu nhìn vị tướng lĩnh trẻ tuổi này, cởi nón tre xuống.
"Ta là Khương Vọng."
Sự sắc bén lãnh cảm của cái ngước mắt kia, khiến cho Bắc Cung Khác không chịu nổi hơi co rụt tròng mắt, nhưng y chợt ổn định lại.
Phía sau, quân sĩ Ung quốc công tới, bị y đưa tay cản lại.
Y nhìn Khương Vọng, trên mặt hơi mỉm cười: "Khương Thanh Dương đương nhiên có thể đi lại tự do..."
Nhưng y lại nắm chặt hai thanh cổ kiếm, trong mắt không nén được chiến ý: "Thử một chút?"
Ở Hoàng Hà Hội, y bị Tần Chí Trăn đánh bại.
Mà Tần Chí Trăn lại bại bởi Khương Vọng, đánh mất hạng đầu.
Chênh lệch giữa hai người, là chênh lệch giữa hạng đầu và hạng tám ở Hoàng Hà Hội.
Nhưng không có người trẻ tuổi nhuệ khí thập phần nào, lại tin tưởng sẽ có một ngọn núi vĩnh viễn không thể trèo qua.
Giống như Tần Chí Trăn lúc đầu rõ ràng có thực lực cao hơn Khương Vọng, nhưng người thắng sau cùng lại là Khương Vọng. Trong chiến đấu thực tế, tình huống nào cũng có thể xảy ra.
Không giao thủ một lần, trước sau vẫn sẽ tiếc nuối.
Y tin rằng Khương Vọng sẽ hiểu được loại tâm trạng này.
Mà Khương Vọng trước mặt, quả thật chỉ nói một tiếng: "Tới."
Keng!
Song kiếm ra khỏi vỏ!
Bắc Cung Khác ở trên không trung, hai luồng kiếm khí sắc bén một trước một sau tạo thành chữ "thập", phân tách mảnh thiên địa này thành bốn phần.
Tiếp theo là bốn đạo kiếm khí, tiếp theo là tám...
Trước hai thanh cổ kiếm, kiếm khí dường như vô tận.
Khương Vọng xoay chuyển cước bộ, bước qua kiếm khí mà lên.
Cái gọi là kiếm, cái gọi là thế, cái gọi là người.
Tiêu Thứ xung kích Thần Lâm bốn mươi ngày, hắn cũng nhìn bốn mươi ngày.
Kiếm khí Trương Tuần thành ti xuyên qua Thái Dương Chân Hỏa, hắn cũng tận mắt nhìn thấy.
Tu hành không ngày nào không có lợi ích, mỗi lần đều tiến về trước.
Nuôi dưỡng cô đảo, điêu khắc tinh lâu, thể nghiệm thế tình, đi đường xa, cảm ngộ đạo, nghiệm chứng thần thông!
Từng đạo kiếm khí này tới kia đi.
Như chim bay, như điện xẹt.
Mà Khương Vọng đạp ấn ký Thanh Vân, chỉ luôn hướng về phía trước.
Ở trong kiếm khí càng ngày càng xảo trá hung hiểm tiến về phía trước.
Tay phải hắn vẫn cầm đoạn thương gãy kia, thanh trường kiếm nổi tiếng thiên hạ vẫn treo bên hông.
Tay trái của hắn thả lỏng, tùy thời có thể nặn ra ấn Họa Đấu, dưới tình huống không thể tránh được kiếm quang, sẽ dùng u quang Họa Đấu cắn nuốt toàn bộ... nhưng hắn cũng không gặp phải tình huống đó.
Hắn càng bước càng nhanh, càng đi càng gần.
Một thân áo tơi, như mịt mờ đi trong mưa bụi.
Kiếm khí trong thời gian cực ngắn biến ảo ra mấy chục loại tính chất kia, dường như không hề tồn tại đối với hắn.
Hắn chỉ nhìn vào mắt Bắc Cung Khác.
Trong đôi mắt Bắc Cung Khác, có chút ánh sao hiện ra.
Ánh sao đối ứng sáng lên nơi chân trời!
Tinh lâu thuộc về Bắc Cung Khác, đứng sừng sững ở bầu trời xa xôi, ánh sao hạ xuống.
Không, thứ hạ xuống không phải là ánh sao, mà là kiếm quang.
Vô số kiếm quang màu trắng bạc kia, giống như mưa to, đổ xuống nhân gian!
Kiếm rít kinh khủng, trong nháy mắt đã xuất hiện.
Bắc Cung Khác từng hiển lộ phong thái tuyệt học thành danh Trụy Ngân Hà Kiếm Quang trận ở đài Quan Hà, lúc đó kỹ kinh bốn tòa, khiến cho thiên hạ biết được nhân vật Ung quốc này. Lúc đó còn cần dùng kiếm khí dày đặc dẫn dắt, chỉ làm một lần "khởi" cuối cùng, ép Tần Chí Trăn dùng đến thân thể Thiên Phủ.
Hiện tại y có cảnh giới Ngoại Lâu, lại càng động niệm tức phát.
Mà lại dùng kiếm quang thay cho kiếm khí.
Nhanh hơn, hung tàn hơn, lộng lẫy hơn.
Chính là...
Trụy Ngân Hà Kiếm Quang Trận!
Từ trên chín tầng trời, ngân hà nghiêng rơi.
Cùng lúc đó, khắp nơi càng không có quang cảnh.
Chỉ có ngân hà lộng lẫy này, cùng với người bình tĩnh và lãnh liệt đứng dưới ngân hà kia...
Khương Vọng hôm nay phá lệ lãnh liệt.
Áo tơi bình thường, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng Thiên Phủ, trong nháy mắt giống như lây dính hơi thở thần thoại.
Hắn dùng thân thể Thiên Phủ, đi ngược ngân hà lên.
Giống như cá chép vượt long môn hóa rồng trong truyền thuyết.
Tay trái của hắn không ngừng biến ảo, một hồi tạo ra kiếm khí, dùng kiếm khí của mình phân cách kiếm quang, một hồi ấn ra u quang, nuốt hết kiếm quang kinh đào.
Đối với việc phân phối mỗi một sợi kiếm khí, ứng dụng mỗi một chút u quang, tất cả đều vừa đúng, mỹ diệu đến tuyệt đỉnh!
Xa xa nhìn lại, hắn vẫn đi lại như cũ, giống như không có chút khẩn trương nào, cũng chưa từng chăm chú.
Hắn đi về phía Bắc Cung Khác, giống như một lần leo lên chỗ cao nhìn về phía xa bình thường.
Trong lúc đi lên này.
Tay phải của hắn đã cầm lấy đuôi thương, đầu thương đặt ngay dưới hổ khẩu của hắn, giống như đang cầm một thanh chủy thủ.
Tam Muội Chân Hỏa màu đỏ thẫm đã chuyển động trên đoạn thương đã đánh mất linh tính này.
Khương Vọng cầm đoạn thương này, thân người trong không trung giống như hóa thành một cây cung, còn đoạn thương này chính là một mũi tên, hung hăng phóng về phía trước...
Xẻ đôi ngân hà Kiếm quang đầy trời tản mạn khắp nơi.
Những... quân sĩ Ung quốc bàng quan với trận chiến này chỉ thấy ...
Bắc Cung tướng quân của bọn họ bị một cánh tay níu lấy cổ áo giáp, mũi thương lóe hàn mang, đang kề ngay cổ Bắc Cung tướng quân. Chỉ cần hơi dùng sức, đệ nhất nhân trẻ tuổi Ung quốc sẽ kết thúc cuộc đời ngay hôm nay.
Nhất thời không ai dám tiến lên.
Khương Vọng dùng đoạn thương đặt ở nơi yếu hại của Bắc Cung Khác như vậy, gằn từng chữ, câu nói lại hoàn toàn không liên quan gì đến trận chiến này:
"Mặc Kinh Vũ không phải do Hoàng Kim Mặc giết, lại càng không có bất cứ quan hệ gì với Chúc Duy Ngã. Ta dùng tên ta, Khương Vọng, để đảm bảo cho bọn họ, trong này có ẩn tình khác!"
Bắc Cung Khác lẳng lặng nhìn hắn, đón lấy ánh mắt lãnh liệt của hắn, đón lấy sức mạnh trong lời nói của hắn.
Người mặc áo tơi kẻ mang chiến giáp, ở trên không trung vô cùng trầm mặc.
Sau một lúc, Bắc Cung Khác rốt cuộc nói: "Đó là chuyện của Mặc gia, trách nhiệm của ta là khóa cảnh."
Khương Vọng thả lỏng y ra, không nói gì.
Một mình xoay người, đạp không đi về nơi xa.
Trời xanh nơi hoang dã, mưa bụi chưa tạnh, một thân áo tơi, trống vắng ... Quả thật cũng không cần phải nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận