Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 534: Thời đại của ai

Ngày đó, cũng trong một thư phòng, cũng ở hai bên một bàn cờ.
Tháp mềm đặt tựa vào cửa sổ, các cánh cửa sổ mở toang, cơn gió mang theo mùi gió, mùi đất, mùi hoa thổi vào.
Chỉ là lúc ấy hắn thì ngồi thẳng, còn người kia thì lấy tay chống đầu, lười biếng khẽ ngả ra sau.
"Vậy thì thôi đi." Vương Di Ngô nhớ mình đã nói như vậy.
"A?" Người kia hơi ngước mắt lên, như cười như không.
Người ấy luôn là như vậy, cứ như không có người nào, chuyện gì có thể làm y thật sự để ý.
"Ta nói là, vậy thì thôi đi."
Người đó chống chân, ấn tay phải xuống đệm, ngồi dậy. Tư thế ngồi vẫn chẳng chút đàng hoàng, một chân chống vào bàn, chân còn lại gác lên, tay trái gác trên đầu gối. Hơi ngoẹo đầu, cứ thế nhìn qua.
Không nói gì, thế nhưng đôi mắt đen nhánh sáng rực rõ ràng đang hỏi: "Ngươi đang nói lời ngu xuẩn gì đấy?"
"Hai chúng ta đi tới hôm nay, trên lưng không chỉ cõng bản thân mình. Ngươi không thể bỏ Trọng Huyền gia, ta cũng không thể rời Thiên Phúc Quân."
Người kia cười, khi y cười, giống như một bông hoa lê nở, thực sự đẹp đến mức làm người ta khó quên.
"Lúc ta bảy tuổi, họ đã nói với ta. Từng ngọn cây cọng cỏ của Trọng Huyền gia, sau này đều là của ta. Cho tới bây giờ ta chưa từng nghi ngờ điều này, ta cũng đã khiến tất cả những kẻ có lòng nghi ngờ, không thể nghi ngờ được nữa. Cho nên dĩ nhiên ta không thể bỏ Trọng Huyền gia." Y nói: "Cơ mà, sao ta phải từ bỏ Trọng Huyền gia? Sao ngươi phải rời khỏi Thiên Phúc Quân?
"Chúng ta không có lựa chọn. Không phải sao?"
"Ngươi phải nhớ." Y giơ ngón tay, cách không chọc chọc hai cái: "Đó là lựa chọn người ta đưa cho ngươi. Không phải lựa chọn của ngươi."
"Trọng Huyền Tuân, sức mạnh của lịch sử mạnh hơn ngươi tưởng tượng. Ta có lòng tin chiến thắng bất kỳ đối thủ nào, nhưng ta không biết làm sao vung quyền với lịch sử. Hơn nữa, đó là sư phụ ta."
"Phải phải. Ông ấy là Đại Tề quân thần, chưa bao giờ thua. Ta cũng rất là tôn kính. Ta cũng rất tôn kính ông nội ta. Nhưng ông ấy là ông ấy, ngươi là ngươi, bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta. Đây là thời đại của bọn họ à? Cũng có thể là vậy! Nhưng thời đại của chúng ta, cũng đã bắt đầu rồi."
"Ngươi nói vậy không sai. Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà." Người đó ngắt lời.
"Trọng Huyền gia ta cũng muốn." Y ngồi thẳng dậy, nhìn qua: "Mà thứ gì ta đã muốn, thì ta đều sẽ đoạt được."
Văn Liên Mục trở về quân bộ, chuyện ở đây, hắn đã không còn giúp được gì, ở nữa cũng vô ích.
Vương Di Ngô ngồi một mình trước bàn cờ.
Bằng hữu của hắn không nhiều. Cường ngạnh lôi kéo bằng hữu tới Lâm Truy giúp đỡ, vốn đã thấy chút áy náy, nhưng lúc Văn Liên Mục đi, hắn lại chẳng nói gì. Hắn không phải người biết nói lời dễ nghe.
Trên bàn cờ trước mặt, khu vực bên trái có một vùng hỗn loạn, Văn Liên Mục nhận thua ném cờ trúng ngay vào đó, khiến chỗ ấy loạn xạ ngổn ngang. Nhưng những chỗ còn lại, vẫn còn rất rõ ràng.
Vương Di Ngô nhìn vào một điểm ở bên phải.
Ở chỗ ấy, quân đen đã lấp kín lối thoát cuối cùng, tàn sát giết chóc, tuy nhiên vẫn còn một quân trắng vẫn chưa bị tàn sát đánh bay.
Yên lặng hồi lâu.
Vương Di Ngô đưa ngón tay khớp xương rõ ràng ra, cẩn thận nhấc nó lên.
Hà Sơn biệt phủ.
Khương Vọng ngồi xếp bằng trên giường, kiểm tra lại tu hành.
Hắn khác với những thiên kiêu có gia thế hiển hách, bối cảnh thâm hậu kia, như Lôi Chiêm Càn có Cửu thiên lôi diễn quyết , Khương Vô Tà luyện Chí tôn tử vi trung thiên điển , đều là những công pháp bao la vạn trượng, đường to đi thẳng.
Còn hắn, vào Đạo Viện chưa được bao lâu, cả Phong Lâm thành đã bị toàn diệt, đương nhiên là chưa được truyền, vô duyên với đạo điển tu hành cơ bản của Ngọc kinh sơn nhất mạch là Tử hư cao diệu Thái thượng kinh .
Nếu muốn tu luyện Tử hư cao diệu Thái thượng kinh , đầu tiên phải thi vào Quận Đạo viện, tiếp theo vào Quốc lộ viện, từ Quốc lộ viện thể hiện tài năng, được cử đến Ngọc Kinh sơn bồi dưỡng, ở Ngọc Kinh sơn giành được cạnh tranh, mới được tu luyện Tử hư cao diệu Thái thượng kinh .
Khương Vọng ở Đạo viện, chỉ mới được học một bộ công pháp thổ nạp cơ sở, một ít đạo thuật vận dụng. Nhưng không thể không nói, Đạo viện của Phong Lâm thành đoạn thời gian đó, đã xây dựng cơ sở kiên cố cho tu hành đạo thuật của hắn.
Sở học của hắn rất tạp, nào là Tử khí đông lai kiếm điển, Tứ linh luyện thể quyết... đa phần đều là từ Thái Hư ảo cảnh mà có, có cái gì học cái đó.
Trọng Huyền Thắng có giao tình sâu với hắn, nhưng không có khả năng truyền công pháp cơ bản của Trọng Huyền gia cho hắn.
Công pháp cơ bản của các thế lực lớn, thường được lập thành hệ thống. Không giống với Tứ linh luyện thể quyết của Khương Vọng, chỉ dạy được một tí.
Làm sao xây dựng những điểm nhỏ thành cơ sở nền móng, làm sao lập thành tiểu chu thiên, đại chu thiên, làm sao để mở cửa thiên địa... Đều là nhất mạch truyền thừa. Chiến đấu như thế nào, đạo thuật, chiến pháp phù hợp nhất là gì,... Người tu hành sẽ đều được dạy từng món một, đương nhiên không thể nào kém được.
Nhưng những công pháp cơ bản này, đối với Khương Vọng hiện giờ, thực ra không có ý nghĩa nhiều. Hắn đã lấy được một ít, nhưng cũng chỉ để làm tham khảo, nhìn một chút. Lảo đảo đi đến bây giờ, hắn đã từ từ có được con đường của riêng mình.
Nói thật, bây giờ dù có được luyện công pháp đến Ngoại Lâu Cảnh, hắn cũng không thế để ý nữa.
Con đường tu hành đến nay của hắn, mặc dù không có danh sư ân cần chỉ bảo, cũng không có công pháp tuyệt đỉnh được học từng bước, nhưng mỗi một cảnh giới, mỗi một bước tiến đều bước vững vàng.
Hắn từng cầu Trọng Huyền Trử Lương chỉ điểm, còn thường thảo luận với Trọng Huyền Thắng về tu hành, với Hướng Tiền, Trúc Bích Quỳnh, thậm chí sau này còn với cả Hứa Tượng Càn, Lý Long Xuyên...
Trọng Huyền Trử Lương đương nhiên khỏi nói, chỉ vài ba câu rời rạc đã giúp hắn ích lợi không nhỏ. Những người bạn cùng lứa tuổi hắn giao du, không có truyền thừa cao cấp, thì cũng có xuất thân danh môn, nhãn giới đều không tầm thường.
Có thể nói Khương Vọng là từ từng bước đi mà "mò" ra nhãn giới, dựa vào con đường tự mình đi mà đi tới hôm nay.
Đếm kỹ con đường đi tới này.
Dùng Khai Mạch Đan của Tả Quang Liệt để lại, khai mạch hoàn mỹ, có được Thông thiên cung cực rộng. Có thể nói là hoàn mỹ.
Lấy Diễn Đạo Đài thôi diễn Chu thiên tinh đấu trận, thành tựu Du Mạch cảnh. Có thể nói là hoàn mỹ.
Lấy nhật nguyệt tinh tiểu tam tài, thành tựu Chu Thiên cảnh. Tam quang nhật nguyệt tinh, rộng rãi đường hoàng, ý cảnh đương nhiên không tầm thường, chưa chắc thua ai.
Lấy thiên địa nhân đại chu thiên, thành tựu Thông Thiên cảnh. “Thiên” trong thiên địa nhân, đã hoàn mỹ bao trùm nhật nguyệt tinh, có thể nói là nhất mạch tương thừa. Đại tiểu chu thiên của hắn đều là do tự thân trải qua, tự cơ thể ngộ mà thành, có đủ đại khí, cũng đủ viên mãn. Tự sáng lập ra thiên địa nhân tam đại kiếm thức, chính là sau khi viên mãn nước chảy thành sông.
Ở Thông Thiên cảnh thăm dò cực hạn của cảnh giới, do tình thế ép buộc, phải mở cửa thiên địa ở ngoài Thanh Dương trấn, có chút tiếc nuối. Nhưng không thể nghi ngờ là vẫn rất mạnh mẽ.
Mở cửa thiên địa, có được cô đảo thiên địa có kích thước hơn xa tu sĩ bình thường, thiên địa cô đảo này còn tỏa sáng sinh cơ trong thế giới căn nguyên của Sâm Hải nguyên giới. Có thể nói đã đủ nội tình để lên Đằng Long cảnh.
Đánh dấu thành tựu cao nhất của Nội Phủ cảnh chính là thần thông, thứ này mọi người chỉ có thể tự cầu, dù có dùng công pháp gì cũng không giúp được. Khương Vọng chiến thắng Thiên phủ bí cảnh, nên đã sớm có được hạt giống thần thông.
Ngoại Lâu Cảnh cũng có bí pháp thất tinh thánh lầu cao cấp dành cho hạng nhất.
Nếu Khương Vọng tổng kết được quá trình tu luyện của mình thành cụ thể, phỏng chế ra phương pháp tu hành, thì bộ công pháp này cũng có thể nói khá là ưu dị. Dĩ nhiên, chuyện này đối với hắn còn xa lắm.
Nhưng như đã nói, nếu lúc này trên trời rơi xuống một bộ Tử hư cao diệu Thái thượng kinh ... chắc chắn hắn sẽ không từ chối. Đây là đạo điển vô thượng nối thẳng đến đỉnh núi mà!
Kết thúc tu hành của ngày, đánh xong một trận trong Thái Hư ảo cảnh, củng cố Thái Hư đệ nhất Đằng Long vinh danh.
Khương Vọng mới rời phòng.
Đi vòng một vòng, không thấy Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ, bèn tìm đại một thị nữ hỏi.
Thị nữ trả lời: "Trọng Huyền Thắng công tử đi tiếp nhận cửa hàng rồi, hình như ở phố đông."
Khương Vọng hiểu ngay, chắc hẳn là cửa hàng cuối cùng của Trọng Huyền Tuân. Trọng Huyền Thắng đã bị áp chế nhiều năm, cuối cùng, khó tránh khỏi muốn đích thân đi "chứng kiến".
Vừa lúc cũng muốn đi ra ngoài giải sầu một chút.
Bèn cười: "Để ta đi xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận