Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 413: Nhận thức chung

Người thiện nghệ vừa ra tay là biết ngay. Chuyện mới chỉ vừa xảy ra, thậm chí mới chỉ có một manh mối, mà đã giải quyết xong xuôi, không sóng không gió, gặp khó không sợ hãi, như thế mới càng chứng tỏ công phu.
So với Trọng Huyền Tuân bị đưa đi Tắc Hạ học cung, bị ép đến tuyệt lộ, nên điên cuồng phản kích, thông qua chuyện Hứa Phóng dính líu khi xưa để đả kích Tụ Bảo thương hội, cách thức hai lần đối phó Văn Liên Mục gần đây của Trọng Huyền Thắng được Khương Vọng khen ngợi hơn.
Đơn giản, trực tiếp, không gây ra chút sóng gió nào, đã nhẹ nhàng xử lý gọn gàng tất cả.
Nên Khương Vọng thực sự rất tò mò, sắp tới mập mạp sẽ làm gì.
"Ngươi định làm gì?" Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng tặc lưỡi: "Ta vẫn không nên nói thì hơn, loại người như ta ấy mà, cong cong quẹo quẹo, sợ làm ngươi chóng mặt ấy!"
"Cũng đúng." Khương Vọng túm lấy tay gã: "Ta dễ bị chóng mặt lắm, chỉ thích hợp nghiên cứu đạo thuật một tí, luyện kiếm một tí thôi! Vừa vặn kiếm thức mới của ta còn hơi bị thiếu chút, ngươi bồi ta đi diễn luyện đi!"
"Nhìn ngươi nói kìa." Thịt béo trên mặt Trọng Huyền Thắng run lên, gã bật cười: "Đúng rồi, vừa rồi ngươi mới hỏi cái gì ấy nhỉ? Ta định làm gì đúng không? Chúng ta là bạn tốt chí giao mà, ngươi có thắc mắc, chẳng lẽ ta còn không nói cho ngươi nghe!"
Giọng điệu nhanh chóng thay đổi: "Bây giờ cả thành Lâm Truy đều biết Vương Di Ngô bắt đầu đấu tay đôi với ta, đây chính là thời điểm tốt để ta ra tay với Tụ Bảo thương hội!"
Lúc trước thập nhất hoàng tử Khương Vô Khí vừa lên tiếng, Trọng Huyền Thắng lập tức dừng tay, thể hiện một sự tôn trọng nhất định, cũng chứng tỏ gã vô cùng cẩn thận.
Bây giờ đấu tay đôi với Vương Di Ngô, lại tiếp tục đánh Tụ Bảo thương hội, quả thực là làm người ta bất ngờ.
Ngay cả Khương Vọng là người ở cùng trận doanh với gã, cũng không nghĩ ra: "Đúng là một chiêu xuất kỳ bất ý, hạ gục Tụ Bảo thương hội cũng là điều rất cần thiết. Nhưng mà vào thời điểm như này, nó là chuyện cần kíp nhất sao? Tô Xa giờ đang giả chết, cả Tụ Bảo thương hội đều đã ngừng công kích, cũng cơ bản là không giúp được gì cho Vương Di Ngô, để mặc xác nó không phải tốt hơn à? Thu thập Vương Di Ngô xong rồi làm cũng không muộn mà?"
"Sợ thì sợ, nhưng thu thập xong Vương Di Ngô, hoặc bị Vương Di Ngô thu thập xong, thì ngọn gió cũng đã qua rồi. Tô Xa không cần phải giả chết nữa." Trọng Huyền Thắng lắc đầu: "Nếu không phải lần trước ta bắt được điểm yếu của y, ép y phải rụt đầu rụt đuôi, có khi y còn khó đối phó hơn cả Văn Liên Mục."
Khương Vọng có quan điểm của mình, không vì Trọng Huyền Thắng cơ trí hơn mà hắn thay đổi chủ ý: "Thì cũng giống như chiến đấu, so với đấu cùng lúc hai đối thủ, giải quyết trước một người rồi giải quyết người thứ hai đương nhiên là lựa chọn tốt hơn. Vương Di Ngô không phải người tầm thường, Tô Xa cũng không phải, ngươi không được quá coi thường."
"Ngươi nói không sai. Nhưng thứ chúng ta đang đối mặt không chỉ gồm chiến đấu, thứ chúng ta phải cân nhắc cũng không chỉ có thắng lợi của bản thân, mà còn cả của đối thủ. Trên đài dưới đài, đều phải nhìn thấy hết."
Trọng Huyền Thắng giải thích: "Ngươi biết Văn Liên Mục là người thế nào không? Liên tục năm năm liền là người đứng đầu về binh pháp toàn quân, thiên tài binh pháp nổi danh nhất của thế hệ trẻ mấy năm nay, lừng danh về binh pháp, từng đánh bại đại đệ tử Trần Trạch Thanh của quân thần."
"Đương nhiên binh pháp không giống quyền biến, ở Lâm Truy hắn cũng chưa chắc như cá gặp nước như ở trên chiến trường. Ta nói những điều này không phải để nâng cao khí thế người khác, diệt uy phong mình. Nhưng ngươi phải biết, thứ người như vậy nếu như Vương Di Ngô mời được, chú tâm suy tính ra tay với ta, chẳng lẽ lại không từng suy nghĩ ta sẽ phản kích hay sao?"
"Hiện giờ ta nhận được rất nhiều thông tin, hôm nào cũng nhìn thấy rất nhiều cơ hội. Nhưng ta không dám chộp lấy cái nào hết, vì ta không biết cái nào là bẫy của hắn. Trước khi đạp vào, thì ta thật sự là không biết."
"Nhưng mà, tại sao ta phải để tâm phản kích hắn? Tốn công mà chả được gì, hiểu không?"
Thật ra tới lúc này, Trọng Huyền Thắng vẫn luôn rất kiên nhẫn chỉ điểm cho Khương Vọng về lĩnh vực này.
Vì gã biết rất rõ, Khương Vọng không phải người ngu xuẩn, hắn chỉ là bị thiếu kiến thức về mặt này mà thôi.
"Trước mắt, cạnh tranh chủ yếu là ở hai chỗ, làm suy yếu đối thủ, và làm mạnh mẽ bản thân. Chúng ta không nhất định là cứ phải nhìn chằm chằm vào cái đầu, thế thì quá bó buộc." Trọng Huyền Thắng nói tiếp: "Nếu ta một phát nuốt luôn Tụ Bảo thương hội, Vương Di Ngô chỉ còn có một mình, y còn chịu đựng được không?"
Khương Vọng bị thuyết phục.
Cùng một vấn đề, nhưng Trọng Huyền Thắng đúng là nhìn thấy xa hơn hắn, và sâu hơn hắn.
Có thể làm dao động vị trí gia chủ gần như ván đã đóng thuyền của Trọng Huyền Tuân, năng lực của mập mạp ngày càng được mọi người, bao gồm cả Khương Vọng công nhận.
"Nuốt... Tụ Bảo thương hội. Nuốt như nào?" Khương Vọng nghĩ nát óc, cũng nghĩ không ra.
Tụ Bảo thương hội là một thế lực rất lớn, khiến Tô Xa phải giả chết, đã làm người ta kinh hãi lắm rồi.
Giờ còn bảo nuốt luôn Tụ Bảo thương hội, Đức Thịnh Thương Hành mới thành lập chưa lâu còn lâu mới làm nổi, ngay cả Tứ Hải Thương Minh cũng không có khả năng làm được. Nếu làm được, Khánh Hi há sẽ nương tay?
Trọng Huyền Thắng cười ha ha: "Ta chỉ thuận miệng nói đại thôi. Ăn cơm, đương nhiên là phải ăn từng miếng một, làm việc, cũng phải làm từng bước."
Gã híp mắt: "Muốn ăn thịt heo, phải giết heo trước!"
...
Từ ngày hôm ấy, Lâm Truy đột nhiên có một tin đồn.
Rằng Tề vương vô cùng bất mãn việc Tụ Bảo thương hội ủng hộ phế Thái tử năm xưa, muốn xử lý nó.
Nguồn gốc tin tức từ đâu không ai biết, nhưng nó được lan truyền ngày càng nghiêm trọng.
Tụ Bảo thương hội vốn định chịu thiệt giả chết, khiêm tốn vượt qua đoạn thời gian này, không ngờ lại một lần nữa bị cuốn vào đầu sóng ngọn gió.
Trong "Tụ Bảo bồn".
Từ lúc Hứa Phóng quỳ ngoài Thanh Thạch Cung, Tô Xa chạy ra ngoài một ngày, không công mà về, ông ta liền tự giam mình trong trụ sở chính của Tụ Bảo thương hội, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, bế quan đọc sách.
Để mặc Tứ Hải Thương Minh và Trọng Huyền Thắng điên cuồng chèn ép việc làm ăn của Tụ Bảo thương hội, ngồi yên nhìn từng cửa hàng đóng cửa, đổi chủ.
Tụ Bảo thương hội khổng lồ bị lặng lẽ cắt đi từng miếng thịt, cơ bản là không hề nhìn thấy có sự phản kháng. Toàn bộ quá trình không có một chút động tĩnh, cả Tụ Bảo thương hội như đã "ẩn thân".
Làm rất nhiều người hoảng hốt nghĩ rằng có phải Tụ Bảo thương hội đã không còn nữa rồi không?
Đương nhiên, dưới mắt những người thông minh thật sự, khi thái độ của Tề vương là chưa rõ, thì đây rõ ràng là lựa chọn sáng suốt nhất.
Tổn thất về doanh thu chỉ là việc nhỏ, yêu ghét của Đế quân mới là cái quan trọng, thật sự ảnh hưởng đến sự tồn vong của thương hội.
Nếu vào thời điểm này mà còn gióng trống khua chiêng, thì dù có làm gì, cũng không khỏi sẽ bị Đế quân chú ý. Đến lúc đó, phúc hay họa không ai biết được.
Nên ngoài mặt, Tô Xa đóng cửa giả chết, bày ra dáng vẻ ai muốn làm gì thì làm, ta tuyệt đối trung thành, tuân theo quyết định của Đế quân.
Nhưng ở trong bóng tối, ông ta đã tiêu tốn biết bao nhiêu nhân tình, mới khiến cái tên Tụ Bảo thương hội không còn vang lên bên tai Đế quân, chuyện này thì không ai biết cả.
Sau khi thập nhất hoàng tử Khương Vô Khí ra mặt ở Vân Vụ sơn, Trọng Huyền Thắng đã thu tay. Tứ Hải Thương Minh sau khi cắn mấy phát rõ đau xong, Khánh Hi vốn tính tình cẩn thận khi hạ miệng cũng nhẹ nhàng đi hẳn.
Tất cả đều đi đúng theo dự đoán của Tô Xa.
Cho đến khi, tin tức này bỗng nhiên truyền tới. Hơn nữa lại còn cực nhanh trở nên sôi sùng sục, vang rền khắp Lâm Truy.
"Đúng là ngu xuẩn buồn cười, một cái tin vịt thô sơ như thế mà cũng có thể truyền đi thành như vậy!" Một phó hội chủ của Tụ Bảo thương hội giễu cợt.
Vị phó hội chủ này họ Lý, lý lịch cực cao. Hắn hết sức tin tưởng phán đoán của Tô Xa, chấp nhận chịu đựng co đầu rút cổ suốt thời gian dài vừa qua để chờ đợi thời cơ, và cũng đã thật sự nhìn thấy ánh sáng rạng đông.
Nên khi nghe thấy cái tin này, hắn mới cảm thấy quá mức hoang đường: "Nếu Đế quân thật sự muốn thanh lý Tụ Bảo thương hội, chúng ta còn sống được đến bây giờ sao!"
Tô Xa cong ngón tay, gõ vào tay vịn: "Chuyện này chúng ta phải đưa ra biện pháp đối phó ngay, không được để tất cả mọi người đều tin là như vậy."
"Tin là cái gì?" Lý phó hội chủ không muốn thay đổi chiến lược co đầu rút cổ giả chết hiện giờ: "Chúng ta nhẫn nại lâu như vậy, thành quả đã sắp tới nơi, chẳng lẽ lại phải cứ thế thay đổi chiến lược?"
"Tin là cái gì à?" Tô Xa lạnh lùng: "Tin là Đế quân sẽ thanh lý Tụ Bảo thương hội, chúng ta sắp kết thúc."
"Đó mà là tin tưởng cái gì! Nó hoàn toàn là thông tin giả, tin thế quái nào? Đúng là hoang đường, hết sức! Cái gọi là ‘quan điểm chung’ này, chúng ta cũng cần phải quan tâm tới nữa?" Lý phó hội chủ tức đến bật cười, không hiểu có phải dạo này Tô Xa bị đả kích lớn quá, nên hỏng đầu rồi hay không.
Trình Thập Nhất vốn cũng cảm thấy chẳng cần phải làm gì với cái tin đồn nhảm này cả, cắt thịt ngươi ngươi còn không lên tiếng, mắng ngươi có mấy câu ngươi lại không chịu nổi hay sao? Làm gì có cái đạo lý ấy.
Nhưng lúc này hai vị hội chủ đưa ra ý kiến trái ngược nhau, nàng ta thấy không nên biểu lộ suy nghĩ thật sự của mình, đành phải lên tiếng giảng hòa: "Viện trưởng, tin vịt cỡ này, ý nghĩa ở chỗ nào?"
"Các ngươi phải nhớ." Tô Xa lạnh lùng nhìn hai người: "Nhận thức sai, cũng là một dạng nhận thức chung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận