Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 166: Long cung

Khương Vọng xoay lưng lại, lại sử dụng Truy Tư, hướng Truy Tư Thảo chỉ là sau lưng hắn.
Điều này cho thấy việc cảm ứng phương hướng không hề sai.
Khương Vọng ngồi xổm xuống, thả một Diễm Hoa xuống mặt đất.
Diễm hoa dữ dằn lặng lẽ đốt mặt đất thủng một lỗ to bằng đầu người.
Khương Vọng nhìn chăm chú vào vị trí lỗ thủng, sau đó bắt đầu đi giật lùi.
Hắn chắc chắn là mình đang di động, vì lỗ thủng kia càng ngày càng xa, ở trong tầm mắt càng ngày càng nhỏ.
Bỗng nhiên, hắn tin chắc mình không hề nháy mắt, cái lỗ thủng kia biến mất!
Khương Vọng sải chân chạy về chỗ cũ, bờ sông cỏ mọc một mảng xanh rì, như chưa từng xuất hiện lỗ thủng.
"Này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ nơi này thật sự là ảo cảnh? Nhưng khác với Thái Hư ảo cảnh, là có thể mang cơ thể đi vào? Còn cao cấp hơn Thái Hư ảo cảnh?"
"Không đúng, nếu cơ thể có thể đi vào hoàn mỹ, vậy thì không còn là ảo cảnh, mà có vẻ giống như một thế giới được sáng tạo ra. Nhưng khả năng này rất nhỏ."
"Đầu tiên, chắc chắn là cơ thể đã tiến vào nơi này, những cường giả đang ở ngoài Nguyệt Môn chờ đệ tử chính là chứng minh. Bao năm qua, những tu sĩ không ra được Nguyệt Môn cũng là chứng cớ rõ ràng."
Khương Vọng vừa nghĩ ngợi, vừa cảm nhận chìa khóa ở lòng bàn tay, thử xem có thể đi vào Thái Hư ảo cảnh từ nơi này hay không.
Cảm ứng không có hiệu quả.
Trong Thiên Phủ bí cảnh, không cảm ứng được Thái Hư ảo cảnh.
Nơi này ngăn cách rất nhiều thứ, cả kỳ vật pháp khí, lẫn thái âm tinh lực.
Dĩ nhiên, điều này không có nghĩa Thiên Phủ bí cảnh và Thái Hư ảo cảnh, cái nào có cấp bậc cao hơn.
Khương Vọng quay đầu, nhìn chăm chú vào sông nhỏ.
Sông nhỏ trong veo, những thân bèo lãng đãng hiện ra vô cùng rõ ràng.
Chính vì vậy, mà khiến đa phần người vào đều đặt hết nghi ngờ, cảnh giác vào khu rừng rậm và núi phía xa, theo bản năng bỏ quên bản thân sông nhỏ.
Ban nãy Khương Vọng đã dùng đạo thuật ngưng tụ hòn đá thăm dò sông nhỏ, cá ở trong nước bị động, nhưng không có gì dị thường.
Nhưng lúc này nghĩ lại, mới mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng.
Hắn bắt đạo thuật, hai con đằng xà vọt vào trong nước, thử đi bắt cá.
Lũ cá hoảng hốt bơi đi.
Khương Vọng khẽ siết nắm tay, thúc tốc độ của đằng xà lên cực hạn, nhưng đám cá kia bơi còn nhanh hơn! Ở trong nước như một tia sáng bạc, lấp loáng lướt vèo.
Cá làm sao có tốc độ nhanh như vậy?
Mà nếu không phải là cá, thì sao ban nãy lại bị hòn đá làm cho kinh hãi?
Khương Vọng lập tức nghĩ thông suốt, không chút do dự, bước vào trong sông.
Trước khi giao với mặt trăng trên trời, Nguyệt Môn vốn là ở trong Mãn Nguyệt đầm.
Đây chính là lời nhắc nhở rõ ràng nhất, cửa ở trong nước!
Sông nhỏ giống nhau, bờ sông giống nhau.
Lý Long Xuyên đứng bên bờ, không nhúc nhích.
Hắn giang tay ra, làm tư thế giương cung. Một trận mưa tên đột ngột bắn ra, sau đó dừng lại giữa không trung.
Lý Long Xuyên không sốt ruột, lẳng lặng đứng chờ, sau đó mới tiếp động tác.
Cơn mưa tên bắn thẳng vào trong sông.
Lý Long Xuyên chẳng nhìn chỗ khác lấy một cái, cứ thế đi xuống sông.
Hứa Tượng Càn cũng gặp phải cảnh tương tự.
Nhưng điều đầu tiên hắn nghĩ, lại không phải là làm sao để tìm cơ duyên, mà là...
"Nướng một con ăn cái đã!"
Hắn nhìn cá bơi trong sông nhỏ, mắt sáng lên, gật gù đắc ý.
"Cá, ta cũng muốn, chân gấu, ta cũng muốn. Hai loại không thể ăn cùng lúc, cách làm cũng không giống nhau. Chân gấu thì hầm, cá béo thì chưng, không thể làm lẫn lộn!"
"Tới đây nào!"
Hắn thò tay ra, quân tử dưỡng hạo nhiên chi khí, một luồng khí trắng hình bàn tay mò vào trong sông.
"Chưng, ta cũng ăn. Nướng, ta cũng ăn. Hai thứ không thể gộp chung, tử viết, nhìn sao tiện là được!"
Miệng đọc kinh điển linh tinh, nhưng hạo nhiên chi khí tụ thành bàn tay lại không chút lộn xộn, mò trái mò phải trong sông.
Nhưng đám cá kia còn nhanh hơn, luôn chạy thoát được trước khi bị bắt.
"Hừ, ta không tin!"
Hứa Tượng Càn xắn tay áo, thò chân bước xuống sông.
Năm mươi người tiến vào Thiên Phủ bí cảnh, mỗi người làm một cách.
Người thì cứ thế đi dọc bờ sông, nhưng đi đã đời chẳng tìm ra gì cả.
Người thì đi sang bờ bên kia, chạy về hướng núi phía xa.
Người thì chui thẳng vào trong rừng rậm.
Không một ai trở về.
Bởi vì chỉ có bước vào trong sông, mới là đường tắt tránh được chiến đấu ở giai đoạn ban đầu.
Nguy hiểm ở núi xa và trong rừng rậm vượt quá khả năng chống đỡ của những người này.
Ngoại lệ duy nhất là Vương Di Ngô, trước khi đi vào Thiên Phủ bí cảnh, đương nhiên hắn đã dùng bí thuật đánh dấu Trọng Huyền Thắng.
Nhưng phương hướng bí thuật chỉ dẫn, lại là chỗ núi xa ở bờ bên kia.
Hắn chẳng có lấy một chút chần chừ, vượt luôn qua sông, đi về phía núi xa.
Hắn không buồn suy nghĩ, bởi vì không cần.
Nếu có người còn sống từ Thiên Phủ bí cảnh đi ra được, thì hắn nhất định chính là người đó.
Bởi vì trong Thông Thiên cảnh, quân thần Đại Tề Khương Mộng Hùng đã từng nói, hắn là mạnh nhất đời này!
Hắn đi vào núi xa,
Sau đó núi xa nổ ầm.
Cao Kinh bước vào trong sông, nước kia rõ ràng là nước, nhưng hắn bước vào trong nước, lại không cảm giác được nước.
Hắn bước đi trong nước, càng đi càng sâu.
Nước dần che lấp hắn. Hắn rõ ràng nghe thấy tiếng nước chảy, cảm nhận được hơi nước, nhưng lại không hề chạm được nước.
Dưới chân chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một nấc thang, như tạc bằng bạch ngọc.
Bậc thang bạch ngọc kéo dài xuống dưới, nhìn không thấy cuối.
Cao Kinh bình tĩnh đi về phía trước, mặc dù bị tách khỏi bằng hữu và người trong gia tộc làm hắn hơi bị bất ngờ, nhưng dù gì cũng là xuất thân Tĩnh Hải Cao thị, thực lực kiến thức đều có, không đến nỗi sợ đến mất hết hồn vía.
Lúc này đi về phía trước, chính là đi xuống.
Bước chân đạp lên bậc thang bạch ngọc, hầu như không có âm thanh.
Hắn dồn toàn lực phòng bị, bước chân không ngừng.
Dưới nước, thời gian trôi qua rất chậm, bởi vì bị mất vật tham chiếu, hắn chỉ có thể ghi nhớ số bước chân của mình.
Đại khái đi được chín dặm, hắn đã đến cuối bậc thang.
Trước mặt là một con đường lót gạch thật dài.
Đường lót gạch khảm kim ngọc, khắc một bức tranh dài, cụ thể là chuyện gì thì hắn không biết, chỉ nhìn ra được đại khái là một đám quý nhân thượng cổ đang bày yến ăn uống.
Hai bên đường lót gạch, dọc đường có những cây huyết san hô cao cỡ nửa người.
Mỗi một cây huyết san hô đều có hình dạng khác nhau.
Mắt hắn nhìn thẳng, cứ thế tiến về phía trước, phía trước đột nhiên trở nên thông thoáng rộng rãi!
Đằng sau một căn lầu cao bằng ngọc, là một tòa cung điện không thể dùng từ miêu tả nổi.
Tĩnh Hải Cao thị nổi tiếng giàu sang. Mỗi viện trạch của Cao gia, mỗi một góc đều xa hoa, những vật hiếm quý thế gian, không chỗ nào không có, vật quý của các nước, chỗ nào cũng bày.
Nhưng Cao Kinh lúc này, lại cảm thấy những căn nhà đó của gia tộc mình ngay cả cái nhà lá cũng không bằng.
Cung điện trước mắt, ngay cả gạch ngói cũng đều được tạc bằng thủy tinh, lâu lâu lại gắn minh châu.
Những thứ này Cao Kinh không coi vào đâu.
Nhưng mà hắn nhận ra xà ngang của cung điện, là gỗ lim Tẩy Nguyệt.
Loại gỗ này trắng như tuyết, là giai phẩm để luyện chế pháp khí trường thương, một cái cán thương đã giá trị liên thành.
Tòa cung điện này, lại hoàn toàn dùng gỗ này làm xà.
Nhìn thật kỹ, những thứ đang tự sáng lên kia đâu phải là minh châu bình thường! Bên trong mỗi một viên đều có hơi khói mù mịt, rõ ràng là Yên La châu, cũng là tài liệu thượng hạng để làm pháp khí.
Chỉ mới những thứ hắn nhận ra, hắn đã phải ca thán, khỏi nói những thứ mà hắn nhận không ra.
Tòa cung điện này vô cùng sáng sủa rực rỡ, khí lành dày đặc, không giống nhân gian.
Hắn phải dùng ý chí rất mạnh mới bình tĩnh lại được, thu mắt về nhìn căn lầu ngọc phía trước cung điện.
Thấy trên cổng chào có ghi Thiên Phủ long cung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận