Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 604: Ta và Khương Vọng ngang sức ngang tài

Bên kia đầu phố có một bóng lưng yếu điệu. Mái tóc rủ xuống như thác nước, che đi vòng eo uyển chuyển kia, đuôi tóc nhẹ nhàng tựa vào cái mông tròn trịa vểnh cao.
Đây quả thực là một bóng lưng làm rung động lòng người.
Nhìn bóng lưng này, mọi người lập tức hiểu được sự thiết tha trong tiếng gọi của nam tử trán cao kia.
Trong ánh mắt chăm chú của gần như tất cả mọi người, nữ tử đó xoay người lại.
Một tiếng thở dài.
Trúc Bích Quỳnh nghe thấy chính mình thở dài một tiếng.
Mặc dù nàng ta cũng là nữ nhi, nhưng lúc này cũng không khỏi tiếc nuối.
Thật sự là khuôn mặt của nữ nhân này có chút quá phổ thông, nhưng cũng không thể nói là xấu xí, nhưng ngũ quan bình thường, không có gì đặc sắc. Thực sự là... Thực sự là có chút không xứng với dáng người của nàng ta.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt mất mát của những người khác trên phố là biết không chỉ có mình nàng ta tiếc nuối.
Vẻ mặt của nữ tử kia có chút bực mình, nhìn nam tử trán cao đuổi theo nói:
"Hứa Tượng Càn, xin ngươi đừng đi theo ta nữa."
Hứa Tượng Càn không hề cảm thấy mất mát vì bị từ chối, mặt cười xán lạn:
"Đường rộng thênh thang, sư tỷ, sao ta lại đi theo tỷ chứ?"
Người này thật vô lại. Trúc Bích Quỳnh nghĩ.
Chỉ nghe nữ tử kia tức giận nói:
"Đã là đường rộng thênh thang, ngươi còn gọi ta làm gì?"
"Ta vừa gọi tỷ liền dừng lại." Mặt Hứa Tượng Càn lộ ra cảm động: "Quả nhiên trong lòng sư tỷ có ta."
"Nếu ngươi cứ tiếp tục nói những lời không biết trên dưới như thế, ta sẽ xé nát miệng ngươi." Sắc mặt nữ tử kia trầm lại: "Chiếu Vô Nhan ta nói được làm được."
Hứa Tượng Càn bày ra vẻ mặt tổn thương, âm thanh cũng thấp xuống: "Cùng là đệ tử thư viện, sao sư tỷ lại xa lánh ta như thế?"
Chiếu Vô Nhan im lặng một hồi: "Ta nhớ ngươi với ta không cùng thư viện."
"Thư viện trong thiên hạ vốn là một nhà, đệ tử Nho môn ta như anh em một nhà, nào có phân ta ngươi?" Hứa Tượng Càn sửa lại lời nói: "Sư tỷ, mọi người có duyên phận như vậy, quan hệ sư môn lại thân thiết như vậy, sao tỷ có thể cự tuyệt ta cách xa ngàn dặm thế chứ?"
"Thư viện Long Môn và thư viện Thanh Nhai cứ ở gần nhau là lại ầm ĩ một trận, ta thật sự không biết quan hệ của sư môn chúng ta thân thiết ở chỗ nào. Ta lại càng không biết mọi người có duyên phận gì! Ta vừa mới nói muốn ra ngoài tới biển đi bộ cho khuây khỏa, ngươi lại đã theo tới quần đảo gần biển rồi!"
"Cãi nhau thì mới chứng tỏ được quan hệ thân thiết mà!" Hứa Tượng Càn ra vẻ đầy lý lẽ: "Tỷ xem các ngươi có bao giờ cãi nhau với thư viện Cần Khổ không? Không cãi nổi đúng không? Người ta coi thường các ngươi, các ngươi cũng coi thường người ta, hai bên coi thường nhau, có gì để mà ầm ĩ chứ?"
Trong thư viện Cần Khổ đều là những học sĩ chuyên tâm dùi mài kinh thư, thường lấy sách để tự xưng, là kiểu có thể ca tụng một quyển sách đến chết. Bọn họ khó mà ầm ĩ với ai được. Nhưng đến miệng của Hứa Tượng Càn lại biến thành "coi thường" rồi.
"Còn lần này ta đến quần đảo gần biển, sư tỷ thực sự hiểu lầm ta rồi. Ta đang đi chu du học hỏi khắp thiên hạ, vừa mới chu du học hỏi bên Tề Quốc, mặc dù Tề Quốc lớn nhưng ta cũng đã nhìn hết phong cảnh rồi. Vừa vặn đi về vùng biển phía Đông nhìn xem sao. Sau đó liền gặp được sư tỷ.”
Hứa Tượng Càn nói xong, vỗ đùi đến đét một cái:
“Đây không gọi là duyên phận thì cái gì mới là duyện phận chứ?”
Lúc này một nữ tử mặc Nho phục trắng bên cạnh Chiếu Vô Nhan hô lên:
"Cái này gọi là không biết xấu hổ!"
Trên mặt nàng ta có hai cái má lúm đồng tiền, bộ dạng tức giận lại càng lộ rõ sự hồn nhiên:
"Cái gì mà chu du học hỏi. Chiếu sư tỷ đi đâu ngươi theo đó, rõ ràng là một tên háo sắc. Lúc ngươi ở Tề Quốc có khi cũng quấn lấy nữ tử khác như vậy. Chỉ sợ là bị người ta đuổi ra khỏi Tề Quốc đi?"
"Ta thấy ngươi cũng là người đọc sách, sao lại vấy bẩn sự trong sạch của người khác một cách vô căn cứ như vậy?" Hứa Tượng Càn tức giận: "Hứa Tượng Càn ta chính là quân tử đứng đắn có tiếng, sao có thể lăng nhăng chứ? Ta thích Chiếu sư tỷ cũng lâu rồi. Ngươi có thể sỉ nhục ta, nhưng ngươi không thể sỉ nhục tình cảm của ta!”
Lúc hắn ta ở Tề Quốc, đã từng thổ lộ với Lý Phượng Nghiêu.
Nhưng dưới sự "kiên nhẫn khuyên giải" của Lý Phượng Nghiêu, hắn ta đã thay đổi trở lại. Đoạn thời gian ngắn ngủi như vậy, Hứa Tượng Càn cảm thấy hoàn toàn có thể bỏ qua. Hắn ta chỉ sững sờ một chút mà thôi, ai mà không có lúc ngần người thất thần chứ?
Không thể gọi là lăng nhăng được!
Nhìn Hứa Tượng Càn với vẻ mặt bi phẫn, Chiếu Vô Nhan thực sự không cách nào hiểu được tình cảm mãnh liệt như vậy của hắn ta từ đâu mà đến.
Là một Nho tu thiên tài của thư viện Long Môn, đương nhiên có không ít người theo đuổi nàng ta, nhưng kiểu người dính chặt không rời như Hứa Tượng Càn thì thực sự hiếm thấy.
Chiếu Vô Nhan rất đau đầu:
"Lần gặp trước của chúng ta có lẽ là lúc Trần tiên sinh và Mặc tiên sinh biện luận kinh thư cùng nhau, cũng cách đâu đó chưa đến một năm. Hứa Tượng Càn, ngươi thích ta lâu như vậy ở điểm nào?"
Vẻ mặt Hứa Tượng Càn chân thành, ánh mắt long lanh nói:
"Trước lúc đó, dù chưa gặp nhau nhưng lòng đã hướng tới. Đến khi gặp nhau, cả đời liền thích."
"Suỵt !"
Nữ tử Nho phục có má lúm đồng tiền hít một ngụm khí lạnh: "Này cũng buồn nôn quá rồi!”
Hứa Tượng Càn không vui nhìn nàng ta:
"Tuy ta rất mê người. Nhưng ngươi cũng không cần tìm cơ hội nói chuyện với ta. Ta đây không một lòng hai dạ, không thể thay đổi tình cảm."
Nữ tử má lúm tức đến nỗi bước lên một bước, thật sự muốn đánh hắn ta:
"Ta đâu có mù!"
"Ôi chao!”
Một tiếng này của Hứa Tượng Càn lại chuyển sang giọng điệu khác, lùi một bước:
"Vị cô nương này, nam nữ thụ thụ bất thân, xin ngươi đừng sát lại gần như vậy. Tâm của ta ở chỗ của tỷ ngươi, ngươi không có cơ hội đâu."
"Thôi được rồi Tử Thư."
Chiếu Vô Nhan kéo nữ tử má lúm tức đến sắp khóc ra sau người, nghiêm túc nhìn Hứa Tượng Càn:
"Hứa sư đệ, cùng thuộc Nho môn, ta gọi ngươi một tiếng sư đệ. Ta đã nhắc nhở ngươi, nói chuyện phải chú ý một chút nhỉ?"
Nghiễm nhiên là muốn ra tay giáo huấn hắn ta rồi.
Hứa Tượng Càn lập tức buông lỏng, thậm chí cố ý thả lỏng cả đạo nguyên, bộ dạng chịu đánh chịu mắng, vẻ mặt vô cùng tủi thân:
"Ta còn không gài bẫy gì sư tỷ tỷ, chỉ đơn thuần bảy tỏ suy nghĩ trong lòng mình, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?"
Thế là Chiếu Vô Nhan nhất thời không biết đáp lại như nào.
Tuy Hứa Tượng Càn vẫn luôn tán tỉnh, nhưng thực sự chưa từng gài bẫy nàng ta. Nếu cứ ra tay giáo huấn như vậy, ngược lại lại giống như bản thân không phân rõ trái phải.
Dù sao Hứa Tượng Càn cũng là cao đồ của thư viện Thanh Nhai, sư phụ của hắn ta cũng đã có tiếng luôn bao che khuyết điểm, nếu thực sự muốn giáo huấn thì cũng không thể ra tay quá nặng.
Trúc Bích Quỳnh nghe đến đó liền định rời đi, thật sự không thể chịu được kiểu một mạch không biết xấu hổ của trên trán cao này. Nhưng câu nói tiếp theo lại thu hút nàng ta.
Chỉ nghe Chiếu Vô Nhan nói:
"Được, ngươi nói thích ta, nhưng ta ghét nhất hạng người vô học bất tài. Ngươi nói ngươi vừa kết thúc chuyến chu du học hỏi ở Tề Quốc, ta lại muốn hỏi, trong hàng thế hệ trẻ tuổi của Tề Quốc thì ngươi có thể xếp thứ mấy?"
Hứa Tượng Càn không hề do dự: "Đương nhiên là thứ nhất thứ nhì rồi!"
Chiếu Vô Nhan vốn định khiến hắn ta biết khó mà lui, không ngờ độ dày của da mặt Hứa Tượng Càn lại vượt quá sức tưởng tượng của nàng ta. Đây không phải thừa dịp không ở Tề Quốc mà nói bậy chứ?
Cô nương tên Tử Thư lúc này cũng tức cười luôn rồi:
"Thứ nhất thứ nhì? Khẩu khí lớn thật đấy! Ngươi chiến thắng Ngô Di Vương, hay là đánh bại Lôi Chiêm Càn? Ngươi còn mạnh hơn cả Khương Vọng sao?"
Quần đảo gần biển kề bên Tề Quốc, nơi này từ trước đến nay cũng rất quan tâm tình hình của Tề Quốc. Thời gian gần đây, người trẻ tuổi có thanh danh vang dội nhất, trừ Khương Vọng ra cũng không thể nghĩ đến ai khác.
Tử Thư và Chiếu Vô Nhan đã nghe được chuyện của Khương Vọng vài lần trên quần đảo gần biển, nên có ấn tượng sâu sắc.
"Ha ha ha."
Nếu nói người khác thì còn được.
Nói đến Khương Vọng, Hứa Tượng Càn liền cười rộ.
Hắn ta cao giọng cười, vô cùng đắc chí:
"Nói khiêm tốn một chút, ta và Khương Vọng đều ngang ngửa nhau, có thể coi là ngang tài ngang sức. Hai bọn ta tình như thủ túc. Còn được xưng là Cần Mã Sơn song kiêu đấy! Nếu ngươi không tin, có thể đi Lâm Truy hỏi thăm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận