Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 159: Lòng dân làm nước, ta là Hà Bá

Trang quốc Tân An Thành.
Trước Tự điện, một lão nhân quỳ gối không dậy.
Tân An Thành lớn như vậy, chẳng có mấy ai biết ông ta.
Nhưng nếu là ở Phong Lâm thành vực trước đây, thì gần như không ai là không biết người này.
Bởi vì người này chính là Phong Lâm thành chủ trước thời Ngụy Khứ Tật.
Ông ta trị chính, có thể nói là vô cùng chăm chỉ.
Thời ông trấn giữ Phong Lâm thành vực, hai chân đã đi khắp mỗi trấn, mỗi thôn của thành vực. Đây là việc Ngụy Khứ Tật chưa từng làm được. Toàn bộ Trang quốc cũng không có thành chủ thứ hai làm điều như vậy.
Năm đó Đỗ Dã Hổ mười ba tuổi phạm tội giết người, chính là đích thân ông chủ trì lật án. Còn đưa Đỗ Dã Hổ vào Đạo Viện đào tạo, mới có Đỗ quân gia nổi danh lừng lẫy ở Cửu Giang Huyền Giáp hôm nay.
Hồi ông ở Phong Lâm thành vực, vô cùng được quân dân kính yêu. Sau đó tự thấy mình tuổi già sức yếu, không còn giữ vững được tu vi, bèn chủ động từ chức dưỡng lão.
Cả đời ông, không có con cái, không người thân thích.
Năm đó Trang Cao Tiện phạt Ung, ông đã từng lập chiến công hiển hách.
Nhờ có công, từ Trang Đình nhận lấy Phong Lâm thành, không giữ lại chút gì, dâng hiến cả đời mình xong, lại trả Phong Lâm thành về cho quốc gia.
Mà bây giờ, Phong Lâm thành vực đã không còn nữa.
Toàn bộ Phong Lâm thành vực, một con chó một con gà thậm chí một nắm đất cũng không còn lưu lại.
Nói là Bạch Cốt Đạo làm loạn.
Một tà giáo đã yên lặng trăm năm, lấy đâu ra sức mạnh lớn tới vậy?
Trang quốc Tập Hình Ty làm ăn kiểu gì? Tại sao trước đó không phát hiện được chút gì?
Tại sao toàn bộ Phong Lâm thành vực đều chết hết, mà một mình Đổng A lại còn sống?!
Tại sao Đổng A đã biết rõ âm mưu, mà đường đường quốc sư Đỗ Như Hối, lừng danh khắp chốn Chỉ Xích Thiên Nhai, mà vẫn không đuổi tới kịp?!
Tại sao...
Lời giải thích của Trang Đình có thể thuyết phục tất cả người thiên hạ.
Không phải vì lời giải thích đó hoàn mỹ, không có sơ hở nào.
Mà chỉ vì những con người đó, đều không phải là người của Phong Lâm thành vực.
Vì Phong Lâm thành vực không còn một ai!
Chỉ có một mình Lưu Dịch An ông.
Chỉ có một lão già cả, mang cơ thể già nua yếu ớt của mình, vẫn tiếp tục khổ cực truy tìm.
Nhưng khi ông đến hỏi Tướng Quốc, Tướng Quốc tránh mặt không gặp.
Ông đến hỏi quân vương, quân vương khóa cửa thâm cung.
Ông đi hỏi quần thần, quần thần không ai thèm để ý tới ông.
Ai lại đi để ý một lão giả đã không còn không khả năng quật khởi, một lão nhân khí tức đã suy yếu, tu hành sụp đổ, không còn chút chiến lực nào!
Nhất là sự cố chấp này của ông, trong thời điểm cả Trang quốc đang hân hoan sung sướng này, chẳng khác gì một sự vạch trần độc địa.
Bây giờ, ông chính là một mình một chiến tuyến.
Một mình Lưu Dịch An trong Tân An Thành rộng lớn cô độc đi tới đi lui, hỏi tới tận cửu thiên.
Nhưng cửu thiên không có câu trả lời.
Không một ai để ý.
Ngày thứ mười, ông đến quỳ trước Tự điện.
Ông muốn hỏi Thái tổ!
Nếu Thái tổ vẫn còn sống, thấy ngày hôm nay, tình cảnh này, có thể cũng không nói tiếng nào hay không?!
"Quân như thuyền, dân như nước. Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền mà!"
Ông ở trước tự điện khóc lớn.
Như một đứa bé.
Ngoài Tự điện, khúc quanh đối diện trường nhai.
Trang quốc phó tướng Đổng A, đứng im ở đó, không nói một lời.
Bên ngoài Phong Lâm thành vực cũ.
Đỗ Như Hối tóc đen như mực đứng xuôi tay, trên mặt tuy đã có dấu vết của tuổi già, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như thân thương.
Toàn bộ Trang quốc, có thể làm ông ta kính cẩn như vậy, đương nhiên chỉ có một người, Trang quốc chi chủ Trang Cao Tiện.
Đó là một nam nhân trung niên nét mặt hòa nhã, đang quan sát tỉ mỉ Phong Lâm thành vực đang bị sương mù bao phủ. Nếu nhìn kĩ, trông chẳng khác gì một kẻ sĩ giàu sang bình thường đang đi du ngoại đạp xuân.
Chỉ nhìn bề ngoài, tuyệt không một ai tưởng tượng ra được, nam nhân này lại là một người quả quyết sát phạt như vậy. Trong quốc sự cương quyết sắc bén, hơn hẳn quân chủ tiền nhiệm của Trang quốc.
Nhìn một hồi, Trang Cao Tiện ngậm cười: "Xem ra lần này, lão sư đã đánh cho Bạch Cốt Tà Thần rõ đau, nó muốn kéo hết nơi này vào U Minh, nhưng chỉ kéo được có một nửa thì dừng lại. Để Phong Lâm thành vực chìm vào kẽ hở của hiện thế và U Minh, để nơi này trở thành tử địa. Không bị U Minh tiêu hóa, để lại một vết sẹo nhơ vĩnh viễn trong Trang cảnh ta. Việc tổn người bất lợi như này, có thể thấy rất là căm hận."
Nếu toàn bộ Phong Lâm thành vực bị kéo vào U Minh, thì cả khu vực này đã bị xóa sạch trong hiện thế. Đến lúc đó Kỳ Xương sơn mạch ở gần đó có thể sẽ là Vọng Giang thành vực hoặc Tam Sơn thành vực. Ngày dài tháng rộng, sẽ dần dần bị người ta quên đi.
Nhưng bây giờ nó lại nằm ở vùng tiếp giáp giữa thực tế U Minh, Bạch Cốt tôn thần tự nhiên tổn hao thần lực, mà lại chẳng thu lại được cái gì. Trong khi đó, Trang quốc thì vĩnh viễn lưu lại vùng tử địa này, mỗi lần nhìn nơi vùng tử địa này, người ta đều sẽ nhớ lại đoạn lịch sử này.
Ngày xưa, khi Trang Cao Tiện còn là thái tử, Đỗ Như Hối chính là lão sư của hắn.
Trang Cao Tiện lên ngôi, vị trí Tướng Quốc, liền không có thí sinh thứ hai.
"Bệ hạ." Đỗ Như Hối khom người: "Lão thần nghe, làm bậc thánh chủ, dân an thì vui, dân khổ thì lo. Ở ngay ngoài Phong Lâm thành vực cũ, ngài đừng nên cười. Trang quân đăng lâm Động Chân, là cái vinh của Trang quốc. Nhưng hy sinh trăm họ, là cái nhục của Trang quân. Huống chi những vong hồn vĩnh viễn không được yên nghỉ kia, đang ở ngay trước mắt bệ hạ."
"Cao Tiện thụ giáo." Trang Đế lập tức nghiêm túc, hắng giọng: "Đúng là đã bị giống lão thất phu Ung quốc, nghĩ từ giờ biên giới vô hại, trăm họ an ninh, nên đã hơi quên mất."
Cảnh giới của Trang Cao Tiện hiện giờ đã vượt qua Đỗ Như Hối, nhưng vẫn duy trì sự tôn kính của học sinh đối với lão sư.
Đỗ Như Hối nghe vậy, cũng không làm khó thêm, nhẹ nhàng bỏ qua đề tài này.
"Bệ hạ có thể lập một cái linh bia ở chỗ này, để làm kỷ niệm tưởng nhớ. Trên bia tự trần trách nhiệm để mất đất, ghi nhớ mối thù vì nước. Lấy việc tiêu diệt Bạch Cốt Đạo vào quốc sách, thề úy vong linh. Như vậy, sẽ bình được dân oán, thu lòng dân, tụ ý dân."
Trang Cao Tiện xem thế là đủ rồi: "Quả là lời châu tiếng ngọc!"
Lần đầu tiên Trang quốc đặt việc tiêu diệt Bạch Cốt Đạo vào quốc sách, chính là thời Thái tổ Trang Thừa Càn. Lúc ấy quả thật cũng đã nhổ Bạch Cốt Đạo tới tận gốc.
Ngày hôm nay, Bạch Cốt Đạo tro tàn lại cháy, thanh thế thua xa không bằng năm đó. Nhưng lập lại quốc sách, vẫn có thể đánh thức trí nhớ của dân chúng Trang quốc, vừa biểu đạt tâm ý bảo vệ tổ chế, vừa thể hiện quyết tâm không đội trời chung với U Minh và Bạch Cốt Đạo.
Đổ hết sự căm oán của bách tính lên người Bạch Cốt Đạo. Một khi tiêu diệt được Bạch Cốt Đạo, Trang Cao Tiện chẳng những sẽ không bởi chửi rủa vì Phong Lâm thành vực thất thủ, ngược lại còn vì hôn phục quốc thù mà lấy được lòng dân.
Đỗ Như Hối như gió xuân hóa mưa, thủ đoạn lão luyện mượt mà.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng giúp ông ta chống đỡ được Trang Đình trong thời gian Trang Cao Tiện dưỡng thương.
Phong Lâm thành vực chìm trong sương mù quay cuồng, che khuất sự thảm thiết bên trong. Giống như mọi chuyện xảy ra của nơi này, đều chìm vào trong bóng tối, không còn nhìn thấy được ánh mặt trời.
"Vô sinh vô diệt trận cũng nhìn rồi, bệ hạ còn định làm gì?"
Trang Cao Tiện nhẹ nhàng khẽ búng ống tay áo: "Nếu đã tới Thanh Hà quận, sao có thể không đến Thanh Giang thăm trưởng bối?"
Sau khi rời Hựu quốc, Khương Vọng tiếp tục đi tiến về hướng Tề quốc.
Thiên hữu chi quốc với hắn chẳng qua chỉ là một đoạn đường trên con đường dài, hắn có con đường hắn phải đi.
Đi đường cũng không phải là mục đích duy nhất, quan trọng là dọc đường đi luyện kiếm, luyện người, luyện tâm.
Lấy thiên địa làm lò, hồng trần làm lửa, bản thân làm đồng.
Từ tiểu chu thiên, luyện lên đại chu thiên.
Gặp núi leo núi, gặp sông vượt sông, gặp quán nghỉ chân, gặp chuyện bất bình... Rút ra trường kiếm.
Con đường dưới chân càng đi càng dài, con đường tu hành càng ngày càng rộng.
Hắn dần dần cảm giác được có một biến hóa nào đó đang xảy ra.
Giống như con đường bị sương mù che phủ, càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng chắc chắn,
Bạn cần đăng nhập để bình luận