Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1688: Đêm dài không cô độc (3)

Một câu chuyện có dài đến mấy, thì cũng phải đi đến hồi kết.
Khi Khương Vọng nói đến khi hắn rốt cuộc cũng chém nát được tàn hồn của Trang Thừa Càn, Vương Trường Cát không nhịn được khen ngợi:
"Đúng là một câu chuyện đặc sắc.”
Sau đó lại bổ sung một câu: "Vô cùng xuất sắc!"
Với tính tình của hắn, cái này đã là biểu đạt vô cùng hiếm thấy rồi.
"Đúng vậy." Khương Vọng thở dài nói: "Cho đến tận bây giờ, mỗi lần nhớ lại Trang Thừa Càn, ta đều có một loại cảm giác thở không nổi. Ta cũng ý thức được không chỉ một lần rằng U Minh Thần Chỉ rốt cuộc là một loại tồn tại kinh khủng đến dường nào. Chúng ta tuyệt đối không có tư cách khinh thường."
Vương Trường Cát nói: "Ý ta muốn nói là ngươi vô cùng xuất sắc."
Khương Vọng theo bản năng muốn khiêm tốn đáp lại, nhưng không biết tại sao, lúc này khi đối mặt với Vương Trường Cát, khiêm tốn cũng giống như một loại dối trá.
Hắn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Quả thật ta phải cảm ơn chính bản thân ta, cho dù ở trong hoàn cảnh như thế nào cũng không từ bỏ. Ta cũng phải cảm ơn tất cả cố gắng mà ta đã bỏ ra trong thời gian qua, để cho ta có thể kiên định đi về tương lai.”
Mặc dù kim quang trên người của cơ quan Ma Hô La Già chiếu lên chỗ hai người ngồi đã có chút khoảng cách.
Nhưng cả người của Khương Vọng dường như vẫn đang tắm trong ánh hào quang Đó là một loại hào quang phát ra từ trong ra ngoài. Ý định này, trái tim này, chỉ không giống nhau tùy vào người.
"Ngươi có nghĩ tới, đó là một tương lai như thế nào không?"
Vương Trường Cát hỏi nhỏ.
"Thật ra ta chưa từng suy nghĩ tới." Khương Vọng đáp.
Đã là người thì làm sao có thể không nghĩ tới tương lai được chứ?
Trừ phi... Đó thật là quá xa xôi. Xa đến cho dù là hắn đã nổi danh thiên hạ, cũng cảm thấy xa không với tới.
Thật ra Vương Trường Cát hoàn toàn hiểu được những lời này, nhưng hắn vẫn nói: "Không ngại thì cứ tưởng tượng một chút đi."
Vì thế Khương Vọng liền nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói:
"Nếu như bây giờ nghĩ, ta thực sự chưa biết tương lai sẽ như thế nào. Nhưng ta nghĩ, ở tương lai không biết có đến hay không đó, nhất định không có Đỗ Như Hối, không có Trang Cao Tiện, không có Trương Lâm Xuyên, cũng không có Bạch Cốt Tà Thần."
Vương Trường Cát nói: "Ngươi nhất định có thể nhìn thấy được ngày đó."
Hắn ngẩng đầu nhìn trời cao, trong thanh âm có sự nhớ nhung cùng phiền muộn vô hạn: "Chúng ta đều sẽ nhìn thấy ngày đó thôi.”
Trong lòng Khương Vọng có một loại cảm động đến vi diệu.
Thật ra hắn không hề quen biết Vương Trường Cát, lúc còn ở thành Phong Lâm chưa từng nói chuyện. Sau khi rời khỏi thành Phong Lâm cho đến tận bây giờ, cũng chưa tiếp xúc qua mấy lần.
Nhưng vào giờ khắc này, bên trong Sơn Hải Cảnh này, hắn ngồi ở bên cạnh Vương Trường Cát, bỗng nhiên cảm thấy, hắn không hề cô độc.
Nó giống như bước về phía trước trong đêm dài đen tối, một mình ôm ngọn lửa trong bóng tối, dù dũng cảm và không sợ hãi, mặc dù ngươi tiến về phía trước, mặc dù ngươi luôn tự nhủ rằng ngươi có thể đi đến cuối đêm dài một mình. Nhưng ngươi lại đột nhiên phát hiện lại có một ngọn đuốc khác, đi cùng hướng với.
ngươi, giống như ngươi, cháy trong đêm dài....
Ngươi sẽ cảm thấy ấm áp.
Thứ có thể thắp sáng một ngọn lửa, chỉ có thể là một ngọn lửa khác.
Chiếu sáng cả đêm nay.
"Ta cũng nghĩ như vậy." Khương Vọng nói.
"Đúng rồi.” Khương Vọng nghiêm túc nói: "Lúc trước ngươi nói, ngươi vì cửu chương ngọc bích mới chờ ở nơi này. Nếu như ngươi cần, chỗ của ta có hai khối, ta có thể đưa cho ngươi một khối.”
"Đồ vật mà ngươi dùng kiếm để tranh được, ta làm sao có thể lấy đi như thế được?" Vương Trường Cát xách cần câu, nhàn nhạt nói: "Ngươi cứ giữ đi, thật ra ta cũng không quá cần nó, hơn nữa lại còn là thứ cầm từ trên người của người khác.”
Khương Vọng nghĩ tới việc hắn có thể im hơi lặng tiếng giải quyết thủ đoạn của Nguyệt Thiên Nô và Tả Quang Thù, liền không nói nhiều nữa.
Hắn chỉ nói: "Thật ra ta thực sự không biết, cái thứ cửu chương ngọc bích này tranh nhiều có ích lợi gì. Chẳng phải nó chỉ là một cái chìa khóa thôi sao, có thể tới rồi có thể đi không phải là được rồi à?"
"Nếu như nó không phải chỉ là một cái chìa khóa thì sao?" Thấy Khương Vọng có chút sửng sốt, Vương Trường Cát lại nói: "Ta chỉ là tùy tiện nói thôi, dù sao thì ta cũng không am hiểu nơi này cho lắm."
"Nhưng những lời ngươi nói rất có đạo lý." Khương Vọng đáp.
Vương Trường Cát khẽ lắc đầu một cái: "Thế giới này có chút vấn đề. Ta nhận ra hình như cửu chương ngọc bích có thể đại biểu cho một quy tắc nào đó, nắm giữ được càng nhiều cái đó, thì càng có nhiều khả năng bảo vệ bản thân..."
Nói tới chỗ này, hắn bỗng nhiên chuyển chủ đề: "Nếu như có thể thì, sau này ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.”
Khương Vọng không vội lên tiếng đáp ứng, mà chỉ hỏi trước: "Có thể nói cho ta đó là chuyện gì hay không?"
Không ai sẽ cảm thấy một người giống như Khương Vọng sẽ đùn đẩy trách nhiệm. Những lời hứa nặng nề không thể coi nhẹ, chuyện hắn không thể làm được, hắn sẽ không nhận lời.
Vương Trường Cát cũng không thể hiện ra mấy thứ ngượng ngùng vặt vãnh, hắn nói thẳng: "Cỗ thân thể này không tốt lắm, ta cần chuẩn bị nhiều một chút. Và cơ hội đó ta nhìn thấy trong Sơn Hải Cảnh này."
Có thể toàn thân rút lui dưới sự đuổi giết của Quỳ Ngưu mà còn nói cỗ thân thể này không tốt lắm?
Khương Vọng sửng sốt một chút, mới phản ứng được, có lẽ thứ Vương Trường Cát nói chính là tư chất.
Dù sao thì Trương Lâm Xuyên cũng khổ tâm lập mưu, bỏ đi thân thể này để lấy Bạch Cốt Thánh Khu, cũng đủ thấy sự chênh lệch về tư chất giữa hai cỗ thân thể rồi.
"Nếu như ta có thể giúp ngươi cái gì, ta rất sẵn lòng giúp đỡ.”
Khương Vọng nói Vương Trường Cát nói: "Nếu như thời cơ xuất hiện, ta sẽ liên hệ với ngươi. Nếu như cơ hội tốt không xuất hiện, vậy thì chúc ngươi may mắn."
"Được.”
Khương Vọng gật đầu một cái, lại nhìn động tác của hắn, hắn rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Ngươi đang câu cái gì thế?"
Vương Trường Cát nhìn dây câu đang chìm sâu trong biển lớn, giọng nói vẫn vô cùng bình thản: "Không phải ta đang câu cái gì, ta chỉ đang tranh thủ quyền lợi thả câu mà thôi."
Khương Vọng trở nên mờ mịt: "Tranh thủ quyền lợi thả câu? Tranh thủ với ai?"
"Sau này ngươi sẽ hiểu.” Vương Trường Cát vừa nói, vừa đem cần câu trong tay đưa cho Khương Vọng: "Giao cho ngươi."
Khương Vọng có chút mờ mịt nhận lấy cần câu, cần câu vào tay bóng loáng, dịu dàng.
Trừ cái này ra, cái gì cũng không có cảm giác được.
"Nếu như cứ để hai người bọn họ ngủ tiếp thì rất khó tỉnh lại... Hôm nay nói đến đây thôi" Vương Trường Cát nhìn Khương Vọng một cái thật sâu, nói: "Thật cao hứng khi gặp được ngươi."
"Có người đồng hành, đường dài không cô độc.” Khương Vọng nghiêm túc nói.
Sau đó, Vương Trường Cát đột nhiên biến mất ở trước mắt của hắn.
Nói bỗng nhiên ngược lại cũng không chính xác, bởi vì hắn biến mất không hề đột ngột, ngược lại vô cùng tự nhiên ung dung.
Giống như một bức tranh sơn thủy được vẽ vô cùng tỉ mỉ, im hơi lặng tiếng ít đi một cái lá cây, một ngọn cỏ xanh, thì cả cấu trúc của bức tranh cũng không cảm thấy thiếu sót gì.
Có nhiều hay ít đi một cái lá cây thì có cái gì khác biệt đâu?
Màn đêm đen nhánh, cơ quan Ma Hô La Già đứng lặng im trong bóng đêm.
Khương Vọng ngồi một mình trên mặt nước.
Tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra, những câu chuyện hắn nói với người kia, dường như chỉ là ảo giác.
Thế nào lại là ảo giác?
Cây cần câu vô cùng dài ở trong tay Khương Vọng, hắn cảm thấy hình như dây câu cũng không có cái gì. Hắn vừa nhẹ nhàng nhấc thân cần lên, thì mặt biển đã dâng lên từng đợt rung động, giống như cái gì đó bị phá vỡ... Cần câu trong tay hắn cũng biến mất.
Cả thế gian, tựa như đang kêu gọi một loại gợn sóng.
Mà xà mâu của cơ quan Ma Hô La Già dừng ở cách đó không xa, bỗng nhiên chuyển động.
Rắc, rắc.
Bóng đêm lại bắt đầu lưu động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận