Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1097: Vui vẻ hòa thuận

Ninh Kiếm Khách thật sự là một đối thủ vô cùng tốt.
Về mặt kiếm thuật, đúng là có phong thái tông sư.
Hơn nữa khi nàng bỏ qua hóa giải kiếm thuật, từ bỏ chuyện thăm dò kiếm thuật của đối phương, mà chỉ chăm chú vào việc phân thắng bại thì thực lực kinh khủng đã đạt đến Nội Phủ đỉnh phong.
Mấy ngày qua, hai người giao chiến mười lăm lần.
Khương Vọng thắng chín thua sáu.
Trong lúc chiến đấu, Khương vọng sử dụng toàn bộ thủ đoạn ngoại trừ Lạc Lối, có lẽ Ninh Kiếm Khách cũng không giữ lại quá nhiều chiêu thức.
Danh hiệu mạnh nhất Nội Phủ, trong mấy ngày này không ngừng thay đổi người, đúng là làm cho người ta nhìn mà hoa mắt.
Nhưng cũng chỉ thay đổi giữa Độc Cô Vô Địch và Ninh Kiếm Khách mà thôi.
Chẳng qua đối với bản thân "Ninh Kiếm Khách", càng chiến đấu thì nàng lại càng có thể cảm nhận được áp lực kinh khủng mà đối thủ mang đến, nàng liên tục dùng đến tuyệt kiếm thuật địa chấn nhưng cơ hội thắng lại càng lúc càng xa vời.
Bản thân nàng trong lúc chiến đấu những ngày qua đã tiến bộ rất nhanh, nhưng tốc độ tiến bộ của Độc Cô Vô Địch lại càng kinh khủng hơn, đây là đối thủ đầu tiên khiến nàng cảm thấy kính sợ bởi kỹ năng chiến đấu tài tình ...
Thật ra lực lượng của đôi bên trong chiến đấu lại gần như tương đương, mặc dù tốc độ tiến bộ của Khương Vọng trong những ngày qua nhanh hơn một chút, cũng không phải quá nhanh.
Sở dĩ khiến cho "Ninh Kiếm Khách" càng ngày càng cảm thấy áp lực, là vì hắn luôn dốc toàn lực chiến đấu, hoàn toàn bổ khuyết cho "Tri Kiến" trong chiến đấu tay đôi.
"Tri Kiến" có ý nghĩa thế nào với Lạc Lối, không cần nói cũng biết.
Về việc nàng sẽ chiến đấu tiếp như thế nào, Khương Vọng càng ngày càng cảm thấy quen thuộc, phán đoán cũng ngày một chuẩn xác. Do đó từng bước từng bước phá đi cơ hội thắng của nàng.
Lại nói chuyện này thật rất giống tiễn thuật của Lý Long Xuyên. Thời gian càng lâu thì sơ hở của đối thủ lại càng hiện ra rõ ràng trong mắt gã, cuối cùng là một mũi tên định sinh tử. Cho nên kẻ địch của Thạch Môn Lý thị, từ trước đến nay đều tận lực tránh việc chiến đấu với người Lý gia, hoặc là trốn tránh, hoặc là vừa gặp liền quyết phân sinh tử.
Dù kết quả giống nhau, nhưng việc biết sự lựa chọn của đối thủ và việc phát hiện sơ hở của đối thủ, không phải là giống nhau.
Mặc dù Khương Vọng từ đầu đến cuối vẫn chưa sử dụng thần thông Lạc Lối, nhưng trong chiến đấu, không ngừng tấn công khiến cho đối phương làm ra lựa chọn mà mình muốn, từ ý nghĩa nào đó thì chính là vận dụng Lạc Lối.
Chẳng qua chuyện dẫn dắt này là một loại khảo nghiệm đối với việc đấu trí, rất dễ bị phát hiện, cũng dễ bị kháng cự hơn.
Rốt cuộc thì vẫn không bằng thần thông Lạc Lối.
Nếu như hiện tại hai người đang trong trận chiến sinh tử, Khương Vọng chỉ cần sử dụng thần thông Lạc Lối, nếu đối phương không còn che giấu thủ đoạn tuyệt sát nào khác, căn bản đã có thể phân ra thắng bại, chứ không phải như bây giờ, vẫn phải tiếp tục giằng co...
Chiến đấu xảy ra trong Tinh Hà, Khương Vọng nắm lấy cơ hội, dùng một đạo Bất Chu Phong, cắt đứt tay phải của Ninh Kiếm Khách, sau đó lùi về sau một bước, rất lễ phép nói: "Đa tạ."
Hoàn toàn không giống kẻ ngông cuồng lúc trước nhếch mép nói: "Không phục thì đánh tiếp..."
"Ninh Kiếm Khách" dùng tay trái tiếp được trường kiếm, hừ lạnh một tiếng, rời khỏi đài luận kiếm.
"Hừm, đúng là không có phong độ." Khương Vọng lắc đầu cảm khái một câu.
Thắng bại giữa đôi bên dừng lại ở tỷ số mười thắng sáu thua.
Phong độ hay không phong độ, thật ra cũng không quan trọng.
Điều hắn yêu cầu là một người bồi luyện hợp cách, "Ninh Kiếm Khách" không thể nghi ngờ chính là một người hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, thái độ cho dù kém một chút thì cũng không sao... Đại nhân phải có đại lượng, người khiêm tốn không để tâm đến việc phải chịu nhục!
Từ đài luận kiếm trở về không gian phúc địa, Khương Vọng suy nghĩ một chút, thuận tay gửi một lời mời quyết đấu cho "Chân Vô Địch" và "Linh Nhạc".
Chân Vô Địch đương nhiên thấy mà làm ngơ, nhưng Tả Quang Thù thì lập tức ứng chiến.
Đài luận kiếm lại lần nữa gào thét dựng lên, bay vào trong Tinh Hà.
Lại nói tiếp, trước đó vài ngày, sau khi Sở quốc quyết định người xuất chiến ở Nội Phủ cảnh xong, Khương Vọng vốn định tìm thời gian an ủi Tả Quang Thù một chút, là người từng trải nhiều kinh nghiệm, tiến hành chỉ điểm cho nhân sinh của tiểu thiếu niên kia.
Làm chuyện tốt không nề hà mà thôi.
Nhưng sau đó lại gặp được Ninh Kiếm Khách, luận bàn vô cùng sung sướng nên hắn quên mất chuyện này...
Hy vọng mất bò mới lo làm chuồng, lúc này vẫn chưa muộn...
Tinh hà lộng lẫy, Đài luận kiếm vừa mới kết hợp xong, Khương Vọng còn chưa kịp chào hỏi, trước mắt đã xuất hiện một biển nước.
Vừa bắt đầu chiến đấu, Tả Quang Thù đã lập tức bùng nổ.
Không đánh cho y phục thì đoán chừng không thể nói chuyện cho tốt được.
Khương Vọng đã có kế hoạch trong đầu, trực tiếp thở rq một hơi, Bất Chu Phong từ thân lên, ngọn gió màu trắng kia trong nháy mắt đã thổi tan toàn bộ sóng lớn dâng đến.
Đồng thời hai tay hắn nhanh chóng bấm pháp quyết.
Với trình độ hiện tại của hắn, chỉ trong ba hơi thở đã có thể hoàn thành Hỏa Giới thuật.
Còn chuyển sát chiêu Bất Chu Phong thành phòng ngự, chẳng qua là muốn chống đỡ qua khoảng thời gian ba hơi thở này, thật sự không hề khó.
Tả Quang Thù mặc giáp điều khiển chiến xa, trong khoảng thời gian ba hơi thở này, ước chừng quăng ra ba mươi môn đạo thuật, chúng không hề quấy nhiễu lẫn nhau mà ngược lại hỗ trợ nhau, đủ thấy thiên phú Thuỷ hành của y kinh khủng đến mức nào...
Nhưng toàn bộ đều biến mất trước Bất Chu Phong mà Khương Vọng phóng ra lúc trước.
Mà sau ba hơi thở...
Hỏa Giới đã thay thế Thủy Giới.
Trong vô số tiếng hú gọi của diễm tước, Khương Vọng cưỡi lửa bay đến, dùng một tay kéo Tả Quang Thù xuống khỏi chiến xa Hà Bá, đánh gãy thuật pháp tiếp theo của y, cười to nói: "Ngươi thua."
Tả Quang Thù hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào.
Chẳng qua chiến giáp thủy quang liễm diễm và áo choàng xanh thẫm trên người y cũng đã biến mất, thu hồi thần thông Hà Bá.
Trên mặt không thể hiện gì, nhưng y cũng biết là mình đã thua.
Khương Vọng buông thiếu niên ra, nắm chặt một tay, thu hồi Hỏa Giới vào trong lòng bàn tay.
Thế giới hình cầu đỏ như lửa kia phát sáng rực rỡ trong tay hắn, lắc lư trước mặt Tả Quang Thù một hồi ... rồi mới chậm rãi biến mất.
"Thế nào?" Khương đại ca bày ra dáng vẻ đại ca, thân thiết cười hỏi: "Mấy ngày không gặp, sao mà nóng nảy vậy?"
"Có chuyện gì sao?" Tả Quang Thù khó chịu: "Không có chuyện gì thì ta còn bận đi đánh trận khác."
"Có chuyện có chuyện." Khương Vọng vội vàng ngăn cản, cười nói: "Ta không phải là nghe lời ngươi, tham gia Hoàng Hà Hội sao? Ngươi xem, hiện tại ta đã được chọn. Chẳng lẽ ngươi không có đề xuất gì muốn nói cho ta sao?"
Khương Vọng hiện tại đã quen với tính cách của Tả Quang Thù. Nếu ngươi coi y là tiểu hài tử để dỗ thì y sẽ rất khó đối phó, y sẽ đối nghịch với ngươi. Nhưng nếu ngươi coi y là người lớn, thương lượng chuyện chính sự, y sẽ vô cùng hài lòng mà đưa ra "cống hiến".
Nghe lời ấy, Tả Quang Thù quả nhiên không còn muốn xoay người rời đi nữa.
Dù sao thì y và họ Khương này cũng rất thân, nếu đổi lại là người khác, y căn bản chẳng muốn nói một lời. Nhưng nếu là Khương Vọng, thì y cũng nguyện ý giúp một chút.
Vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một chút, tiểu thiếu niên mới nói: "Tình báo của Sở quốc, ta không thể cho ngươi. Nhưng những quốc gia khác, ta có thể nói cho ngươi một chút."
Là một thiếu niên rất có nguyên tắc! Khương Vọng thầm khen một tiếng.
Thật ra tình báo mà Trần Trạch Thanh thu thập đã đủ cặn kẽ rồi, nên có đều đã có. Khương Vọng chẳng qua chỉ tìm cớ để nói chuyện với tiểu tử này mà thôi.
Trên thực tế cũng không mong đợi gì, nhưng trên mặt lại cười vô cùng rực rỡ: "Ta cầu còn không được, ngươi nhanh nói cho ta nghe một chút."
Tả Quang Thù từ trước đến nay rất thích dáng vẻ chăm chú lắng nghe mình nói chuyện của Khương Vọng.
Bởi vì Khương Vọng có đôi lúc rất giống Tả Quang Liệt. Điều này khiến y có một loại cảm giác, cảm giác giống như gặp ca ca.
Đương nhiên tâm tình này, y chẳng bao giờ nói với bất kỳ ai.
Y lập tức hất cằm lên, "miễn cưỡng" nói.
Y vốn muốn tham gia Hoàng Hà Hội, về tình báo của đối thủ, đều là Tả gia thu thập cho y. Hiện tại nói với Khương Vọng, cũng khá rõ ràng.
Mà Khương Vọng tập trung tỉnh thần lắng nghe, thỉnh thoảng tán thưởng một câu, Tả thị Đại Sở quả thật là danh môn thiên hạ!
Tả nhị công tử mặc dù ngoài mặt chẳng thèm quan tâm, nhưng lại không tự chủ được tăng cao âm lượng.
Đúng là vui vẻ hòa thuận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận