Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1347: Kính trung hoa (2)

Trước kia nàng ở dưới trướng Bích Châu bà bà, làm gì có nhiều thanh niên tuấn ngạn như vậy tán dương?
Bích Châu bà bà chỉ là một trưởng lão thực vụ, mà nàng ở dưới trướng Bích Châu bà bà cũng cực kỳ không nổi bật.
Khi đó cho dù có chút ánh mắt thì cũng đều rơi vào trên người tỷ tỷ thiên tư bất phàm. Đương nhiên, có lẽ cũng có một số ánh mắt bất lương, bị tỷ tỷ từ xa ngăn cách, chưa từng hạ thủ được.
Chỉ là cuối cùng bản thân tỷ tỷ cũng thua bởi trên người Hồ Thiếu Mạnh.
Những nam nhân này…
Trong đầu có giọng nói the thé vang lên: “Loại ong bướm này, còn giữ mạng bọn chúng làm gì? Giết hết đi!”
Trúc Bích Quỳnh cũng không đáp lại âm thanh đó, chỉ yên lặng lột da, không nói một lời.
Nhân sinh chính là tu luyện, chiến đấu, tích lũy tài nguyên, tuần hoàn lặp đi lặp lại, như vậy mà thôi.
Cố gắng giống như người đó, giống người đó…
Phương Phác thi triển đạo thuật, xua tan một chút mùi máu tươi tràn ngập bốn phía, sau đó mới lên tiếng nói: “Không biết Trúc sư tỷ rèn luyện bao lâu rồi, có muốn về Phù đảo nghỉ ngơi vài ngày không?”
Người cạnh tranh quẫn bách tất nhiên làm cho hắn hài lòng, nhưng cũng làm cho hắn thấy được Trúc Bích Quỳnh không dễ tiếp cận. Bài học hấp thu trong thất bại của người đi trước, làm cho hắn quyết định thay đổi cách nghĩ.
“Nếu Trúc sư tỷ cũng muốn về Phù đảo, có thể cùng chúng ta đồng hành hay không?”
Hắn rất ngượng ngùng nói: “Phương mỗ thực lực không đủ, sợ là không chiếu ứng được những sư đệ sư muội này.”
Trúc Bích Quỳnh cất kỹ da thú đã lột xuống, sau đó nhìn về phía Tống Văn Hà: “Có Chỉ Dư không?”
“Có có, bọn ta mang theo một cái.” Phương Phác nói tiếp.
Hắn tháo xuống Chỉ Dư trong tay, nhiệt tình đưa tới: “Nếu sư tỷ cần, có thể cầm lấy dùng.”
Trúc Bích Quỳnh nhận lấy Chỉ Dư và đeo vào, hơi điều chỉnh một chút tâm thần, một lúc sau trả Chỉ Dư về, lạnh nhạt nói: “Đi dọc theo tuyến đường này trở về, rất an toàn, ta cũng đã giết sạch rồi.”
Nàng không ngờ giết thẳng một đường tới đây sao?
Phương Phác sửng sốt một chút, mới bối rối nhận lấy: “A, được rồi, cảm ơn sư tỷ!”
“Không cần khách khí.” Trúc Bích Quỳnh thuận miệng đáp, lại hỏi: “Đúng rồi, ta nghe nói có một thiên kiêu Cảnh Quốc lịch lãm ở khu vực này, các ngươi đã từng gặp chưa?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Phương Phác nói: “Sư tỷ, bản thân tỷ có mang theo Chỉ Dư không?”
“Có.” Trúc Bích Quỳnh gật đầu, không đợi hắn mở miệng đã lấy ra Chỉ Dư của mình đưa tới.
Chỉ Dư mặc dù trân quý, nhưng lấy địa vị của Trúc Bích Quỳnh ngày nay, tất nhiên là không thiếu. Vả lại Chỉ Dư của nàng, tin tức so với Phương Phác càng hoàn chỉnh hơn, càng rõ ràng hơn.
Phương Phác nhận lấy Chỉ Dư, cũng đeo vào, sau khi điều chỉnh một chút liền tháo xuống, hai tay đưa về: “Mấy ngày trước có nghe người ta nói qua, hiện tại hẳn là trong phạm vi mà ta đã định ra.”
Trúc Bích Quỳnh nhận lấy: “Ta cũng cảm ơn ngươi.”
“Nên vậy.” Phương Phác cười bồi, lại hỏi: “Không biết Trúc sư tỷ tìm người Cảnh Quốc có chuyện gì?”
“A.” Trúc Bích Quỳnh thuận miệng nói: “Chỉ là tò mò mà thôi.”
Nàng không muốn nói thêm nữa, chỉ khoát tay áo: “Mọi người trở về chú ý an toàn, từ biệt tại đây.”
Sau đó thanh y bồng bềnh, dứt khoát lưu loát đạp không mà đi.
Những tu sĩ trẻ tuổi ở đây đồng loạt khom người làm lễ.
...
...
Trúc Bích Quỳnh trong bộ thanh y bay nhanh trong Mê Giới không trời không đất.
Cũng không phải Cô Hoài Tín khắt khe với nàng, nếu đã quyết định thu nàng làm đồ đệ, dùng nàng để tạo dựng lại lòng tin của phe phái, Cô Hoài Tín sẽ không thiển cận, mà là chân chính truyền thụ chân truyền.
Trúc Bích Quỳnh là tự mình chủ động yêu cầu đến Mê giới rèn luyện.
Đổi lại là một năm trước, nàng cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được hiện tại.
Lúc ở trấn Thanh Dương, nàng vẫn là một tiểu cô nương bị Khương Vọng sai bảo bố trí huyễn thuật, kêu khổ không ngừng. Khi đó ngây thơ hồn nhiên, vẫn cảm thấy nhân thế quang minh. Nàng không có dã tâm tiến thủ, cũng không có mục tiêu tu hành gì.
Lúc tỷ tỷ còn, tu hành là do tỷ tỷ đốc thúc. Sau khi tỷ tỷ đi rồi, việc tu hành chỉ là quán tính của cuộc sống.
Nàng càng muốn tản bộ khắp Huyền Nguyệt đảo, hưởng thụ gió biển ấm áp cùng bầu trời trong vắt, hoặc là ở một nơi yên tĩnh như Thanh Dương trấn, cùng người đó chơi đùa với chó…
Con người chỉ có sau khi ý thức được trách nhiệm của mình, mới có thể có cảm giác cấp bách với cuộc đời.
Đột ngột có một tấm gương, ngăn ở trước người.
Trong gương là một gương mặt xinh đẹp nhưng oán độc.
“Trúc Bích Quỳnh! Vừa rồi vì sao không nghe lời của ta, giết sạch bọn chúng đi?” Nữ nhân trong gương nói.
“Tỷ tỷ.” Trúc Bích Quỳnh nhìn nàng ta: “Chỉ là mấy lời nói lỗ mãng, tội không đáng chết.”
“Có khát vọng với ngươi, liền đáng chết!” Trúc Tố Dao oán độc nói: “Chẳng lẽ muội còn không thấy rõ những kẻ mặt người dạ thú đó sao? Muội đã quên Hồ Thiếu Mạnh, quên tỷ tỷ muội vì sao rơi xuống nông nỗi này?”
“Không phải tất cả mọi người đều là Hồ Thiếu Mạnh.” Trúc Bích Quỳnh nói.
“Nam nhân đều như vậy! Bội tình bạc nghĩa, vong ân phụ nghĩa!” Trúc Tố Dao trở nên nóng nảy: “Đi, trở về giết chết bọn chúng!”
Trúc Bích Quỳnh lắc đầu: “Sư phụ nói, không nên giết người dưới tình huống không cần thiết. Giết người chỉ là một loại thủ đoạn chứ không phải mục đích.”
Trúc Tố Dao nói: “Giết bọn chúng không phải mục đích, mục đích giết chúng là để bọn chúng không hại được ai!”
“Tỷ tỷ thông minh hơn muội, tỷ biết không phải như thế.” Trúc Bích Quỳnh nhìn nàng: “Tỷ chỉ muốn giết người.”
Trúc Tố Dao sửng sốt một chút, hung dữ nói: “Ta phát hiện muội trở nên lanh lợi hơn rồi. Không nghe lời của tỷ tỷ nữa, có phải không?”
Trúc Bích Quỳnh lắc đầu nói: “Không phải.”
“Vậy vì sao không động thủ?” Trúc Tố Dao trong mắt đầy oán hận nói: “Lúc nào cũng sư phụ, muội còn tin cái gọi là sư đồ sao? Có phải đã quên lão yêu bà Bích Châu kia đối xử với muội thế nào rồi?”
Trúc Bích Quỳnh thấp giọng nói: “Sư phụ không giống Bích Châu bà bà. Hơn nữa Bích Châu bà bà…”
Nàng giương mắt lên, dè dặt nhìn vào trong gương: “Ít nhất bà bà cũng… rất tốt với tỷ tỷ.”
Trúc Tố Dao trong nháy mắt giận dữ như điên: “Ta không cần bà ta đối tốt với ta, ta hoàn toàn có thể tự chăm sóc tốt cho mình. Ta chỉ cần bà ta đối xử tốt với muội, ta muốn bà ta đối xử tốt với muội!”
Trong mắt nàng ngấn lệ, trong lệ lại là hận cùng oán, hai tay vặn vẹo thành trảo, hầu như muốn thò ra ngoài gương, dường như muốn xé rách cổ họng của ai đó: “Bà ta đã đáp ứng ta! Trước khi ta tiến vào bí cảnh Thiên Phủ, bà đã đáp ứng ta!”
Trúc Bích Quỳnh im lặng.
Qua một hồi lâu, đợi cảm xúc của Trúc Tố Dao bình tĩnh lại.
Nàng mới đưa tay đặt lên mặt gương, như đang vuốt ve khuôn mặt tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, không nên khổ sở… tỷ muốn giết người, chúng ta đổi mục tiêu khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận