Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1257: Tạm uống chén này (1)

"Ngươi xem ta hiện tại có tốt hay không? Nội Phủ đệ nhất thiên hạ ạ, đệ nhất thiên hạ! Ta có một khối đất phong rất lớn ở Tề quốc, dân chúng trong đất phong đều là người rất thuần phác. Bên trong đất phong của ca ca còn có một chỗ kiến trúc rất có ý tứ, có phong tư cận cổ, gọi là Chính Thanh điện. Chờ sau này ngươi nhất định phải tới đó ngồi thử một chút.”
“Ta đây bây giờ là Thanh Dương Trấn Nam của Đại Tề, đồng thời còn là bộ đầu tứ phẩm của Thanh Bài.”
“Bộ đầu Thanh Bài Tề quốc a, tựa như tập hình…ha ha, tứ phẩm là khái niệm gì? Chính là ngưỡng cửa mà tu sĩ Ngoại Lâu mới có thể bước vào đấy, ca ca ta trước tiên liền nắm bắt tới tay rồi!”
“Từ quần đảo Cận Hải đến Lâm Truy Tề quốc, khắp nơi đều là bằng hữu của ca ca ta, chuyện gì đều có thể nhờ vả được.”
“Vô luận tước vị hay là quan chức, lần này đoạt quán quân trở về, không biết còn tăng đến mức nào!"
Khương Vọng nói lung ta lung tung một hồi, cũng không biết là đang giải thích chút chuyện gì đó.
Nhưng lời vừa nói xong, rốt cuộc cũng không thể tiếp tục cười được nữa.
Cuối cùng hắn lại tiếp tục: "Đừng nhắc đến chuyện của ta nữa, nói một chút về ngươi đi. Hai năm qua đều ngây người ở Mục quốc sao?"
"A, đệ ở Biên Hoang." Triệu Nhữ Thành dịch chuyển tầm mắt của mình khỏi chén rượu, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Trước kia lãng phí quá nhiều thời gian, liền hơi chút nỗ lực một thoáng. Không nghĩ tới một nỗ lực tùy tiện như vậy, lại đạt được cái danh Nội Phủ đứng thứ tư thiên hạ."
"Biên Hoang…"
Khương Vọng lặp lại một lần, tầm mắt rơi vào trên đầu tóc thiếu thốn lại sáng bóng của Triệu Nhữ Thành, ánh mắt rất nhu hòa: "Vậy ngươi đã giết bao nhiêu Âm Ma?"
"Đệ giết bao nhiêu Âm Ma?" Triệu Nhữ Thành tựa như tính toán thử một phen, sau đó cười nói: "Đệ cũng đếm không hết rồi. Ở chỗ Vũ Văn Đạc có lẽ có đáp án."
Thấy biểu cảm nghi hoặc của Khương Vọng, y giải thích: "Chính là gia hỏa bện tóc, ngày đó thiếu chút nữa đánh nhau với huynh ở Toan Nghê Kiều đấy."
Khương Vọng đương nhiên còn nhớ người này, sau lại ở bên trên đài diễn võ, Vũ Văn Đạc còn xông lên đài ôm Triệu Nhữ Thành rời đi. Là một hán tử lỗ mãng nhưng rất có nghĩa khí.
"Giao tình của các ngươi rất tốt." Hắn cười nói.
"Hắn cũng có thể coi là một người phúc hậu." Triệu Nhữ Thành nói như vậy: "Cuộc sống của đệ ở Mục quốc cũng không kém. Muốn bằng hữu có bằng hữu, muốn hồng nhan có hồng nhan."
Hai người lại rơi vào một khoảng trầm mặc.
Bọn họ cất giấu vết thương của riêng mình, một đường đi tới hiện tại.
Cả hai cũng đều biết, ở trên thế giới này, có lẽ chỉ có người như bọn họ mới có thể cảm thụ được thống khổ của lẫn nhau, nhưng đều không nguyện ý để cho đối phương cảm nhận được.
Cho nên bầu không khí lại tiếp tục tĩnh lặng.
Rượu đã rót đầy hai chén, nhưng hai người chưa một ai nhấp ngụm nào. Thức ăn trên bàn đều là mỹ vị thường ăn lúc ở Phong Thành trước đó, nhưng bọn hắn cũng chưa hề động đũa.
"Lại nói tiếp" lần này là Khương Vọng mở miệng trước, hắn nhìn thức ăn trên bàn, dường như có thể nghiên cứu ra manh mối trọng yếu nào đó: "Sao lại không thấy Đặng thúc?"
"Ngài ấy ư." Triệu Nhữ Thành cười nói: "Ngây người ở Mục quốc. Mỗi ngày vội vàng xua mấy con ngựa đi chở hàng hóa, bán dạo xung quanh. Làm một tên Ngũ Mã Khách, dạo chơi nhân gian."
Đây thật sự là cuộc sống mà Đặng Nhạc hằng mong muốn. Lúc ngụy trang thành Ngũ Mã Khách, làm một người bình thường cò kè mặc cả cùng người khác cũng chính là lúc đối phương cười tự nhiên nhất.
Dây cung kéo căng trong lòng Khương Vọng lúc này mới thả lỏng, hắn gật đầu, nói ra: "Như vậy thì tốt rồi."
"Huynh bây giờ cũng biết thân phận của đệ rồi." Triệu Nhữ Thành nở nụ cười mê người, ngữ khí ung dung nói: "Đặng thúc đã tương đương ngự tiền thị vệ của đệ, ngài ấy rất lợi hại."
"Trước kia vậy mà không nhìn ra được." Ngữ khí của Khương Vọng cũng buông lỏng không ít: "Chỉ cảm thấy Đặng thúc mỗi ngày đều lề mề theo sát phía sau ngươi, có chỗ nào giống như cao thủ đâu, ngày ngày chỉ một câu 'Quá muộn, công tử nên về nhà'".
"Ha ha ha ha!" Triệu Nhữ Thành lớn tiếng cười to: "Khi đó ngài ấy thật sự rất đáng ghét."
Thế nhưng sau một tiếng cười này, tròng mắt lại đỏ.
Y nói ra: "Lúc chuyện kia phát sinh, Đặng thúc đã mang theo đệ tới Minh Đức đường trước tiên, nhưng lại không ngờ được. Đặng thúc khi đó cho là người Tần quốc đuổi tới, cho nên một lòng chỉ muốn dẫn đệ chạy trối chết. Cho đến thật lâu sau, mới biết được là do tà giáo làm loạn".
Trong giọng nói của y mang theo nghẹn ngào: "Thật xin lỗi!"
Nhưng đại khái chỉ có bản thân y biết, một tiếng xin lỗi lúc này, y không chỉ nói riêng với Khương Vọng.
"An An cũng không sao cả!" Khương Vọng đưa tay đặt tại trên bả vai Triệu Nhữ Thành: "Lúc ấy huynh mang theo nó cùng nhau đào tẩu!"
"Huynh nói là…" Triệu Nhữ Thành đột nhiên ngẩng đầu.
Lúc trốn thoát khỏi Phong Lâm thành năm đó, không thể cứu Khương An An chuyện khiến y luôn áy náy trong lòng.
Vốn y vẫn cho là toàn bộ thành vực Phong Lâm, ngoại trừ mình ra chỉ có Khương Vọng dưới cơ duyên xảo hợp sống sót. Cho nên y thậm chí không dám nhắc đến tên An An, chính là sợ đối phương vì vậy mà thương tâm.
Trên tay Khương Vọng dùng thêm chút lực: "Lúc ấy ta nắm giữ một đạo bí pháp dùng tổn hao tuổi thọ để thúc giục, đồng thời chỉ có một cơ hội duy nhất".
Sau đó, hắn liền kể cho Triệu Nhữ Thành nghe chuyện phát sinh ngày Phong Lâm thành hủy diệt.
Bao gồm hắn tiếp xúc cùng Bạch Cốt đạo, cả lựa chọn của hắn ở thời khắc tai họa phát sinh. Khi đó hắn để lại một cơ hội liều mạng duy nhất cho An An. Cũng vì vậy mà phải bỏ qua Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành, Đường Đôn.
Đối với một cuộc tai họa kia, Triệu Nhữ Thành luôn luôn chỉ nhận được chút đầu mối chia năm xẻ bảy, cùng một ít phân tích suy đoán bí mật. Mặc dù sau này kết hợp với tình huống của Khương Vọng, cũng nghĩ tới đại khái bộ phận chân tướng, nhưng đây là lần đầu y thực sự hiểu rõ toàn bộ chuyện phát sinh ở Phong Lâm thành năm xưa.
Một màn thành quách sụp đổ kia như vẫn còn đang ở trước mắt.
Loại phẫn nộ, thống khổ, dằn vặt này dường như là cơn ác mộng chỉ mới hôm qua.
Gương mặt tuấn tú của y không khỏi phát lạnh, cắn răng nói: "Cẩu tặc Trang quân, đệ nhất định phải giết!"
Khương Vọng vỗ vỗ bả vai Triệu Nhữ Thành, sau đó thu tay lại: "Đó là chuyện tương lai."
Cừu hận ở trong lòng vẫn đang thời thời khắc khắc gặm cắn hắn. Nhưng báo thù vua của một nước cũng không phải là một chuyện đơn giản, càng không thể vội vàng. Hơn nữa đối phương còn là Chân Nhân đương thời, là cường giả đánh chết Thái thượng hoàng Hàn Ân - cũng là Chân Nhân đương thời của Ung quốc!
Nôn nóng làm việc, ngược lại phụ lòng những người đã uổng mạng ở thành vực Phong Lâm.
Bởi vì nếu như bọn họ thất bại, vậy cuối cùng không ai có thể báo thù thay những người xấu số năm xưa rồi.
Triệu Nhữ Thành há miệng, ký ức đen tối ngày đó chẳng bao giờ rời xa, giờ này ngày này, y có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ nói ra một câu: "Đáng tiếc đệ hiện tại không thể tới gặp An An."
Thanh âm của y cực thấp: "Đệ vẫn thường thường mơ thấy nàng."
"Cứ lớn như vậy, một bé con lớn đến như vậy." Y khoa tay múa chân, cuối cùng để xuống, đặt ở trên chân của mình, có một loại do dự bất định: "Vừa đáng yêu, lại hiểu chuyện."
Y rút ra Thiên Tử Kiếm, bộc lộ ra thân phận huyết duệ của Tần Hoài đế, ở bất kỳ một quốc gia nào mà nói, hoặc bị cho rằng là thẻ đánh bạc để giao hảo với Tần quốc, hoặc là trở thành vũ khí để đối phó Tần quốc.
Tại trước khi y đầy đủ cường đại, giá trị mà y thể hiện ra rất khó thoát khỏi thân phận của y.
Cho nên bộc lộ thân phận là lựa chọn không khôn ngoan.
Nhưng sau khi Đặng Nhạc hi sinh, Trấn Ngục ty Đại Tần lại đuổi theo một lần nữa, y đã không có lựa chọn nào khác.
Y cần có thời gian để trưởng thành, càng cần không gian để dung thân.
Chỉ có dương danh ở bên trên Quan Hà Đài, mới có thể lợi dụng thân phận đời sau Tần Hoài đế đến mức tận cùng ở dưới thế cục trước mặt, giãy giụa ra một con đường không biết có thể sống hay không, nhưng tạm thời còn có thể đi về phía trước.
Mà những thứ này, y không hề có ý định nói với Khương Vọng.
Cho dù là Nội Phủ đứng đầu thiên hạ, đối với Tần quốc cũng thật sự quá tầm thường một tí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận