Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2369: Hẹn gặp lại

Đêm hôm đó, Phạn âm vang vọng, vì ai tụng kinh đến bình minh.
Khương Vọng không chút lưu luyến rời khỏi Tu Di sơn , ngày hôm sau đã vào đến Hoài Quốc Công phủ.
Trưởng công chúa Đại Sở cải biến phương pháp dược thiện, thiên tài địa bảo gì cũng đem hầm trong nồi. Hoài Quốc công thì lôi kéo hắn thuật lại hành trình Yêu giới, chỉ điểm tu hành một phen.
Đương nhiên trong khoảng thời gian đó, hắn cũng khỏi âm thầm đi một chuyến đến Vân quốc dưới sự yểm hộ của Tả Quang Thù.
Khương An An đã chín tuổi, phiền não lớn nhất của cô bé vẫn chỉ có ba điều ! vì sao thời gian đọc sách luyện chữ lại nhiều đến vậy, thời gian chơi đùa ăn uống lại ít đến thế, cùng với việc vì sao ca ca luôn bận rộn.
Cô bé hoàn toàn không hay biết đến sóng gió của Yêu giới, không biết thế nào là mưa gió nhân gian.
Mà đây chính là điều Khương Vọng mong muốn.
Thời gian ở Vân quốc luôn rất yên tĩnh.
An An, Xuẩn Hôi, Thanh Vũ, A Sửu.
Đùa giỡn bắt bướm, đuổi gió theo trăng.
Nếu không có Tiểu Hoa lắc lư bên cạnh, quả là ngày đẹp chốn nhân gian.
Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, Khương Vọng lại một lần nữa bước lên con đường lữ hành.
Bàn tay nhỏ bé của Khương An An nắm lấy Diệp Thanh Vũ, bên gót giày vương bụi trần, lại nói lời từ biệt với huynh trưởng.
"Tạm biệt."
Khương Vọng nói.
"Khi nào gặp lại?"
Diệp Thanh Vũ đột nhiên hỏi.
Khương An An chưa từng hỏi vấn đề này, bởi vì cô bé rất hiểu chuyện, cô bé biết huynh trưởng bận rộn, huynh trưởng rất bận rộn. Cô bé đã quen chờ đến khi huynh trưởng rảnh rỗi mới đến thăm mình.
Diệp Thanh Vũ cũng chưa từng hỏi vấn đề này, bởi vì nàng càng biết Khương Vọng đang làm những gì.
Nhưng hiển nhiên hôm nay là một ngoại lệ.
Mấy ngày bầu bạn tại Lăng Tiêu bí địa này,
Nàng không đề cập tới năm tháng lẻ mười bảy ngày chờ đợi.
Hắn không nói mình do dự ngoài Vân thành ngày đó.
Bọn họ vẫn nói chuyện như mọi khi, thảo luận đạo thuật, kiếm pháp, hay hình dạng của một đám mây.
Tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng quả thật có một biến hóa đã sản sinh.
"Ngày mười bảy tháng tám."
Khương Vọng không im lặng quá lâu, rất nghiêm túc lặp lại một lần nữa:
"Ngày mười bảy tháng tám, ta sẽ lại đến Vân thành, chúng ta gặp lại."
Người trưởng thành nói ra lời hẹn gặp lại mà không có ngày cụ thể, thường đều sẽ không thực hiện được.
Nhưng người như Khương Vọng, lời nói ra, chính là việc tất nhiên sẽ xảy ra.
Diệp Thanh Vũ nói:
"Vậy, hẹn gặp lại."
Vì sao phải có ngày hẹn cụ thể như vậy?
Bởi vì ta sợ, sẽ không bao giờ gặp lại chàng.
Gió mát lay mây, thân hình Khương Vọng dần dần ẩn mất, lặng lẽ như lúc hắn đến đây.
Khương An An đứng tại chỗ, nhìn Diệp Thanh Vũ, lại nhìn về hướng huynh trưởng biến mất, rồi lại nhìn Diệp Thanh Vũ, dường như phát hiện ra điều gì đó khó lường.
"Làm sao vậy? Luyện chữ xong rồi à?"
Giọng điệu Diệp Thanh Vũ dịu dàng.
Gâu gâu gâu!
Xuẩn Hôi ra sức cổ vũ.
Khương An An không bị quấy nhiễu, cau hàng mi nhỏ, giơ ngón tay đếm:
"Ngày hai mươi tám tháng giêng, sinh nhật ca ca. Ngày mười bảy tháng tám, sinh nhật Thanh Vũ tỷ tỷ. Ngày mười hai tháng mười, sinh nhật An An... Ơ! Lúc ca ca lại đến Vân quốc, chẳng phải vừa vặn sinh nhật Thanh Vũ tỷ tỷ sao?"
Diệp Thanh Vũ chớp chớp mắt, giấu niềm vui trong ánh trăng lưỡi liềm:
"Thật sao? Tỷ cũng không để ý."
Khương An An cực kỳ vui mừng:
"Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau ăn tiệc rồi! Lần trước sinh nhật tỷ tỷ, Diệp bá bá còn bưng lên một chén Phượng Tiêu Liên, mùi vị kia... ca ca cũng được ăn rồi!"
"À, ừ."
Diệp Thanh Vũ xoa cái đầu nhỏ của Khương An An:
"Nếu không sao lại nói muội là muội muội của hắn chứ, quả thật là thông minh như nhau."
"Đúng vậy!"
Khương An An vô cùng kiêu ngạo:
"Ca ca muội là Lâm Truy Khương đại hiệp, muội là Vân thành Khương tiểu hiệp!"
"Vậy còn tỷ thì sao?"
Diệp Thanh Vũ cười hỏi.
Khương An An "xì" một tiếng, Xuẩn Hôi đang quay tròn bên chân nàng lập tức lắc mình một cái, chỉ trong nháy mắt thân hình bành trướng lên gấp mấy lần, hóa thành một con chó khổng lồ dài hơn hai trượng, chân đạp hỏa diễm, uy phong lẫm liệt.
Khương An An phi thân lên lưng cẩu, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lông cổ, nhẹ nhàng kéo một cái !
Xuẩn Hôi vẫy đuôi lao vút đi!
Chỉ để lại tiếng của Khương tiểu hiệp vang vọng trong gió.
"Tỷ là Luyện Chữ Hiệp! Ngày ngày chỉ biết nghe huynh trưởng bắt muội luyện chữ!"
Tính toán kỹ lưỡng, đoạn đường này quả thật Khương Vọng đã nợ quá nhiều ân tình.
Vốn dĩ truyền hịch khắp thiên hạ, vây giết Trương Lâm Xuyên, đã gánh nợ ngập đầu. Kết quả vừa quay đầu lại thất thủ Yêu giới, bặt vô âm tín gần nửa năm. Cũng chẳng biết những chủ nợ kia sống có tốt không, trong lòng có nóng nảy hay không...
Hoàng Xá Lợi bên Kinh quốc khoan dung độ lượng có thể để lâu một chút, Tần Quảng Vương của Địa Ngục Vô Môn ăn bữa nay lo bữa mai cũng có thể gác lại, nói không chừng cứ gác đấy rồi sẽ không còn .
Còn ai nữa đây nhỉ?
Người họ Khương nào đó thoáng suy nghĩ một chút, rồi phất phất tay.
Từ trước đến nay hắn chưa từng là kẻ quỵt nợ, quả thật đôi khi người không theo ý!
Sau khi từ biệt Tả công gia, Khương Vọng mới rút ra được chút thời gian, trở về đất phong của mình ở Nam Hạ.
Bất Lão Ngọc Châu trên người hắn đã khô cạn, vẫn luôn thúc giục hắn... Cũng đã đến lúc đưa "kẻ tha hương" phiêu bạt Yêu giới nhiều năm trở về nhà.
Lão Sơn biệt phủ rộng lớn như vậy, Độc Cô tiểu chủ trị sự vụ trong phủ, Tiết Nhữ Thạch quản lý kỵ binh. Liêm Tước vẫn còn đang rèn sắt ở Li đàm.
Đất phong của hắn bao gồm Lão Sơn, cũng bao gồm mấy thôn trấn xung quanh Lão Sơn. Tất cả như cũ.
Mà bốn chữ "tất cả như cũ" khó có được đến mức nào, giờ phút này không phải là Khương Vọng không hiểu.
Trên thế giới này, tất cả tài nguyên đều có hạn, đằng sau mỗi vị trí đều có vô số ánh mắt ngóng trông.
Phàm là đi sai một bước, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn xông lên thay thế.
Càng không nói người họ Khương nào đó vừa mất tích đã là gần nửa năm.
Tất cả những gì hắn thắng được, lại vẫn có thể "như cũ".
Điều này phải nhờ vào những bạn bè chí giao của hắn.
Ví dụ như Trọng Huyền Thắng bày mưu nghĩ kế ở thành Lâm Truy, trước khi hắn trở về đã bắt đầu bố trí đối phó với Kế Chiêu Nam.
Tỷ như Yến Phủ, Lý Long Xuyên, cứ ba ngày hai bữa đi dạo ở Thanh Dương trấn.
Ví dụ như... Hướng Tiền.
Khi hắn bị vây hãm ở Yêu giới, Hướng Tiền mang theo Long Quang Xạ Đấu đi đến, một mình trấn thủ Lão Sơn biệt phủ, trông coi cơ nghiệp mà hắn vất vả gây dựng.
Sau khi hắn hoàn thành hành động anh hùng vĩ đại, trốn về lòng chảo văn minh như một kỳ tích, giành được chú ý của cả thế giới. Hướng Tiền cũng chẳng để lại lấy một câu, vào một sáng sớm nào đó mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đội nón lá lên đầu, một đi không trở lại.
"Đôi khi thật sự cảm thấy, nhân duyên thế gian, ngàn vạn sợi tơ hồng."
Đứng bên bờ Xà đàm, nhìn mây và tia chớp phản chiếu trên mặt hồ, Khương Vọng không khỏi có phần cảm khái.
Có những việc tưởng chừng chỉ là chuyện nhỏ.
Ví như lãnh địa của một người bị chiếm đóng trên chiến trường...
Võ An hầu không phải thế tập hầu, tước vị của hắn không truyền xuống được, đất phong của hắn không thể để ai kế thừa. Nếu không có người cố chấp che chở, nên bị chia cắt vẫn sẽ chia cắt.
Mà nếu hắn mất đi đất phong ở Lão Sơn, hắn sẽ không còn quyền cai trị đối với Lão Sơn trên pháp lý. Như vậy trong Thần Tiêu Bí Cảnh, hắn không cách nào đánh thức Bất Lão tuyền, hôm nay hắn cũng không thể thần sắc nhàn nhã đứng ở chỗ này.
Vì giữ gìn quyền cai trị của Khương Vọng ở Lão Sơn, Liêm Tước gần như dọn một nửa Liêm gia đến đây. Bây giờ việc kinh doanh rèn đúc binh khí ở Nam Hạ đã hết sức phát đạt khởi, gần như chèo chống hầu hết thuế má của Lão Sơn biệt phủ, giúp thiết kỵ của Lão Sơn có thể duy trì huấn luyện tốt đẹp.
Lúc này, thân trên để trần của hắn phản chiếu ánh lửa, tay cầm chùy sắt gõ đập không ngừng, miệng nói:
"Ngươi cảm khái thì cảm khái, đừng có ngừng Tam Muội Chân Hỏa."
Khương Vọng á họng không còn gì để nói.
Thiên hạ ngày nay, kẻ có thể ngông nghênh bắt Khương Hầu gia hắn đi nhóm lửa cũng chỉ có mình Liêm Tước.
Miệng tuy hùng hổ nói vài câu, nhưng động tác trên tay lại chẳng chậm chạp chút nào, khiến lò lửa như sống dậy, bốc lên không ngừng.
"Lửa này của ngươi không tệ, tiến bộ rất nhiều."
Liêm Tước là thợ rèn nhiều năm, vô cùng mẫn cảm với lửa, khen ngợi hết lời:
"Đến Yêu giới quả không uổng công! Sau này đốt thêm mấy hải sào nữa, có lẽ nở hoa được rồi đấy!"
Khương Vọng nghe xong sửng sốt:
"Làm sao ngươi biết ta sẽ đi Mê Giới? Việc này Thiên tử cũng chỉ nói với ta một câu, lẽ ra còn chưa thông báo cho Quyết Minh đảo chứ?"
Liêm Tước vốn quen tùy tiện cũng ý thức được vấn đề:
"Chuyện này đã sớm đồn ra ngoài, ai cũng nói Thiên tử cố ý để ngươi đến Mê Giới lập công. Để ngươi theo Kỳ Soái đánh mấy trận thuận buồm xuôi gió, sau đó trở về thăng quan tiến chức."
Người đồn câu này tâm địa đáng chém!
Hiện giờ Khương Vọng đã là quân công hầu có ba ngàn hộ, không thể tính với những kẻ kế vị thế tập thì đã là người trẻ tuổi đứng đầu về tước vị. Tề quốc không có Công tước đã là lệ cũ, nếu tiếp tục tiến lên, tước vị của hắn cũng chẳng còn mấy bậc có thể thăng . Chỉ có thể là vạn hộ hầu, hoặc có thể là thế tập mà thôi.
Thăng chức cũng là một vấn đề khó khăn.
Năm nay hắn mới hai mươi hai tuổi, nhưng nếu đi lên trên, không phải Chính Sự đường thì chính là Binh Sự đường. Trừ hai cơ cấu này ra, đã không có nơi nào có thể chứa nổi hắn.
Phong thì không thể phong, có lúc lại là chuốc họa!
Khi hắn xin Thiên tử thưởng cho, cũng đều là những tài nguyên về phương diện tu hành. Vừa trân quý, lại không ảnh hưởng danh tước, không gây thêm phiền phức cho Hoàng đế.
Bây giờ rốt cuộc là ai muốn gán cho hắn thêm "phiền phức" này?
Hơn nữa, với danh vọng hiện tại của hắn, trước khi ra chiến trường nào đâu gióng trống khua chiêng?
Thiên kiêu đệ nhất Đại Tề, anh hùng Nhân tộc vừa trở về từ Yêu giới, sẽ đến Mê giới lập công, làm sao Hải tộc lại không muốn đẩy vào chỗ chết?
So với sắc mặt khó coi của Liêm Tước, Khương Vọng đã hiểu rõ vấn đề lại vô cùng bình tĩnh, chỉ nói một tiếng:
"Tề quốc quá lớn rồi!"
"Có nên đi điều tra xem ai đang lan truyền những lời đồn này không?"
Liêm Tước hỏi.
Khương Vọng cười khẽ:
"Loại chuyện này làm sao tra ra được? Nhưng tăng thêm áp lực lên ta... ta chấp nhận!"
Nói xong, hắn giật mạnh Bất Lão Ngọc Châu đeo trên ngực, nắm chặt trong lòng bàn tay, tung người nhảy xuống Xà Đàm.
Lôi xà chạm nước, đánh tan gợn sóng do hắn gây ra.
Mà hắn tựa như một mũi thương, không hề che giấu lao thẳng xuống đáy nước sâu thẳm.
Ngoại trừ một tiếng vang vào trong nước kia, không còn dư âm thanh nào khác!
Đầm nước mênh mông sâu không thấy đáy, nước trong đầm lạnh buốt tận xương.
Khương Vọng lặn xuống nơi đây, có một loại cảm giác cô tịch khó có thể diễn tả bằng lời.
Rõ ràng nước trong đầm trong suốt, nhưng tầm mắt lại không thể nhìn xa quá ba trượng. Cái loại u ám không cho phép nhìn rõ này phảng phất như ẩn chứa một thứ gì đó rùng rợn khủng khiếp.
Tiếp tục đi xuống, xẻ nước như chém băng.
Chẳng bao lâu sau đã đến chín trăm trượng giới hạn Thần Lâm mà Đại Hạ Phương Chí ghi chép.
Lúc này, khắp nơi trên cơ thể hắn đã có cảm giác đau đớn như bị kim châm.
Khương Vọng sắc mặt thư thái.
Tuy hắn chưa thể vượt qua giới hạn này, nhưng đơn thuần dựa vào lực lượng thân thể đi tới nơi đây, không vận dụng nửa phần thần thông. Đây là thân thể từng bị hủy diệt vô số lần rồi lại tái tạo vô số lần tại Yêu giới!
Chỉ luận về cường độ thân thể, thậm chí hiện giờ hắn dám cứng đối cứng với Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Tuân mang thần thông của Trọng Huyền, mỗi ngày trăm ngàn lần rèn luyện khí lực, cường độ thân thể đáng được coi là đứng đầu cùng cấp bậc. Nhưng dù là Trọng Huyền Tuân cũng không thể tùy tiện phá hủy thân thể của mình rồi đúc lại. Dù Trọng Huyền gia có hào hoa xa xỉ đến đâu, cũng không thể chèo chống cho hắn khôi phục như vậy.
Càng đừng nói đến trường hợp như Khương Vọng, chịu cực hình thế gian, bị Khuyển Ứng Dương vây trong ánh sáng, xoắn giết vô hạn, đến mức ngay cả truyền thừa ẩn giấu cực kỳ hà khắc như Như Ý Tiên Y kia cũng bị kích hoạt.
Khương Vọng lặn xuống dưới nước chỉ đơn thuần là tự kiểm nghiệm bản thân.
Lúc này hắn đã có phần hứng thú, nhanh chóng bơi về phía bờ đầm, muốn khắc chữ để ghi dấu, đến đây một chuyến.
Đầm Xà Đàm tựa như một cái bình lớn, miệng bình "vuông bảy trăm bước", thân bình lại xa không chỉ có thế. Khương Vọng bơi nhanh đến chỗ sâu chín trăm trượng, gần một khắc đồng hồ, mới chạm đến vách đầm.
Nhưng hứng thú lưu chữ lại biến mất ngay tức khắc.
Bởi vì trên vách đầm đã sớm có vết khắc.
Không biết là ai vào năm nào, đã lưu lại dòng chữ này, chữ viết rằng !
"Giới hạn Thần Lâm".
Bốn chữ viết này cổ xưa sắc bén, quả thực là tuyệt diệu.
Nhưng ở độ sâu này, hồ Xà Đàm đã rộng lớn như vậy, mấy chữ khắc kia quả thực nhỏ bé. Trong tình huống tầm mắt không thể nhìn quá ba trượng, Khương Vọng lại vừa hay vặn trông thấy bốn chữ này, dường như cũng là một lời nhắc nhở huyền diệu trong cõi u minh.
Khương Vọng lặng lẽ quan sát bốn chữ này, loáng thoáng có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không biết từ đâu đến.
Hắn lắc đầu, không làm gì khác, chỉ mở bàn tay phải ra, để Bất Lão Ngọc Châu đã sớm khô kiệt lộ ra giữa hàn đàm này.
Ục ục, ục ục.
Bất Lão Ngọc Châu trong tay bỗng nhiên nổi bọt, dường như đã trở nên sống động.
Bọt nước càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, tiếng nước chảy cũng càng lúc càng gấp gáp.
Viên Bất Lão Ngọc Châu màu trắng này hóa thành một dòng nước ấm áp ngay trong lòng bàn tay của Khương Vọng. Như có linh tính, nó bơi lội ở nơi nước sâu cực lạnh này!
Nó tựa như một con cá sống, lập tức thoát khỏi khống chế, xuyên qua hàn đàm như tia chớp!
Khương Vọng có thể cảm nhận được nỗi niềm hưng phấn, vui thích của nó.
Một điểm ánh sáng lưu ly tỏa ra từ mi tâm, chỉ trong khoảnh khắc lan khắp toàn thân.
Nỗi đau do nước lạnh Ly Đàm mang tới đã tan biến như mây khói.
Huyền Thiên Lưu Ly công do Đồ Hộ tặng, sau khi đi Yêu giới đã sớm đại thành. Chân chính đạt tới cảnh giới vô thượng "Sạch sẽ như lưu ly, rộng lớn như huyền thiên".
Giờ phút này, bơi trong dòng nước, hoàn toàn không chút vướng víu nào.
Truy đuổi theo mạch nước ngầm do Bất Lão Ngọc Châu hóa thành, chạy quanh trong Đầm Xà, một nửa thân thể đang nóng rực, một nửa lại lạnh giá. Chốc lên chốc xuống, khi trái khi phải. Lăn đi lộn lại đến choáng váng đầu óc, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở nơi nào.
Đến một thời khắc nào đó, Khương Vọng tung người nhảy lên, như cá bơi lội trên mặt nước, đã ở trên không trung!
Liêm Tước lau nước trên mặt, khuôn mặt xấu xí sững sờ nhìn trước mắt.
Khương Vọng cũng nhìn lại trên không trung, lại thấy bên cạnh Ly Đàm bỗng xuất hiện một dòng suối nhỏ - Bất Lão tuyền!
Suối nước này chỉ có ba mươi ba bước, khảm ngay vào bên cạnh Ly Đàm, tựa như mặt trời và mặt trăng song hành. Mặt nước trong suốt, nước sâu không thấy đáy. Duy chỉ có nước đầm bốc hơi nóng, có vẻ là một mắt suối nước nóng.
"Đây chính là Bất Lão tuyền?"
Liêm Tước ngơ ngác hỏi.
Khương Vọng phi thân xuống, vốc một vốc nước suối.
Với tư cách là Lão Sơn phong chủ, chủ nhân được Bất Lão Ngọc Châu nhận định, "người hữu duyên" mang theo Bất Lão tuyền về nhà... Hắn hoàn toàn có thể chạm đến căn CƠ của Bất Lão tuyền này.
Cho nên cười nói:
"Bây giờ chỉ có thể coi là 'Lão Tuyền'. Muốn khôi phục công hiệu 'bất lão' không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa!"
Nước không nguồn chảy, núi không bảo bối, chúng đã mất nhau quá nhiều năm. Khoảng thời gian đằng đẵng thiếu vắng, cần có thời gian để bù đắp.
Liêm Tước như đang suy tư:
"Năm đó Li Vẫn chạy trốn đến đây, bi thương khóc lóc, huyết lệ hóa thành hàn đàm... Nói không chừng chính là đi tìm Bất Lão tuyền, không tìm được mới khóc lóc thảm thiết như vậy."
Nhân Hoàng Liệt Sơn Thị luyện Long Hoàng Cửu Tử thành Cửu Kiều, đã là chuyện của thời đại trung cổ. Thời điểm đó, Bất Lão tuyền quả thật đã bị rời đi.
Đặt Bất Lão tuyền trở lại Bất Lão sơn, cũng coi như đã hoàn thành "ước định" với Bất Lão Ngọc Châu.
Khương Vọng chỉ có cảm giác nhẹ nhàng vì nhân quả đã được trả xong, bèn cười nói:
"Có lẽ thế!"
Liêm Tước cũng tạm dừng việc rèn đúc, bước lên phía trước, lấy ống trúc múc một ống nước, nhìn kỹ một lúc lâu rồi nói:
"Có lẽ không cần phải chờ nhiều năm như vậy, để ta lật xem cổ tịch của Liêm gia, biết đâu lại có biện pháp giúp khôi phục nhanh hơn."
Khương Vọng thuận miệng đáp:
"Vậy phải làm phiền ngươi rồi."
Liêm Tước liếc nhìn hắn:
"Hình như ngươi không mấy kỳ vọng... Võ An hầu của chúng ta đã có thể xem thường loại thiên địa bảo vật này rồi à?"
Khương Vọng nói:
"Ta rất mong chờ nó, nhưng ta càng mong chờ chính mình ."
Liêm Tước hừ một tiếng:
"Từ khi trở về từ Yêu giới, ngươi đã khác biệt rất nhiều!"
Khương Vọng cười híp mắt nhìn gương mặt xấu xí của bạn tốt:
"Ngươi vẫn như cũ."
Đúng lúc này, trong lòng vang lên giọng nói của Độc Cô Tiểu:
"Lão gia, trong phủ có người đến bái kiến."
"Người phương nào?"
"Trông rất xinh đẹp, nàng nói nàng tên là... Dạ Lan Nhi."
Khương Vọng cau mày, nữ nhân xinh đẹp này thật phiền toái, trong lòng đáp lời:
"Nói ta không có ở đây."
Giọng nói của Độc Cô Tiểu truyền đến:
"Nàng ta nói Dương Sùng Tổ, một trong những phân thân thế mạng của Trương Lâm Xuyên, là do nàng ta giết."
Khương Vọng không nói thêm gì nữa, liếc nhìn Liêm Tước một cái, rồi xoay người xuống núi.
Người đòi nợ đã đến rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận