Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1784: Yêu cầu xa vời (1)

Ngày thứ bốn mươi Tiêu Thứ tới Bất Thục thành.
Trương Tuần đã đợi bốn mươi ngày.
Mặc Kinh Vũ cũng đã chờ năm ngày.
Nhưng bọn họ đều chưa từng đợi được câu trả lời của Tiêu Thứ.
Ngày hôm nay, chuyến hành trình Thần Lâm được vạn chúng chú mục đã đến hồi kết.
Nếu không thành Thần Lâm, đáp lại cũng vô ích.
Nhưng nếu thành Thần Lâm, còn cần đáp lại hay không?
Vào giờ khắc này, trước người sau người, trên trời dưới đất, khắp nơi đều là người.
Vô số ánh mắt đan xen hội tụ cùng một chỗ, tạo nên áp lực vô hình như núi Thái Sơn.
Tiêu Thứ tĩnh tâm ngưng thần.
Hai mươi năm khổ luyện, hôm nay xung kích ngăn cách thiên nhân.
Mọi nỗ lực của y ở đời này kiếp này, đều muốn chứng kiến kết quả vào ngày hôm nay.
Dưới vạn chúng chú mục, y từ từ mở mắt, ánh mắt thâm sâu và sáng ngời, quán triệt lấy ý chí kiên định của y.
Y đứng lên, y phục đơn bạc, tay áo trống không, nhưng vẫn hiên ngang thẳng tắp như cây tùng.
Đôi chân y như cắm rễ vào đại địa, đôi vai gánh vác lấy vạn quân.
Y yên lặng nhìn về phía trước, ánh mắt tựa như có thể nhìn thấy càng xa, xuyên thấu thời gian càng cổ xưa.
Sau đó lại giật mình bừng tỉnh.
Hai tay dang rộng, năm ngón tay khẽ mở.
Nguyên lực thiên địa xung quanh lấy y làm trung tâm lập tức cuồn cuộn như sóng thần.
Chỉ thấy tầng mây nơi chân trời tản mạn khắp nơi, bốn tòa Tinh Lâu đồng loạt tỏa sáng!
Ầm ầm!
Huyết dịch trong cơ thể y đang cuồn cuộn chảy.
Như sông lớn hồ lớn, như dòng lũ phun trào.
Khí thế của y bắt đầu bùng nổ.
Như thủy triều gào thét, một đợt cao hơn một đợt.
Lực lượng của y không ngừng khuếch tán, khiến người chứng kiến kinh hãi trước lực lượng dường như vô tận, bành trướng mãi mãi.
Ánh mắt y có chút rũ xuống, dừng lại trước người nửa thước, một viên đan dược lớn bằng quả nhãn mờ ảo không màu lơ lửng trên không trung, không ngừng xoay tròn.
Nó rõ ràng không màu, nhưng bên trong hư ảo, mỗi người nhìn vào đều có thể thấy được một sắc thái khác nhau.
Đây chính là Lục Thức đan trứ danh của Đan quốc! Cũng chính là bảo dược áp trục của Nguyên Thủy Đan hội lần này!
Hóa ra nó được giấu trong ánh mắt của Tiêu Thứ…
Nó mỹ lệ mà thần bị, cụ thể nhưng lại mơ hồ.
Ánh mắt của mọi người không tự chủ được bị hấp dẫn.
Những ánh mắt này lại bị kéo đi, chuyển dời sang đôi môi của Tiêu Thứ, rồi bị y há miệng nuốt vào!
Lục Thức đan vào bụng, ánh mắt bị cắt đứt.
Những người chứng kiến cảnh này không khỏi cảm thấy tiếc nuối, như thể một trân vật cao quý vốn nên thuộc về mình đã biến mất. Bảo vật trời sinh có tiếc nuối của riêng nó.
Mà thần hồn của Tiêu Thứ trong chớp mắt đã lớn mạnh vô số lần!
Đó tất nhiên là một loại ảo giác, nhưng Khương Vọng ngồi ở lầu sáu Tù Lâu vẫn cảm nhận được cảm giác áp bách đột ngột tăng lên, giống như có một hung thú khủng khiếp đang thức tỉnh trong sâu thẳm thần hồn của Tiêu Thứ.
Nhận thức của Tiêu Thứ đang khuếch đại, khả năng chưởng khống của y cũng tăng vọt.
Y không ngừng đào sâu hiểu biết của mình về thế giới này, không ngừng tăng cường kiểm soát của mình đối với phương thiên địa hiện tại, tạo nên "vực" của riêng mình, thành tựu nên uy nghiêm như thần, đương nhiên cũng khiến người ta có ảo giác rằng thần hồn của y đã lớn mạnh vô số lần chỉ trong chớp mắt.
Dưới tác dụng của Lục Thức đan, y dễ dàng kiểm soát được lực lượng bành trướng, đồng thời còn không ngừng thúc đẩy nó theo phương hướng mạnh mẽ hơn.
Ngọn núi hiểm trở vô tận, há có tuyệt lộ?
Đường cùng thang trời, vẫn có thể leo lên!
Trời cao bao nhiêu? Thế gian này rộng lớn đến mức nào?
Đi nam về bắc, xuân đi thu đến, hỏi thế gian có bao nhiêu anh hào!
Trong loại cảm giác chưởng khống mạnh mẽ mọi thứ này, Tiêu Thứ không kìm được lơ lửng bay lên, vượt qua đỉnh đầu của những người vây xem, vượt qua mái hiên, song song cùng Trương Tuần, Mặc Kinh Vũ, cuối cùng lại vượt qua hai vị cường giả Thần Lâm này.
Chỗ cao vẫn còn chỗ càng cao hơn.
Y trôi nổi hướng về bầu trời vô tận, cả người tắm trong quang huy thần thánh.
Lực lượng trong cơ thể hắn sôi trào!
Một thân Đạo nguyên đang thiêu đốt!
Một thân huyết dịch như đang gầm thét!
Cơ thể y đang rung động, xương cốt toàn thân nổ vang.
Một loại biến đổi liên quan đến bản chất sinh mệnh đang phát sinh!
Tất cả mọi người đều cảm nhận được rung động kỳ lạ trong thiên địa, nguyên lực thần phục, quy tắc hưởng ứng, dường như cả phương thiên địa này đang muốn nghênh đón một vị Thần Lâm mới!
Nhưng ngay thời khắc huy hoàng cực điểm này, sắc mặt Tiêu Thứ đột nhiên biến đổi!
Trong tích tắc này, trên mặt y hiện lên vẻ kinh ngạc không thể tin nổi, tiếp theo là thống khổ, oán hận, không cam lòng, sợ hãi, giãy giụa! Nhưng rất nhanh, tất cả đều quy về yên bình.
Những cảm xúc cực đoan kia đến rồi đi quá nhanh.
Khuôn mặt y như một tấm vải nhăn nhúm bị vuốt phẳng.
Rung động trong thiên địa chấm dứt…
Huyết dịch tuôn trào ngừng lại.
Đạo nguyên thiêu đốt quy về lặng im.
Liệt hỏa mới cháy đến một nửa, nếu rút củi đi thì sẽ thế nào?
Chim bay vút không đến nửa đường, nếu cánh bị cắt đứt sẽ ra sao?
Thần quang trong mắt y chợt ảm đạm.
Khí thế của y sụp đổ như đê vỡ!
Y giống như một con chim gãy cánh, từ trên cao rơi xuống!
Bốn tòa Thánh Lâu lấp lánh tinh quang trong tinh không xa xa lần lượt vụt tắt, như thể một tồn tại vĩ đại nào đó trong cõi u minh đã thổi tắt ngọn đèn hy vọng của Tiêu Thứ!
Y ngã rầm bên trên mặt đất, xương cốt phát ra tiếng gãy nứt vô cùng rõ rệt.
"Phốc!"
Đầu y đập vào nền gạch lát, nảy lên rồi lại rơi xuống, cuối cùng bất lực nằm úp mặt xuống đất, máu trong miệng vẫn không ngừng phun ra.
Rất nhanh, dưới đầu y đã tích tụ thành một vũng máu.
Hành trình Thần Lâm được vạn chúng chú mục này đã thất bại!
Từ một tồn tại sáng chói như thần minh, đến một con chó bại trận cuộn tròn trong vũng máu.
Tất cả chỉ mất không đến một hơi thở.
Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau trong chớp mắt.
"A..."
Mọi người phát ra thanh âm không biết là kinh ngạc hay tiếc nuối, nhưng kết cục đã không thể thay đổi được nữa rồi.
Khương Vọng ngồi bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, có chút không kịp phản ứng.
Hắn ở dưới tình huống công khai bại lộ hành tung, mạo hiểm cùng Chúc Duy Ngã lẻn về Bất Thục thành, ẩn náu trong Tù Lâu, chờ đợi trọn vẹn bốn mươi ngày, chính là để chứng kiến một kỳ tích xảy ra.
Từ không dám nghĩ đến kinh ngạc, rồi cuối cùng quy thành thở dài.
Ngay khi hắn cho rằng mọi thứ đều thuận lợi, thì một ngôi sao sắp tỏa sáng trên thương khung như Tiêu Thứ lại đột ngột rơi xuống.
Nhìn lại hành trình này, Khương Vô Khí tới Thần Lâm, Vương Trường Cát tới Thần Lâm, Đấu Chiêu tới Thần Lâm, Chung Ly Viêm tới Thần Lâm, Chúc Duy Ngã tới Thần Lâm.
Tựa như đạt tới Thần Lâm là một chuyện rất dễ dàng.
Nhưng những người mà hắn tiếp xúc này, đều là những thiên tài đứng đầu thế gian.
Thế gian vốn có sai lệch.
Kỳ tích rốt cuộc đã không xảy ra.
Khương Vọng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Trời cao bỗng nhiên truyền đến một tiếng ưng minh, đánh thức những người đang trố mắt nhìn.
Giống như một hòn đá làm xáo trộn mặt nước.
Toàn bộ Bất Thục thành lập tức chìm trong ồn ào náo nhiệt, mọi người kích động bàn tán về chuyện này, bàn tán về kết quả như vậy.
Còn trên khoảng không trong suốt vạn dặm kia, lông sắc phá tan mây đen, con Đại Vũ Phi Ưng kia đã vỗ cánh bay xa.
Mặc Kinh Vũ cưỡi trên lưng đại bàng, không thèm nhìn Tiêu Thứ nằm trên đất thêm một cái.
Trên mặt đất, đám người tranh luận, la hét ầm ĩ, kẻ thì nói Tiêu Thứ lãng phí Lục Thức đan, kẻ thì nói bốn mươi ngày là một lựa chọn quá cuồng vọng, cho rằng nếu đáp ứng điều kiện của Ung quốc thì tốt biết bao…
Bạn cần đăng nhập để bình luận