Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1168: Bất học vô thuật năng trường an(1)

Khương Vọng ngồi ở hàng trước khán đài, yên lặng quan sát một màn này.
Đương nhiên Trọng Huyền Tuân đáng để hắn quan tâm.
Nhưng trọng điểm của hắn lại ở trên người Chân Quân đang chủ trì vòng chung kết.
Người này đồng thời nhìn chăm chú vào trận chiến trên tám tòa diễn võ đài, nhưng cũng rất kịp thời bảo vệ Thái Dần. Có thể nói là đỉnh cao tuyệt diệu, vừa vặn tại một sát na hộ thể tinh quang bị nghiền nát.
Thảo nào nói vòng chung kết đại hội Hoàng Hà sẽ rất ít người chết, có cường giả Diễn Đạo cảnh bảo vệ, muốn giết chết đối thủ thật sự rất khó.
Nhưng “rất ít người chết”, những lời này chứng tỏ dù sao cũng có người chết.
Những người kia chết như thế nào?
Khương Vọng nghĩ, hẳn là ở lúc quyết ra thắng bại.
Cho dù là cường giả Chân Quân cũng rất khó có thể khẳng định thắng bại của một trận chiến.
Khi một người trong đó ngã xuống, làm sao kết luận hắn sẽ không đứng lên?
Khi một bên chỉ còn một hơi thở đã bị đánh chết, làm sao kết luận người này không có khả năng lật ngược tình thế?
Lấy trận chiến vừa rồi mà nói, nắm đấm của Thái Dần nếu như cuối cùng đánh vào trên người Trọng Huyền Tuân thì sao?
Đương nhiên, Thái Dần dù thế nào cũng không thắng nổi Trọng Huyền Tuân.
Nhưng nếu sớm kết luận thắng bại sao có thể phục chúng?
Thắng bại của vòng chung kết trên đại hội Hoàng Hà, quyết định không chỉ là thắng bại giữa hai thiên kiêu, mà phía sau có quá nhiều thứ liên quan đến nó.
Chân Quân chủ trì đại hội vốn có lập trường, không thể công bằng tuyệt đối. Cho dù tuyệt đối công bằng, những người khác cũng không tin tưởng hắn tuyệt đối công bằng.
Nếu như phán định của cường giả Chân Quân liền có hiệu quả, vậy không bằng đừng đánh nữa, phái người lên để vị Chân Quân nào nhìn vài lần, bình luận một phen là được rồi.
Cho nên, thời cơ xuất hiện “kết quả thắng bại không thể tranh luận” là rất quan trọng.
Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ, làm thế nào mới có thể giết chết Lâm Chính Nhân trong trận thi đấu ở vòng chung kết của đại hội Hoàng Hà.
Chỉ có hủy diệt thân hồn mới có thể xóa bỏ được đối thủ đáng sợ này, mới xem như là đả kích nặng nề vào Trang đình hiện tại, cũng là một bước báo thù đối với Đỗ Như Hối và Trang Cao Tiện.
Bọn họ muốn ở trên đại hội Hoàng Hà giành được vinh dự cho Trang Quốc, hắn liền tự tay bóp nát phần hy vọng này.
Nhưng muốn làm được điểm này…
Có lẽ chỉ có thể ở trong chiến đấu, lấy thế bất ngờ không kịp phòng bị, trực tiếp dùng Bất Chu phong dung hợp Sát Sinh đinh, thổi diệt thần hồn tên kia.
Ở thời điểm phân ra thắng bại, sinh tử cũng phân. Có lẽ có thể khiến chân quân Dư Tỉ không kịp cứu giúp.
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán.
Khương Vọng cũng không đủ lý giải sức mạnh của cường giả Diễn Đạo cảnh, không thể chắc chắn mình nhất định có thể thành công giết chết đối thủ.
Còn có biện pháp nào, có thể tăng khả năng thành công hơn không?
Lúc đang suy nghĩ những vấn đề này, từ đầu đến cuối, Khương Vọng chỉ nhìn diễn võ đài, chưa từng nhìn Lâm Chính Nhân hay Đỗ Như Hối một cái.
Trước khi chưa lên đài, người tham chiến cũng không thể biết được danh sách đối chiến của vòng chung kết đại hội Hoàng Hà.
Cũng chỉ có thiên kiêu sáu đại cường quốc mới biết đối thủ của mình là ai.
Những người còn lại cũng chỉ có thể đưa ra suy đoán như Tề Quốc Trọng Huyền Tuân sẽ đầu với thiên kiêu của Hạ Quốc, Tần Quốc Cam Trường An sẽ đấu với thiên kiêu Đan Quốc, Mục Quốc Na Lương sẽ đấu với thiên kiêu Thịnh Quốc…
Tuy sáu đại cường quốc có ăn ý nhất định, thể diện của Đại hội Hoàng Hà vẫn phải giữ gìn, rất nhiều khi nội khố chỉ dùng để trang trí, nhưng dù sao cũng phải có sự tồn tại của nó.
Nói cách khác, thông qua Tào Giai, Khương Vọng đã có thể xác định, mình sắp phải đấu với Lâm Chính Nhân tại vòng thứ nhất của trận Nội Phủ.
Những người khác bao gồm Lâm Chính Nhân lại chỉ cho rằng, hắn sẽ ở vòng đầu tiên đấu với Hạ Quốc Xúc Mẫn hay là Thân Quốc Giang Thiếu Hoa.
Chỉ có một khắc trước khi lên đài, danh sách giao đấu mới có thể công bố.
Việc Khương Vọng muốn làm chính là ngay khi chiến đấu bắt đầu, toàn lực bạo phát giết chết Lâm Chính Nhân.
Thứ nhất nhỏ cỏ tận gốc, thứ hai cũng để cho người trong thiên hạ biết, cái danh ngạch vòng chung kết của Trang Quốc này là may mắn, để cho cái vinh dự khó mà đạt được trong tay họ nhiễm phải vết bẩn không thể lau đi.
Đánh bại dễ, giết chết khó.
Thứ mà Khương Vọng muốn đối kháng, không chỉ là Lâm Chính Nhân, mà còn là chân quân Dư Tỉ.
Mọi người đều chú ý tới trận chiến tuyệt vời của thiên kiêu trên sân, chỉ có hắn vẫn luôn dồn lực chú ý vào Dư Tỉ khi xuất thủ.
Hắn đương nhiên không có tư cách phán đoán thực lực của Dư Tỉ, cũng không thể đưa ra bất cứ phán đoán chuẩn xác nào.
Hắn chỉ có thể phân tích, Dư Tỉ bình thường sẽ ở dưới tình huống nào mới có thể ra tay can thiệp vào trận đấu, xác định kết quả thắng bại. Ở trong này, có chỗ nào hắn có thể lợi dụng.
Vòng thứ nhất trận Ngoại Lâu đã kết thúc.
Danh sách bát cường, là Tề Quốc Trọng Huyền Tuân, Tần Quốc Cam Trường An, Mục Quốc Na Lương, Sở Quốc Đấu Chiêu, Kinh Quốc Trung Sơn Vị Tôn, Ngụy Quốc Yến Thiếu Phi, Việt Quốc Cách Phỉ, Lý Quốc Phạm Vô Thuật.
Ngoại trừ Cảnh Quốc bỏ cuộc, toàn bộ thiên kiêu của thiên hạ cường quốc đều đánh bại đối thủ mà không một ai bị thương…
Tất cả đều là thắng lợi nghiền ép.
Nếu không phải đây là vòng chung kết đại hội Hoàng Hà, nếu không phải có Ngọc Kinh Sơn Dư Tỉ chân quân đang chủ trì, chỉ sợ đối thủ của họ, một người cũng khó mà sống sót.
Sự chênh lệch giữa thiên kiêu của lục đại cường quốc thiên hạ và các quốc gia khác, sau khi đến vòng chung kết mới đột nhiên rõ ràng.
Trong danh sách bát cường này, Ngụy Quốc và Việt Quốc đều là đại quốc theo khu vực, quốc lực khoảng chừng yếu hơn một chút so với cường quốc theo khu vực như Hạ quốc, nên xuất hiện một hai thiên kiêu đánh vào bát cường cũng không hiếm thấy.
Duy chỉ có Lý Quốc, là một quốc gia nhỏ, ngay cả đại quốc theo khu vực cũng không tính.
Thành tích đạt được của Phạm Vô Thuật cũng đặc biệt chói mắt.
Căn cứ vào biểu hiện trên tình báo của bên Tề Quốc tạm thời tìm được, Phạm Vô Thuật này là một người rất có cố sự.
Lý Quốc nằm ở phía nam Ngụy Quốc, ở phía tây Hạ Quốc.
Phạm thị là một gia tộc rất có danh vọng ở Lý Quốc.
Phạm Vô Thuật vốn cũng không phải tên gọi như vậy.
Hắn xuất thân hiển hách, được nuông chiều từ bé, hoàn khố thành tính, mỗi ngày chỉ chơi bời lêu lổng.
Bởi vì sợ chịu khổ, mãi cho đến 15 tuổi cũng chưa luyện võ được đàng hoàng, thân thể không được điều dưỡng, thế cho nên không cách nào phát huy hiệu quả của Khai Mạch Đan, không thể siêu phàm.
Phụ thân hắn là đại tướng Lý Quốc, quanh năm lãnh quân bên ngoài, hăng hái chiến đấu vì nước cũng vì nhà, không có thời gian quản giáo hắn.
Vốn dĩ cả đời hắn làm một người giàu sang nhàn rỗi, sống một cuộc đời bình an vô sự.
Nhưng bình gốm lại khó tránh vỡ bên cạnh giếng, tướng quân khó tránh khỏi chết trên chiến trường.
Phụ thân của Phạm Vô Thuật từ trên chiến trường lui về, lúc trọng thương sắp chết…hắn còn uống rượu ở thanh lâu chưa về.
Phụ thân hắn treo một hơi chờ hắn trở về, trước khi chết nhìn hắn, chỉ nói ra bốn chữ: “Bất học vô thuật…”
Chết không nhắm mắt.
Từ đó trở đi, hắn đổi tên thành Vô Thuật, giữ đạo hiếu mười năm, nỗ lực tu hành.
Mười năm sau, không ngờ hắn lại nhất phi trùng thiên, trở thành thiên kiêu chói mắt nhất của Lý Quốc.
Chuyện này ở Lý Quốc là một đoạn cố sự lưu truyền rất rộng, được coi là tấm gương cho lãng tử hồi đầu.
Mà lần này hắn đại biểu cho Lý Quốc tham dự đại hội Hoàng Hà, vậy mà còn đánh vào bát cường của trận Ngoại Lâu, vì thế càng tăng thêm vài phần sắc thái truyền kỳ.
Trên bầu trời diễn võ đài sinh ra một màn sáng hình chữ nhật, cái tên trong bát cường không ngừng biến ảo ở trong màn sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận