Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1138: Cười một tiếng

Cả đời này, Triệu Nhữ Thành gặp được rất nhiều nữ nhân.
Y cũng không cần làm bất cứ thứ gì, chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể bắt được trái tim của đối phương.
Thậm chí không cần ánh mắt, chỉ cần tháo mặt nạ xuống, rất nhiều nữ nhân sẽ lao tới như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Y chưa từng động lòng ai.
Trên thế giới này, không có chuyện gì là vĩnh viễn.
Nhỏ tới một người, lớn tới một quốc gia, ân oán gút mắc, đều do tình và yêu, không ai không như vậy.
Y chỉ muốn mơ màng qua cả đời này, không thể uống quá say, cũng không thể quá tỉnh táo.
Nếu quá say, trên đời này không còn ai nhớ tới những chuyện kia, những người kia, quá khứ đã xảy ra...
Nếu quá tỉnh táo... Y phải sống như thế nào?
Sức người có hạn, người càng thông minh, càng thấy rõ chân tướng của thế giới, cho nên càng bi quan.
Trong một thành nhỏ, kết bạn với vài người, một người có tiền đồ nhất trong số đó, cũng chỉ làm thành chủ trong cái thành thị nho nhỏ này mà thôi. Có lẽ sẽ làm trong Tập Hình ti, có lẽ sẽ dạy học tại Đạo viện, có lẽ sẽ ở trong Thành Vệ Quân...
Nếu như gặp phải phiền phức gì, y cũng sẽ âm thầm giải quyết.
Có tài sản phong phú có thể tiêu xài thoải mái trong thành nhỏ này, duy trì tu vi không cao không thấp, uống chút rượu hoa, giết chút sơn tặc.
Thỉnh thoảng hoành hành bá đạo, có lúc lại "trừ bạo an dân, hành hiệp trượng nghĩa".
Sống cả một đời như vậy, sống bình an vui sướng cùng những người này.
Y nghĩ như vậy, cũng làm như thế.
Thế nhưng, có người không đồng ý.
Có mấy người... Con mẹ nó, ngay cả chuyện này cũng không đồng ý.
Tâm trạng đều được ẩn giấu trong đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp kia.
Đây là con mắt đa tình.
Mặc dù y cũng không có nhiều tình cảm dư thừa.
Giờ phút này, y nhìn Hách Liên Vân Vân.
Nhìn nụ cười của Hách Liên Vân Vân.
Y đã gặp rất nhiều phụ nữ, về sau sẽ còn gặp được càng nhiều phụ nữ hơn.
Thế nhưng có lẽ sẽ không còn có nụ cười nào, làm y ấn tượng sâu sắc hơn nụ cười này.
Có lẽ chỉ vì, tối nay y ... Quá yếu đuối!
"Có thể sao?" Triệu Nhữ Thành hỏi.
Y khó có được dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Hách Liên Vân Vân: "Ý ta là, Kim Qua là con trai của Kim Đàm Độ - người đứng đầu Thiết Phù Đồ. Vũ Văn Đạc giúp ta, coi như là cạnh tranh với bọn họ. Nếu như ngươi đứng ra, có làm cho Thiết Phù Đồ bất ổn hay không?"
Hách Liên Vân Vân mỉm cười, đôi mắt xanh biếc của nàng như có thể nhìn xuyên qua mặt nạ thanh đồng nặng nề: "Dáng vẻ nghiêm túc của ngươi, thật đúng là đẹp mắt. Ặc, ý ta là... rất có nội hàm!"
Triệu Nhữ Thành: ...
"Này..." Vũ Văn Đạc đi tới, nói: "Thực ra chuyện này..."
Hách Liên Vân Vân liếc nhìn y.
"Các ngươi từ từ nói chuyện đi." Vũ Văn Đạc nuốt xuống lời định nói, cười ngây ngô: "Ta rất bận, ta đi trước đây."
Trên chân gã sinh gió, vừa mới dứt lời đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Lúc này, Hách Liên Vân Vân mới mỉm cười nhìn về phía Triệu Nhữ Thành, lại hỏi: "Ngươi quan tâm ta không?"
Triệu Nhữ Thành rất am hiểu cách xử lý những trưởng hợp như thế này, cho nên cũng không tới mức ngượng ngùng.
Thế nhưng cũng không có tâm trạng thuận nước đẩy thuyền.
Chỉ nói với giọng đầy thâm ý: "Ta chỉ sợ ngươi quá ngây thơ, nghĩ một số chuyện quá đơn giản. Mặc dù thân phận của ngươi rất tôn quý, thế nhưng không phải chuyện gì cũng có thể trợ giúp một cách tùy tiện. Chưa chắc đã tự do bằng Vũ Văn Đạc."
Hách Liên Vân Vân nháy mắt, cười nói: "Từ giờ trở đi, trong mắt của ta, ngươi càng đáng để yêu hơn."
Nàng chắp tay sau lưng, quan sát Triệu Nhữ Thành, nói: "Có một số việc, hiện tại ta không thể nói cho ngươi biết. Thế nhưng, hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết là, quyết định thay đổi Kim Qua tại Hoàng Hà Hội, lại không ảnh hưởng tới gia tộc Hách Liên của ta. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là ngươi phải mạnh hơn Kim Qua."
Triệu Nhữ Thành nhìn nàng, sau đó nói: "Ta nghĩ, tự tin của ta cũng tương đương với sự tự tin của ngươi."
Hách Liên Vân Vân nói: "Như vậy, chọn ngày không bằng đụng ngày...
Đã chém giết tại biên hoang lâu như vậy, đối với chiến đấu, Triệu Nhữ Thành không sợ hãi chút nào. Y cũng đã có chuẩn bị tâm lý sẽ chiến đấu với Kim Qua một trận, cất bước đi ra ngoài.
"Hôm nay chúng ta đính hôn đi!"
Triệu Nhữ Thành suýt nữa ngã sấp mặt.
Hách Liên Vân Vân che miệng cười nói: "Đùa ngươi mà thôi."
Triệu Nhữ Thành thở dài một hơi, tiếp tục đi ra ngoài.
Hách Liên Vân Vân bước nhanh tới bên cạnh y, nói tiếp:
"Ta đường đường là hoàng nữ của Đại Mục đế quốc, đương nhiên không thể đính hôn một cách qua loa như vậy được. Dù gì thì ngươi cũng phải dùng mười ngàn con trâu, mười ngàn con dê cõng mười ngàn thớt vải, gọi thêm mấy anh hùng hảo hán đi cùng, vậy mới nở mày nở mặt tới đón ta chứ?"
Triệu Nhữ Thành: ...
Hiện tại y chỉ muốn đại chiến với Kim Qua một trận mà thôi.
"Được rồi, được rồi..." Hách Liên Vân Vân vẫy tay, nói: "Đi, bản công chúa dẫn ngươi đi tìm Kim Qua".
Trong gió đêm tại đài Quan Hà, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Trải qua trận náo loạn đêm nay, song phương có vẻ như quen thuộc hơn một chút... Khi trước vẫn là Hách Liên Vân Vân đơn phương mong muốn mà thôi.
Từ trước tới nay, Triệu Nhữ Thành luôn là người chôn sâu cảm xúc của bản thân, cố gắng làm cho bản thân trở nên bình thường.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Y thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, sao hôm nay ngươi lại tới?"
Hách Liên Vân Vân cười nói: "Có chuyện muốn tìm Vũ Văn Đạc".
Đương nhiên nàng sẽ không nói, nàng nghe nói Triệu Nhữ Thành tìm tới Vũ Văn Đạc muốn uống rượu hoa, chuyên môn chạy tới "bắt gian" đây.
Triệu Nhữ Thành nói: "Vậy..."
"Hiện tại không có việc gì cả!" Hách Liên Vân Vân rất vui vẻ, giọng nói cũng thanh thúy hơn, giống như chuông bạc lay động trong gió.
Hầu như đã thể hiện rõ... "Chuyện duy nhất để ta tìm tới Vũ Văn Đạc, chính là ngươi."
"Ta có một vấn đề." Triệu Nhữ Thành vội vã chuyển đổi chủ đề, hỏi: "Vân điện hạ, thân phận của ngài tôn quý như thế, mỗi ngày không làm chuyện gì sao?"
"Đương nhiên là ta đã làm xong việc rồi mới tới tìm ngươi."
Hách Liên Vân Vân nói với giọng kiêu ngạo: "Yên tâm! Hách Liên Vân Vân này lòng mang chí lớn, không phải là kẻ chỉ biết trầm mê sắc đẹp."
Triệu Nhữ Thành liếc qua.
Đúng là "chí hướng rộng lớn" mà.
"Chúng ta vẫn nên nói về Kim Qua đi." Triệu Nhữ Thành đề nghị.
"Được rồi!" Hách Liên Vân Vân rất phối hợp.
"Hắn là loại người gì?"
"Hắn xấu hơn ngươi nhiều!"
"Nói những chuyện ta không biết ấy, được chứ?"
"Vậy nói về Thương Minh?"
Thương Minh - thần sứ hiện thế, cũng là một nhân vật thần bí đầy truyền kỳ.
Là thiên kiêu đứng đầu Mục quốc trong hạng ba mươi tuổi trở xuống không giới hạn tu vi.
Triệu Nhữ Thành đã tham gia vào đội ngũ của Mục quốc lâu như vậy, thế mà chưa từng gặp mặt bao giờ.
Y vốn chỉ muốn nói sang chuyện khác mà thôi, cũng không muốn có thêm tình báo về Kim Qua. Muốn dùng thực lực chân chính của mình lấy được danh ngạch này, như vậy mới không nợ Hách Liên Vân Vân quá nhiều.
Cho nên nói: "Cũng có thể".
Hách Liên Vân Vân lập tức nói: "Đẹp trai hơn Kim Qua một chút, thế nhưng vẫn không đẹp trai bằng ngươi."
Triệu Nhữ Thành hơi đau đầu, nói: "Vân điện hạ, có thể nói cụ thể hơn hay không?"
Hách Liên Vân Vân ngẫm nghĩ, nói: "Đại khái thì Thương Minh đẹp trai hơn Kim Qua cỡ mười một tên Vũ Văn Đạc, thế nhưng kém ngươi khoảng ba mươi mốt tới ba mươi ba tên Vũ Văn Đạc."
Thật sự là rất cụ thể.
Thậm chí còn có cả sai số nữa!
Triệu Nhữ Thành dở khóc dở cười.
Thế nhưng ...
Y vẫn đi theo Hách Liên Vân Vân, bước trong màn đêm.
Đặt tay lên ngực của mình.
Cảm giác đau khổ, có vẻ được giải tỏa một chút xíu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận