Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1154: Minh nguyệt chiếu (2)

Lão không biết Khương Vọng làm thế nào lẫn vào Tề Quốc, việc này còn chờ sau này điều tra. Nhưng lão biết, nợ máu của Phong Lâm thành vực buộc trên người thanh niên này.
Mà cái chết của Đổng A lão cũng sẽ không quên.
Đây là người thanh niên sinh ra và lớn lên ở Trang Quốc, hiện tại cũng là kẻ địch không chết không thôi của Trang Quốc.
“Tại sao hắn lại trở thành thiên kiêu Tề quốc, có tiền đồ quang minh, còn muốn trở lại Trang Quốc hành hung?”
Lâm Chính Nhân rất chuẩn xác biểu hiện ra đủ loại tâm tình từ kinh ngạc, phẫn nộ, khó có thể lý giải, giọng điệu là bi phẫn xen lẫn thống khổ: “Đúng rồi, đúng rồi, khó trách ta đối với hắn có một loại cảm giác quen thuộc không thể nói rõ, thì ra hắn thật sự là Khương Vọng mà ta biết! Mặc dù khí chất biến hóa rất lớn, nhưng hình dáng vẫn rất giống…Ta vốn tưởng rằng…vốn tưởng rằng chỉ là cùng tên, vốn tưởng rằng Khương Vọng ở trong thành Phong Lâm kia, đã bị diệt vong cùng với Phong Lâm thành vực rồi.”
Trong phần tin tình báo mà Trang Đế giao cho hắn, chỉ nói Khương Vọng xuất thân Trang cảnh, nhưng không nói Khương Vọng là nhân sĩ thành Phong Lâm. Mà Lâm Chính Nhân và Lê Kiếm Thu xưa nay không giao tiếp nhiều, không khai quật ra được tin tức cụ thể hơn, việc này cũng hợp tình hợp lý.
Trong trạng thái nửa là ngộ, nửa là bi thương, Lâm Chính Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng căm hận nói: “Hắn xuất thân từ thành đạo viện thành Phong Lâm, quốc gia cho hắn tài nguyên, để cho hắn tu hành, bồi dưỡng hắn thành tài, thậm chí hắn còn có tư cách tham dự Tam Thành Luận Đạo! Bây giờ sao hắn lại hận nước như vậy? Bởi vì báo mối thù Phong Lâm thành vực sao?”
Hắn phẫn nộ: “Nhưng đó là Bạch Cốt Đạo làm ác, hắn nên đi hận Bạch Cốt Đạo mà!!”
Đỗ Như Hối thở dài một hơi, vạn phần cảm khái nói: “Trên đời này có ngàn loại người ngàn loại tâm tư, có người chính là như thế. Ngươi dù có tốt với hắn, hắn cũng chỉ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Nhưng chỉ cần có chút gì đó không đúng theo ý hắn, hắn liền cảm thấy cả thế giới này đều có lỗi với hắn, cảm thấy toàn bộ nỗi khổ của mình đều là lỗi lầm của người khác.
Lúc Bạch Cốt Đạo gây họa, hắn đã chạy thoát rồi, nhưng không biết Tập Hình ti, Thành Vệ quân của chúng ta đã có bao nhiêu người hi sinh cho tổ quốc! Chúng ta huy động lực lượng cả nước tiêu diệt Bạch Cốt Đạo, không biết bao nhiêu học sinh đạo viện chết trong chuyện này, nhưng người này lại chỉ mang theo cừu hận hư ảo cao chạy xa bay! Bay xa…lại mang theo hận trở về.”
“Người này không có đức, nhưng lại có tài. Bây giờ là thiên kiêu Tề Quốc, đại biểu cho thiên hạ cường quốc xuất chiến Hoàng Hà hội, tương lai sẽ là một con đường bằng phẳng, Chính Nhân a.”
Đỗ Như Hối nhìn hắn, giọng nói đầy bi quan: “Nếu có một ngày cái xương già của ta không còn ở đây, kẻ địch của Trang Quốc như vậy sẽ dựa vào ngươi chống đỡ…”
Lâm Chính Nhân nén bi thương: “Đỗ tướng, ngài nhất định có thể sớm ngày đăng lâm Động Chân. Trên dưới Trang Quốc đều không thể mất ngài, về phần bọn ác đồ Khương Vọng kia…”
Hắn cắn răng: “Ta không đội trời chung với hắn!”
“Động Chân, Động Chân, muốn nhìn thấy chân bất hủ, nói dễ vậy sao?” Đỗ Như Hối thổn thức một câu, lại lắc đầu nói: “Có lẽ, còn có một khả năng khác. Nếu như Khương Vọng có quan hệ với Bạch Cốt Đạo…như vậy hắn có thể thoát khỏi vòng vây thành Phong Lâm, vậy thì nói thông rồi. Mà hiện tại Bạch Cốt Đạo đã bị tiêu diệt, đương nhiên hắn có lý do hận quốc.”
Trong lòng Lâm Chính Nhân đương nhiên biết rõ chân tướng của Phong Lâm thành vực, cũng biết Đỗ Như Hối đang 'sửa chữa' đoạn quá khứ kia, càng hiểu rõ Khương Vọng không thể là giáo đồ Bạch Cốt Đạo gì đó.
Nhưng đương nhiên hắn không thể biết.
Hắn không rõ, cũng không hiểu.
Hắn chỉ là một tu sĩ trẻ tuổi hoàn toàn không biết chân tướng, cho nên cũng sẽ không hoài nghi quốc tướng nhà mình.
Cho nên khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ giận dữ, nghiến răng nghiến lợi.
Cho đến lúc này, hắn mới đột nhiên "tỉnh ra": “Ngài nói như vậy, ta biết vì sao Khương Vọng lại có hận ý lớn như vậy với Lâm thị ta! Đêm đó hắn ta ở thành Vọng Giang, cũng không phải tiện tay làm ác!”
Trong lòng Đỗ Như Hối, đây thật sự là một nghi vấn.
Khương Vọng hận Đổng A hận Trang Quốc đều coi như có thể phán đoán ra, duy chỉ có hắn ở thành Vọng Giang còn tiêu diệt toàn tộc Lâm thị, đây rất không phù hợp với tính cách chân thực của người này. Dù sao Đổng A cũng từng gửi gắm kỳ vọng rất cao đối với hắn. Mà trên con đường ở thành Tân An, hắn và Đổng A chém giết đến chết, cũng chưa từng gây họa đến một bá tánh vô tội.
Nhưng Đỗ Như Hối cảm thấy, Lâm Chính Nhân có lẽ sẽ không có đáp án tốt. Loại thiên kiêu quốc gia như Lâm Chính Nhân, “Ác” mà hắn ta có thể cất giấu không nên bại lộ trước mặt mình. Ít nhất khi còn hữu dụng đối với quốc gia, hắn không nên bại lộ.
Cho nên lão cố ý không hỏi.
Lúc này Lâm Chính Nhân có thể chủ động đưa ra một đáp án, điều đó không thể tốt hơn.
Đương nhiên, lão đáp lại chỉ là cố ý làm ra vẻ không coi trọng, chỉ có một tiếng nói hời hợt - “Ồ?”
Lâm Chính Nhân cắn răng, như chìm vào hồi ức.
Hắn nhìn bóng đêm xa xa, dường như lại thấy được đêm đẫm máu ở thành Vọng Giang đó, cuối cùng giảng giải: “Khương Vọng kia vốn là con trai của một thương nhân dược liệu ở trấn Phượng Khê thành Phong Lâm, sau khi phụ thân hắn bị bệnh chết mới cầm gia tài, tiến vào thành đạo viện thành Phong Lâm tu hành, chỉ để lại mẹ kế của hắn và con gái mẹ kế sinh ở trấn Phượng Khê gian nan sống qua ngày."
Mẹ kế của Khương Vọng tên là Tống Như Ý, ở góa trên trấn. Một mình mang theo nữ nhi, đau khổ chèo chống một tiệm dược liệu gần như đóng cửa, cuộc sống rất khó khăn.
Sau này bởi vì làm ăn qua lại, kết bạn với một thanh niên đầy hứa hẹn của Lâm thị ta tên là Lâm Chính Luân. Chính Luân giúp đỡ cô ta không ít, hai người dần dần nảy sinh hảo cảm với nhau. Luận về bối phận, Chính Luân có thể xem như đường đệ của ta. Hắn không có thiên phú tu hành, nhưng thiên phú kinh doanh rất tốt. Lâm thị ta xem như đại tộc ở thành Vọng Giang, sinh ý dược liệu trong tộc đều giao cho hắn làm.
Lâm Chính Luân và Tống Như Ý lưỡng tình tương duyệt, liền định chung thân. Lão gia tử nhà ta tuy bất mãn đối phương là một quả phụ, nhưng bởi vì Chính Luân dụng tình sâu đậm, nên cũng bịt mũi chấp nhận.
Còn bên Khương Vọng, ngoại trừ muội muội của hắn muốn đi, nói là người Khương gia, để Khương gia tự nuôi dưỡng, nên cũng không ngăn cản.
Sau khi kết hôn, hai người Chính Luân và Tống Như Ý hết sức ân ái, Tống Như Ý kia thỉnh thoảng gửi chút tiền về thành Phong Lâm, lấy tài vật của Lâm gia phụ cho Khương gia, Chính Luân cũng không nói gì. Cứ như thế sống một đoạn thời gian vui vẻ.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, có một vụ buôn bán dược liệu không dễ làm, Chính Luân lỗ rất nhiều. Gia gia của ta bảo hắn thả xuống gánh nặng, dưỡng tâm trước.
Chính Luân là người hiếu thắng, trong lòng bực bội, mỗi ngày đều đi mua say. Tống Như Ý bởi vậy nên thường cãi nhau với hắn.
Thật ra chuyện của vợ chồng họ, ta cũng không biết nhiều. Chỉ biết hôm đó, Chính Luân về nhà hơi muộn, bọn họ cãi vã một trận, nghe nói còn động thủ…Tống Như Ý liền nhảy xuống giếng…”
Lâm Chính Nhân nói tới đây, dừng lại một chút, đây vốn là "chuyện xưa" mà hắn đã tỉ mỉ chỉnh sửa, không biết đã bí mật lặp lại bao nhiêu lần. Nhưng nếu là hồi ức, tất nhiên không thể nói quá thông thuận, phải giống “chuyện xưa”.
Hắn thở ra một hơi, mới tiếp tục nói: “Đây là việc xấu trong nhà Lâm gia ta, gia tổ cũng có ý che giấu, không cho phép việc này gặp quan. Chỉ là trong tộc đã giam cầm Chính Luân."
Sau đó Khương Vọng nghe nói cái chết của Tống Như Ý, liền tìm mấy đồng môn đạo viện tìm tới cửa. Đúng ra lúc đó họ đều chỉ là cấp độ Du Mạch, một mình ta cũng đủ đuổi họ đi.
Nhưng thứ nhất, chúng ta đều là đệ tử đạo viện, nói không chừng sau này còn là đồng liêu, ta không muốn tổn thương hòa khí. Thứ hai, dù sao Tống Như Ý cũng là chết ở Lâm gia, cô ta từ thành Phong Lâm gả qua đây, không được mấy ngày lành, giờ chết rồi, Lâm gia ta dù thế nào cũng không thoát khỏi trách nhiệm, cho nên ta liền ra mặt phân trần với hắn.
Lúc đó hắn cũng không có yêu cầu vô lễ gì, chỉ yêu cầu Lâm gia đưa ra một công đạo cho cái chết của Tống Như Ý…”
Lâm Chính Nhân than một tiếng: “Chính Luân thương tâm muốn chết, lại thẹn với người nhà của Tống Như Ý, liền tự sát tại chỗ, nói lấy cái chết báo đáp. Chính Luân chết rồi, ta rất đau lòng, nhưng đây là sự lựa chọn của hắn, ta chỉ có thể tôn trọng.
Hắn nói mình sống cũng chỉ còn đau khổ, nghĩ đến sau khi chết nếu hắn có thể gặp lại Tống Như Ý, coi như có thể sống một cuộc sống tốt đẹp. Ta biết cũng không có luân hồi Địa Phủ gì, nhưng chỉ ôm kỳ vọng như vậy…Còn có thể làm sao chứ?”
Lâm Chính Nhân thần sắc đau thương: “Lúc ấy sau khi Chính Luân tự sát, Khương Vọng liền nói, việc này dừng ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận