Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 106: Thiếu niên nơi này

Cuối cùng Khương Vọng vẫn quay trở lại.
Đương nhiên hắn biết như vậy là nguy hiểm, biết quay đầu lại chính là cửu tử nhất sinh.
Nhưng mà Bạch Liên đã từng cứu hắn, hắn không thể thấy chết mà không cứu.
Không thể vờ rằng mình không biết tình cảnh của nàng, không thể giả vờ mình không nghe thấy.
Hắn len lén núp vào, không dám để lộ một tia chiến ý nào, để khỏi bị phát hiện.
Trận chiến Bạch Liên với Quý Huyền, uy thế thực kinh người.
Ngay cả dư âm của trận chiến hắn không chịu nổi, không ngừng lùi dần lùi dần, rồi lại không ngừng lượn quanh, tìm đường đến gần.
Hắn không ngừng tìm cơ hội, nhưng chiến đấu ở cấp độ này, đúng là hắn không thể nào tham gia vào nổi.
Di chuyển đến rất nhiều vị trí, tìm tòi vô số góc độ, nhưng vẫn không tìm được đường vào.
Hắn đã ấn tay lên đốc kiếm hồi lâu, thế nhưng mãi mà không xuất kiếm ra được!
Hắn đang đợi, chờ đợi một kiếm thạch phá thiên kinh, chờ đợi một thời khắc huy hoàng nhất.
Nhưng Quý Huyền không phải vô năng, không hề bị Bạch Liên đánh bẹp, Nội Phủ cảnh đỉnh phong càng không phải là Đằng Long cảnh có cửa để so.
Sau khi đẩy ra cánh cửa mở ra trời đất, thì mỗi cảnh giới chính là một thế giới. Lời này không phải nói suông.
Được theo dõi một cuộc chiến thế này, lợi ích thu được khỏi cần phải bàn.
Nguy hiểm luyện tâm, đạo tâm lệ kiếm.
Tối nay nếu hắn xuất ra được một kiếm, vậy thì thế giới sẽ hoàn toàn thay đổi.
...
Sau một hồi đánh qua đánh lại hoa cả mắt, đột nhiên, Bạch Liên bị đánh bay.
Hơn nữa còn vừa vặn bay về hướng hắn đang nằm bò quan sát.
Không cần suy nghĩ, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn ý nghĩ.
Hắn lập tức lao ra, đón lấy Bạch Liên.
Kiếm không ra khỏi vỏ, nhưng hắn đã xuất được một kiếm này!
Trong chiến đấu của cường giả nội phủ, có một thiếu niên lang đứng ra.
Phốc!
Ngay lúc đón lấy cơ thể Bạch Liên, dư lực một quyền của Quý Huyền tức khắc ào ạt ập tới, dễ dàng phá vỡ đạo nguyên phòng ngự của Khương Vọng.
Làm hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Bị đánh bay, rơi xuống đất, lăn mấy vòng.
Hắn vội vàng bò dậy, ôm theo Bạch Liên chạy như điên.
Tứ Linh Luyện Thể Quyết toàn lực vận chuyển, bổ sung thể năng, hắn chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.
Chỉ nghe thấy tiếng gió, tiếng gió, tiếng gió gào thét bên tai.
Hắn biết chưa chắc là trốn thoát, nhưng hắn phải thử một lần.
Đến khi sau lưng vọng tới tiếng sóng dữ gầm vang, hắn mới biết tình hình sau lưng có biến, nhưng hắn không dám dừng lại để quay đầu nhìn.
Nên không biết chuyện gì xảy ra sau lưng.
Hắn không chạy về hướng Phong Lâm thành, mà chạy về hướng Vọng Giang thành, sau đó chuyển sang hướng đông, tiếp tục chuyển hướng, chạy về hướng bắc.
Hiện giờ hai tinh hà đạo toàn đã thành lập, đạo nguyên đầy đủ, hắn có thể một hơi chạy về Phong Lâm thành.
Nhưng hắn không làm như vậy, mà sau khi xóa xong dấu vết, thì chạy vào trong rừng.
Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, làm Quý Huyền không đuổi theo mình, giúp hắn tranh thủ được chút thời gian quý báu. Nhưng hắn hiểu rất rõ, tốc độ của hắn thua Quý Huyền rất xa, nếu để lộ hành tung, sẽ dễ dàng bị người ta đuổi kịp.
Giữa đêm, một người chạy như điên trên đường, chắc chắn chính là một cái bia rõ mồn một.
Cho nên, hắn quyết định tìm chỗ trốn.
Tìm một sơn động, đánh tơi bời con gấu chủ nhân sơn động, Khương Vọng ôm Bạch Liên trốn vào trong sơn động.
Nhưng hắn không giết gấu đen, mà tiếp tục để nó ở trong sơn động, làm thú bảo vệ.
Cho đến lúc này, hắn mới có thời gian xem xét thương thế Bạch Liên.
Trong sơn động rất khô ráo, con gấu đen này rất có yêu cầu với hoàn cảnh sống của mình.
Dè đặt đặt Bạch Liên xuống đất, Khương Vọng tiện tay tụ ra một đoàn hỏa cầu, treo lên không trung chiếu sáng.
Con gấu đen rõ ràng là sợ hãi, nhưng bị Khương Vọng trừng một cái, liền lại đàng hoàng ngồi trở xuống.
Bạch Liên đã hoàn toàn mê man, đôi mắt vốn câu hồn đoạt phách, lúc này đã nhắm lại.
Áo đen trên người nhiều chỗ đã rách toang, lộ ra phong cảnh trắng muốt động lòng người, nhưng cái khăn che mặt bằng lụa đen lại hoàn hảo không tổn hao gì, hẳn không phải là vật phàm.
Khương Vọng bình tâm tĩnh khí.
Vết thương nghiêm trọng nhất hẳn là vết thương ở bụng, cả khu vực này máu thịt mơ hồ, mảnh áo rách và máu thịt trộn lẫn vào nhau, không có một chỗ nào là còn lành lặn.
Bồi Nguyên Thuật trung phẩm là đạo thuật dùng để chữa trị duy nhất Khương Vọng có.
Nguyên lý cứu chữa, cũng chỉ là tụ nguyên khí hành mộc, giúp người bị thương bổ sung sinh cơ, tự chữa trị khỏi bệnh.
Đối với thương thế này của Bạch Liên, chẳng có tác dụng gì mấy.
Nhưng Khương Vọng cũng chỉ còn cách cố thử mà thôi.
Bắt pháp quyết, một luồng nguyên khí màu xanh bay về phía bụng Bạch Liên, tác động vào vết thương của nàng.
Ánh sáng lóe lên, luồng nguyên khí xanh nhanh chóng tiêu tán.
Với cấp bậc Bồi Nguyên Thuật của Khương Vọng, cơ bản là không chữa nổi vết thương Quý Huyền gây ra.
Nhưng ngay khi nguyên khí xanh chạm vào vết thương của Bạch Liên, có thứ gì đó đã xảy ra biến hóa kỳ diệu.
Tứ Linh Luyện Thể Quyết Thanh Long Thiên của Khương Vọng đã viên mãn, vốn hết sức nhạy cảm với nguyên khí hành mộc. Hắn cảm nhận được rất rõ trong một chớp mắt Bồi Nguyên Thuật tiêu tán, cây nến đen trong Thông Thiên Cung có biến hóa.
Cây nến đen đó, đã bị đốt cháy.
Ở trong Thông Thiên Cung, không lửa tự cháy.
Đó là một cảm nhận rất kỳ diệu, Khương Vọng tự động theo bản năng liền hiểu, cây nến này sẽ cháy suốt một khắc, sau đó sẽ biến mất.
Hắn không biết nó được thắp lên như thế nào, cháy như thế nào, thậm chí không biết làm sao để dập tắt nó trước khi nó cháy hết.
Tóm lại tất cả đều là mơ mơ hồ hồ.
Chỉ có một chuyện rất rõ, là có lẽ nó có mối liên hệ nào đó với Bạch Liên.
Lúc cây nến tắt, đã ngắn đi một khúc.
Nó ở nhờ trong Thông Thiên Cung của Khương Vọng đã lâu, trừ bị đạo mạch chân linh quấn lấy thì không nhìn ra bất kỳ đặc biệt nào, thế nhưng vào lúc này lại tự dưng bốc cháy.
Và cũng trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, một môn đạo thuật xuất hiện ở trong đầu Khương Vọng.
Cứ như trong nháy mắt khi khúc nến kia bị ngắn đi, chính là nguyên nhân xuất hiện môn đạo thuật này.
"Thịt thành xương trắng, hồn về thân tàn..."
Khương Vọng buột miệng rì rầm, tay phải vô thức bắt pháp quyết, dần dần xuất hiện một vầng bạch quang bao phủ quanh bàn tay.
Bạch quang kia khá là ảm đạm, không phải màu trắng sáng, mà hơi nhờ nhờ, nhưng lại mang một cảm giác thánh khiết khó hiểu.
Bạch quang chạm vào vùng bụng của Bạch Liên, bằng mắt thường cũng thấy được thịt ở nơi này nhanh chóng nhúc nhích, bắt đầu trở lại như cũ.
Một lúc sau, nhịp hít thở của Bạch Liên cũng từ từ trở lại bình thường.
Khương Vọng không biết bạch quang này từ đâu tới, nguyên lý của nó là cái gì, năng lượng nó sử dụng là loại nào.
Hắn chỉ biết trong đầu mình xuất hiện tên của môn đạo thuật này là Nhục Sinh Hồn Hồi Thuật.
Cây nến đen đột ngột xuất hiện trong Thông Thiên Cung đó… có vẻ là một thứ không tầm thường.
Khương Vọng tập trung vào chữa trị, không hề biết…
Sau lưng hắn, con gấu đen đã co rúm lại thành một cục, run bần bật.
Lúc Bạch Liên yếu ớt tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Ánh mặt trời len lỏi vào cả trong sơn động, giúp Bạch Liên nhìn thấy rõ con gấu đen kia.
Nó tựa vào vách động, tư thế ngồi vô cùng biết điều, hai bàn chân gấu an phận đặt phía trước thân, không nhúc nhích.
Sau đó nàng ngửi thấy một thứ mùi kỳ quái, Bạch Liên chuyển mắt qua, nhìn thấy Khương Vọng.
Hắn bưng một thứ chắc có thể được gọi là "Chén" , từ từ đi về phía Bạch Liên.
Ánh mặt trời chiếu vào mặt hắn, tự nhiên Bạch Liên lại cảm thấy có chút đẹp mắt.
"Tỉnh rồi?" Khương Vọng nhẹ nhàng.
"Ừ." Có lẽ là vì trọng thương mới khỏi, nên giọng nói của Bạch Liên mềm mại bất ngờ.
"Lúc ngươi ngủ mê, không ngừng lẩm nhẩm đạo tử gì đó." Khương Vọng bưng đồ trong tay, giải thích: "Ta nghĩ chắc là ngươi đói, nhưng bây giờ không có đồ để nấu nướng, nên ta tìm chút rau củ dại, nấu cho ngươi một chén canh."
"Nấu..." Bạch Liên sửng sốt: "Canh… cho ta?"
"Ừm." Khương Vọng có vẻ không được vui: "Hồi nhỏ nhà ta bán dược liệu, nên cũng biết phân biệt được thảo dược với rau củ dại. Yên tâm, không có độc đâu. Chén này là ta khoét đá làm ra, lửa là dùng đạo thuật tạo..."
"Mang qua đây." Bạch Liên cắt ngang lời hắn.
"Ờ." Khương Vọng đến gần, đưa chén canh rau củ cho Bạch Liên.
Bạch Liên gắng gượng nâng nửa người trên lên, ngó một cái, liền lập tức muốn nằm xuống lại.
Cái "chén" này làm rất thô, chỉ là một miếng đá cong cong, còn thứ gọi là ‘canh’ kia…... Nếu cái thứ chất lỏng sền sệt xanh xanh đỏ đỏ ấy có thể gọi là canh.
Càng tới gần, mùi vị càng kỳ quái đáng sợ...
"Uống đi." Khương Vọng đưa “chén” tới, đầy mong đợi và thật tình.
"Cho tới bây giờ chưa từng có ai nấu canh gì cho ta." Bạch Liên nói.
Nàng hạ quyết tâm, đưa tay ra nhận lấy "chén".
"Ngươi bây giờ là bệnh nhân, cần phải được chăm sóc." Khương Vọng nói.
Bạch Liên không thể không thừa nhận, nếu bỏ qua bề ngoài khó coi, và mùi khó ngửi, thì chén canh này đã mang đến cho nàng một sự ấm áp chưa có bao giờ.
Được chăm sóc...
Nàng chưa bao giờ được chăm sóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận