Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 218: Lấy tên Khương Vọng ta

"Lời của ta ngươi không nghe rõ hử?"
Mặt Hồ Thiểu Mạnh đen thui, cảm thấy uy nghiêm của mình không ngừng bị khiêu khích.
Cái tên tiểu tử quê mùa vô danh, không biết từ đâu tới đáng chết này, cứ được đằng chân lại lấn đằng đầu, đúng là kẻ không biết xấu hổ.
Hắn cố nén tức giận hô: "Bây giờ lập tức..."
Thế nhưng chữ "Cút" còn chưa kịp thốt.
"Ta là sứ giả của Trọng Huyền gia, vốn tên Khương Vọng. Ta từ Tề quốc tới!"
Khương Vọng lạnh lùng cắt ngang lời hắn.
"Nếu ngươi có bất kì một nghi vấn nào về thân phận của ta, cứ liên hệ với bất kỳ người nào của Trọng Huyền gia để kiểm tra."
"Nhưng mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, có chấp nhận hay không. Bây giờ, nơi này, là do ta tiếp quản."
"Đây là hầm mỏ của Trọng Huyền gia, ta là sứ giả của Trọng Huyền gia. Trọng Huyền gia giao ta quyền chấp chưởng nơi này, trong đó bao gồm cả quyền trừng phạt! Nếu ngươi đã không gánh vác nổi trách nhiệm của mình, vậy thì phần quyền này, ta sẽ đại diện Trọng Huyền gia thu hồi, chuyện này, ta sẽ chịu trách nhiệm!"
Hắn vốn định chờ thêm một chút, nhìn kĩ thêm một chút xem Hồ Thiểu Mạnh có thủ đoạn ngầm gì, tính toán gì. Như vậy mới hoàn toàn chắc chắn không gây sơ suất, không lãng phí hắn cố ý chui vào hầm mỏ một chuyến.
Nhưng nếu chờ thêm, Cát Hằng sẽ chạy mất.
Nếu ở trong hầm mỏ, lão sẽ chạy không thoát. Nhưng thiên hạ lớn như vậy, còn rất nhiều những kẻ thối tha như Cát Hằng.
Điểm duy nhất cần cân nhắc ở đây, Khương Vọng cơ bản là không hề cân nhắc.
Hắn không thể bỏ qua cho lão già đáng ghét này.
Không thể nhịn được nữa.
Hôm nay Khương Vọng hắn, không cần nhịn nữa.
"Bây giờ ta nói." Khương Vọng nhìn Cát Hằng: "Ngươi có tội. Ngươi lăng ngược thị nữ, bức tử người vô tội. Ngươi... Phạm vào tội giết người!"
Cát Hằng sững người, không hiểu sao tự nhiên Độc Cô An lại biến thành sứ giả Trọng Huyền gia Khương Vọng.
Nhưng lão kịp phản ứng rất nhanh, nếu Hồ Thiểu Mạnh không lên tiếng, vậy chứng tỏ đúng là có chuyện Trọng Huyền gia phái sứ giả tới.
"Khương đại nhân, Khương đại nhân! Tại hạ có mắt không biết Thái Sơn, đã phạm lỗi!" Lão vội vã liên mồm nhận lỗi.
Vừa nói, còn tự đánh vào miệng mình, giọng nhún nhường: "Ngài đại nhân có đại lượng, ngàn vạn lần đừng so đo..."
Nhìn cái vẻ cúi đầu muốn chạm tới gối của lão lúc này, ai có thể tưởng tượng nổi dáng vẻ hất đầu ngang ngược của lão hồi ban nãy!
"Ta so đo ngươi cái gì?" Khương Vọng lạnh lùng: "Giữa chúng ta chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng lỗi ngươi phạm, là tội lớn."
"Khương đại nhân." Cát Hằng cười xòa: "Cái gọi là siêu phàm, đương nhiên nghĩa là thoát tục. Chúng ta là người siêu phàm, đã sớm không còn ở cùng chung một thế giới với những kẻ tục nhân kia. Ngươi và ta đều là siêu phàm tu sĩ, cần gì phải vì những con kiến hôi này mà tranh nhau?"
Lão cúi đầu cực thấp, lưng cong cả xuống: "Ngài có bất mãn gì, ta đều có thể bồi thường. Ta xuất thân Thanh Mộc Tiên Môn, nhất định sẽ có biện pháp khiến ngài hài lòng."
Thái độ của lão, đương nhiên là có. Thành ý nhìn cũng rất đầy đủ.
Chỉ là mãi đến tận lúc này, lão vẫn chưa biết mình đã làm sai điều gì.
Lão vẫn cho là, sở dĩ Khương Vọng nhằm vào mình, là bởi vì trước đó lão đã khinh thường hắn.
Từ đầu tới đuôi, lão không hề cảm thấy hành vi của lão đối với những người bình thường kia, ngay cả chuyện lăng nhục tỳ nữ, hay bức tử người, là phạm lỗi.
Ngoài miệng nhận sai, nhưng trong lòng không biết.
Không phải lão thấy mình sai, lão chỉ là nhượng bộ kẻ có quyền lực cao hơn mình thôi.
Lão căn bản không biết, những sự khinh thường, lời lẽ đầu môi chót lưỡi đó, Khương Vọng căn bản chẳng hề quan tâm.
Mà chính hành vi coi chúng sinh như cỏ rác, coi chúng sinh như con kiến hôi, chính cái thái độ hại chết người vô tội nhưng không hề thấy là mình sai đó, mới làm Khương Vọng tức giận.
Toàn bộ Phong Lâm thành vực, chính là bị hy sinh như vậy. Cả một tòa thành vực bị vùi vào u minh, vô số linh hồn trọn đời không được siêu sinh, chỉ để tác thành cho một mình Trang Thừa Càn vào Động Chân cảnh!
"Cái gì là tục? Bọn họ làm việc khổ cực, cố gắng nuôi người nhà, cái này gọi là tục sao?"
"Bọn họ biết thân biết phận, chưa từng có lòng hại người, cái này gọi là tục sao?"
"Bọn họ không ăn trộm ăn cướp, không hố người không lừa gạt. Chỉ dựa vào đôi bàn tay mình, liều mạng cố gắng, ngươi lại gọi bọn họ là ‘Tục tằn’?"
"Dưới mắt ta, họ không hề tục tằn, ngược lại vô cùng vĩ đại! Từ sự bình thường, tạo ra sinh mạng vĩ đại!"
Khương Vọng nhìn thẳng vào Cát Hằng, ánh mắt như đao: "Nhưng còn ngươi? Loại người giống như ngươi, chuyên đi bắt nạt kẻ yếu, nịnh trên đạp dưới, ngoài mặt hình người dạ thú, trong lòng khi nam nhục nữ. Ngươi vào siêu phàm, nhưng không hề siêu phàm thoát tục, ngươi ở vị trí cao, nhưng không hề gánh vác trách nhiệm tương xứng, đó mới là dung, đó mới là tục!"
"Cả ngươi nữa!" Ngón tay của hắn quét qua Trương Hải, Hướng Tiền, chỉ thẳng vào Hồ Thiểu Mạnh.
"Ăn trên ngồi trốc!"
"Đần độn ngu dốt!"
"Tàn nhẫn vô cảm!"
Cuối cùng vẫn trở lại Cát Hằng: "Tu hành, tu hành. Các ngươi chưa tu được mặt ‘người’, lại tu ra được mặt ‘súc sinh’! Tục không chịu được, thúi không ngửi nổi!"
Trương Hải, Hướng Tiền tiếp tục im lặng, Hồ Thiểu Mạnh thì thấy giận, nhưng cố kiềm chế không nói gì.
Cát Hằng bị mắng xối xả, tức lên, nhưng đương nhiên không dám hỗn hào với sứ giả của Trọng Huyền gia.
"Vừa nghĩ tới chuyện ta lại đi ở cùng nhóm siêu phàm với thứ người như ngươi, ta liền thấy mình bị sỉ nhục."
Cuối cùng, Khương Vọng nói: "Ta lấy tên Khương Vọng, tước đoạt tư cách siêu phàm của ngươi!"
Cát Hằng đứng bật dậy, đương nhiên lão không thể đứng yên chịu thua.
Nếu nhượng bộ xin tha là vô dụng, vậy chẳng bằng cầu trong hung hiểm đánh một trận. Giết chết tên chó sứ giả này, chạy khỏi Dương quốc, chưa chắc Trọng Huyền gia đã tìm được lão.
"Cho nhà..."
Lời mắng còn chưa kịp thốt, câu đầu còn chưa nói xong.
Cơ thể đã không còn nhúc nhích được.
Miệng há giữ nguyên, tay chân cứng ngắc, chỉ còn đôi mắt là lộ rõ sự kinh hoàng.
Phược Hổ!
Phược Hổ, thuộc hàng tinh phẩm trong đạo thuật phẩm cấp Ất, trong chiến đấu ở cấp độ của Khương Vọng, có khả năng khống chế đối thủ mấy hơi thở.
Nên đối mặt một kẻ mới chỉ là Du Mạch cảnh, lại còn tuổi già sức yếu như Cát Hằng, dư sức khống chế lão ta đến chết.
Chỉ một đạo thuật này, đã dập tắt ý đồ rục rịch của Hồ Thiểu Mạnh, khiến hắn đàng hoàng.
Khương Vọng từ từ đi về phía Cát Hằng, bước từng bước một, như giẫm vào trong lòng lão, khiến lão muốn lạy thụp xuống xin tha.
Nhưng mộc khí trong cơ thể và bên ngoài trói chặt lão, khiến ngay cả quỳ xuống lão cũng không làm được.
"Ngươi rất thích hành hạ người? Rất hưởng thụ khoái cảm lăng ngược?"
Khương Vọng vừa hỏi, vừa đi ra sau lưng lão, rút bội kiếm ra, dí mũi kiếm vào vị trí tiếp giáp xương sống và xương cổ.
Cảm giác lạnh băng kia, làm toàn thân Cát Hằng lạnh run.
Lão đã từng rất hưởng thụ cái cảm giác bọn thị nữ đáng thương kia giãy giụa xin tha, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, kêu la thảm thiết không thôi.
Nhưng bây giờ ngay cả kêu to, lão cũng không làm được.
Thậm chí lão còn không thể giãy giụa, khóc lóc, tất cả sợ hãi, oán hận, đều không xả ra được.
Trường kiếm từ từ ấn xuống.
Kiếm khí sắc bén không gặp chút cản trở nào, nhẹ nhàng rạch mở xương sống.
Đối với tu sĩ dưới Đằng Long cảnh, điều này đồng nghĩa... Thông Thiên Cung đã sụp.
Đạo nguyên tiêu tán, ngũ khí tan tác, Phược Hổ tự động mất hiệu lực.
Khương Vọng thu kiếm vào vỏ, Cát Hằng như một bãi bùn nằm oặt dưới đất.
Mãi đến lúc này, lão mới thốt lên được tiếng hét thảm thiết.
Lão đã bị phế bỏ hoàn toàn, thậm chí còn chẳng bằng một lão nhân bình thường.
Già yếu, yếu ớt, vô lực.
Đã từng cao cao tại thượng, giờ đã trở thành bụi bặm.
Khương Vọng liếc Hồ Thiểu Mạnh, Trương Hải, Hướng Tiền, nhàn nhạt nói: "Đi theo ta."
Hắn dẫn các siêu phàm tu sĩ trở về nghị sự phòng, để Cát Hằng lại, cho đám người đang tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận