Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1698: Bạch tháp (1)

Tháp Điêu Linh lớn lên ngàn trượng, ngay trước mặt ba người Khương Vọng, gần như to lớn vô hạn.
Sắc màu tái nhợt, hình dáng tam giác, nó hiện lên đột ngột, cứng nhắc.
Toà tháp trắng dựng lên trên biển xanh vô ngần này, cùng với trời biển này, tất cả như không hợp với nhau.
Khí tức âm lãnh như thác chảy xuống.
Nước biển như mất đi sức sống, bắt đầu từ vùng gần tháp trắng, vẩn đục lan ra.
Sắc mặt Khương Vọng lập tức trở nên khó coi: "Vẫn trúng chiêu!"
"Có chuyện gì vậy?" Tả Quang Thù vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi.
Ngay cả Nguyệt Thiên Nô, cũng đang nhìn toà tháp Điêu Linh không ngừng lớn lên này, ánh mắt cũng trở nên nghiêm trọng.
"Đi thôi!" Khương Vọng lập tức quay người lại nói: "Rời khỏi nơi này trước đã! Vừa đi vừa nói!"
Tả Quang Thù và Nguyệt Thiên Nô không có bất kỳ dị nghị gì.
Trong lúc bọn hắn nói chuyện, bên ngoài giao giới giữa Điêu Nam Uyên và những nơi khác của Sơn Hải Cảnh có thể thấy rõ vô số linh hồn, quái trùng, dị thú đến từ Điêu Nam Uyên, như sóng triều, lao thẳng ra bên ngoài, đâm vào vách ngăn vô hình kia khiến nó rung động ầm ầm.
Thủy triều màu đen chồng lên cao, gần như đi thẳng lên trời cao cùng với tháp Điêu Linh kia!
Lúc này có thể thấy rõ, giữa thiên địa, đột nhiên mọc ra bức "Tường đen" lấp kín, dưới nối biển cả, trên tiếp bầu trời.
Giới hạn vô hình kia trở nên hữu hình như vậy, không tướng mà có tướng, không chất mà lộ chất.
Nhưng trong bức tường đen kia có thể thấy những con quái trùng nhúc nhích, giác hút dữ tợn, hài cốt máu tanh, linh hồn đau khổ... khiến người ta kinh sợ!
Ba người bắt đầu chạy trốn. Khương Vọng đạp Thanh Vân, nói gấp: "Tháp Điêu Linh này một đường đến nay không ngừng áp chế những ác niệm trong Điêu Nam Uyên kia, làm ta biết trong khoảnh khắc vứt bỏ nó sẽ phát sinh họa lớn. Đồng thời ý niệm của Hỗn Độn du đãng xung quanh, ta hoàn toàn không thể lộ ra hoài nghi ở trong Điêu Nam Uyên...
Đúng ra, ta không nên nhận lấy toà tháp Điêu Linh kia!"
"Thế nhưng." Tả Quang Thù nói: "Lúc ấy không nhận, nó có thể giết chết chúng ta không?"
Khương Vọng lắc đầu: "Ta đoán nó căn bản không thể trực tiếp giết chết chúng ta. "Trong Sơn Thần bích, có ý chí còn sót lại của Hoàng Duy Chân, ý chí xác thực, mà ta có được thần ấn truyền thụ của lão. Chuyện này chứng minh, Sơn Hải Cảnh đúng là vùng đất thí luyện, ít nhất là với người cầm Cửu Chương ngọc bích tiến vào. Hỗn Độn dù mạnh hơn, cũng không có khả năng chống lại ý chí của Hoàng Duy Chân, dù cho Hoàng Duy Chân đã chết!
Bởi vậy, ngoài cơ cấu thế giới cơ bản, bên trong Sơn Hải Cảnh nhất định còn tồn tại một loại quy tắc nào khác. Đó là quy tắc Hoàng Duy Chân để lại, có thể bảo đảm thí luyện dài lâu và công bằng, duy trì truyền thừa của lão. Đương nhiên, cũng có thể ước thúc những sơn thần hải thần trong Sơn Hải Cảnh này.
Ta nhìn thấy một câu tại núi Chương Nga ‘Vĩnh trú nơi này, thiên thụ thần danh'. Thần danh là một loại giao phó uy năng tại Sơn Hải Cảnh, cũng là một loại trách nhiệm phải gánh vác. Đó chính là quyền lực và trách nhiệm cùng một thể.
Có câu ‘Thần có nhiệm vụ của thần, quỷ có nhiệm vụ của quỷ', bọn chúng có uy năng, đương nhiên cũng nhận chức trách.
Như vậy Hỗn Độn trong Điêu Nam Uyên thì sao? Ta nghĩ nó nhất định phải giữ gìn trật tự của Điêu Nam Uyên, đồng thời, vì nó trấn giữ Điêu Nam Uyên, dính dáng đến loại truyền thừa như Cửu Phượng chương, cung cấp manh mối về Cửu Phượng chương cho người tìm tới Điêu Nam Uyên cũng là một trong những trách nhiệm của nó. Nếu không nó cần gì phải giảng giải dư thừa về Cửu Phượng cho chúng ta. Đương nhiên những điều này chỉ là suy đoán, nhưng Hỗn Độn nhất định bị một loại quy tắc nào đó ước thúc.
Nếu không với sự mạnh mẽ của nó, không có khả năng vẫn cứ ngồi trước Hải Thần bích, ngồi đến mức gần như hóa thạch. Cũng không cần phí sức như thế, để chúng ta hỗ trợ mang tháp Điêu Linh đi. Suy nghĩ kỹ một chút, chúng ta đã làm gì? Chúng ta chỉ vào Điêu Nam Uyên dạo qua một vòng, mang tháp Điêu Linh ra. Vì sao nó không tự làm chuyện này? Bởi vì nó căn bản không làm được!
Cái gì mà chỉ có phía nam không thần phục, bại hoại thần kỷ, núi Chương Vĩ gì đó, suy nghĩ hỗn loạn gì đó, tất cả đều là ngụy trang. Nó căn bản rất tỉnh táo, ta đã bị nó lừa cho xoay vòng!" Nguyệt Thiên Nô đã cảm thấy Hỗn Độn có vấn đề từ rất sớm, nàng cũng có nghi ngờ của mình: "Nhưng ý chí hỗn loạn, khí tức ngang ngược, sát ý không nén nổi của nó thật sự là tồn tại. Khi ta dùng Phật Tâm chú trấn an, cảm nhận được điều đó sâu sắc.
"Đúng vậy, những điều đó thật sự tồn tại. Nhưng ngược lại, nó lại là những điểm... những điểm khiến người ta cảnh giác, lại biến thành chỗ đáng tin của nó. Khương Vọng lẩm bẩm nói: "Đây chính là chỗ đáng sợ của nó".
"Thiền sư nói Điêu Nam Uyên giống như Họa Thủy trong hiện thế, Họa Thủy có Tam Hình Cung trấn giữ, Huyết Hà tông quản lý. Làm thần linh của Điêu Nam Uyên, Hỗn Độn nhất định cũng được trao cho thần chức quản lý nơi đây... Mà Điêu Nam Uyên thì thế nào, chúng ta đã nhìn thấy".
Trong nháy mắt này, Khương Vọng liên hệ đến càng nhiều việc: "Không, ta đến Điêu Nam Uyên chính là một sai lầm".
"Nó không hề để ý chúng ta làm thế nào, cũng không hề để ý chúng ta lấy được cái gì".
"Nó căn bản không cần chúng ta đi Chung Sơn hoặc núi Chương Vĩ. Nó chỉ cần chúng ta mang toà tháp trắng này ra khỏi Điêu Nam Uyên... Chỉ như vậy là đủ!"
"Làm sao nó biết chúng ta muốn tới Điêu Nam Uyên?" Trong cơn gió rét, Tả Quang Thù hỏi.
Khương Vọng hỏi lại: "Làm sao đệ biết, phải đến núi Bắc Cực Thiên Quỹ tìm kiếm Cửu Phượng. Phải dựa vào lông vũ Cửu Phượng để tìm kiếm manh mối về Cửu Phượng chương, phải đến tận Điêu Nam Uyên?" "Bản thân phương pháp tìm kiếm Cửu Phượng chương này chính là một loại quy tắc. Nếu Hoàng Duy Chân đã để lại Cửu Phượng chương, thì chắc chắn mong muốn có người truyền thừa, cũng là bài kiểm tra. Hắn nói mà lòng vẫn còn sợ hãi: "Khi chúng ta xuất hiện ở núi Bắc Cực Thiên Quỹ, Hỗn Độn đương nhiên biết bước kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu. Bởi vì nó làm thần của Điêu Nam Uyên, chính nó là một phần trong quy tắc truyền thừa Cửu Phượng chương. Thế nhưng... Có lẽ nó không hoàn toàn tuân theo giới hạn quy tắc này, đã có năng lực khiêu chiến sơ bộ, cho nên nó tọa trấn Điêu Nam Uyên, lại làm cho Điêu Nam Uyên tuyệt vọng như vậy, nên mới có những thứ chúng ta trải qua.
Tả Quang Thù líu lưỡi: "Khương đại ca, nếu đúng như huynh nói, vậy thì thật đáng sợ."
"Thời điểm ở núi Bắc Cực Thiên Quỹ, có một ý chí thần bí lẻn vào Ngũ Phủ Hải của ta, ta cho là đã nhìn rõ mưu đồ của nó. Nhưng thật ra ta vẫn bị nó ảnh hưởng... Ta cảm nhận được nguy hiểm, muốn nhìn thấy chân tướng, cho nên quyết định đi Điêu Nam Uyên!" Khương Vọng càng nói, càng kinh ngạc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận