Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 179: Bên thắng

Liêm Tước nghiêm túc cất kỹ bản mệnh bài, cũng không nói gì khác, chỉ hỏi: "Ngươi dùng binh khí gì?"
Khương Vọng cũng không biết tại sao trong Thiên Phủ bí cảnh lại đánh rơi trường kiếm, vừa vặn trên tay trống trơn, huống hồ nghe nói Liêm thị Xích Dương quận đúc binh rất lợi hại.
Thế là cũng không nhăn nhó, nói thẳng: "Kiếm."
Liêm Tước gật gật đầu: "Ta về trước chuẩn bị vật liệu. Chờ ngươi có thời gian, tùy thời đến Nam Diêu Thành, ta đúc kiếm cho ngươi."
Dứt lời, gã quay người rời đi, dứt khoát đến cực điểm.
Kỳ thật vừa ra Thiên Phủ bí cảnh là gã có thể rời đi, chỉ là ý thức được bản mệnh bài mình không còn, cho nên mới đợi bên cạnh Mãn Nguyệt Đàm.
Liêm Tước chân trước vừa đi, Vương Di Ngô chân sau liền từ trong Mãn Nguyệt Đàm xuất hiện.
Trên thực tế đa phần mọi người không rời sân, đều là đang chờ tin tức của y.
Tính cả Liêm Tước cùng Thập Tứ, lần này tham dự Thiên Phủ bí cảnh đến năm mươi người, sống sót còn tám người.
Có người vui vẻ có người sầu.
Mà lúc này bầu trời đêm, trăng sáng sao thưa, chỉ là mặt nước Mãn Nguyệt Đàm lại chiếu ra ánh trăng không sáng.
Vương Di Ngô bước ra cửa trăng, đi thẳng đến trước mặt Trọng Huyền Thắng: "Ngươi rất may mắn."
"Ngươi cũng thế." Trọng Huyền Thắng cười tủm tỉm nói: "Nếu không làm sao ta cướp được cơ duyên thần thông chứ?"
Khương Vọng ở một bên nghe ngữ khí của gã, bỗng nhiên nghĩ đến một từ, tiếu lý tàng đao.
Trọng Huyền Thắng có lẽ trên chiến đấu đánh không lại Vương Di Ngô, nhưng trên đánh võ mồm, ngược lại không hề nghi ngờ có xu thế nghiền ép.
Ánh mắt Vương Di Ngô đảo qua từng người Khương Vọng, Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn.
"Các ngươi thật tốt. Ta ghi nhớ."
Về phần Trương Vịnh chỉ biểu hiện ra ngoài tu vi Chu Thiên cảnh, thì bị y xem nhẹ.
Trên thực tế Trương Vịnh thành công, khiến rất nhiều người có suy nghĩ mới về tính nguy hiểm của Thiên Phủ bí cảnh, cho rằng có lẽ trong bí cảnh này, vận khí quan trọng hơn thực lực.
Hứa Tượng Càn nói: "Ngươi có bệnh thì đi Đông Vương cốc chữa bệnh, đâu có gì liên quan tới ta?"
Bản thân gã xuất thân Thanh Nhai thư viện, cũng không phải người Tề quốc, căn bản không sợ Vương Di Ngô, gã cũng không sợ quân thần Đại Tề phía sau.
"Hắn cảm thấy..." Trọng Huyền Thắng lúc này không đứng ra giải thích một phen, quả thực có lỗi với miệng lưỡi mình: "Mặc dù mọi người không nhớ rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu không phải bốn người chúng ta trong Thiên Phủ bí cảnh liên thủ, ta tuyệt không có khả năng ở trước mặt hắn giành được cơ duyên. Thậm chí, không thể nào còn sống đi ra."
Mặc dù Vương Di Ngô hoàn toàn chính xác có ý tứ này, nhưng có mấy lời không nói ra miệng còn có thể duy trì bình thản, nói ra sẽ khó tránh khỏi dẫn phát mâu thuẫn.
Bởi vì có tu sĩ không phải chỉ đại biểu chính mình, trình độ nào đó còn đại biểu mặt mũi gia tộc phía sau.
Lý Long Xuyên lạnh lùng nói: "Vương Di Ngô, ngươi quá cuồng vọng!"
Vương Di Ngô cũng không giải thích, y vốn chính là ý đó. Những người này bất mãn, cũng không sao.
Y chỉ nói với Trọng Huyền Thắng: "Trọng Huyền Thắng, tốt nhất ngươi thấy tốt thì hãy tranh thủ lấy. Cần phải biết, kỳ thật thần thông nội phủ, cũng không tính là gì."
"Vương huynh, ngươi đã lần thứ hai khuyên ta. Như thế quá tốn công vô ích đi." Trọng Huyền Thắng vẫn cười tủm tỉm, mặt tràn đầy vẻ hiền lành: "Hay ngươi trở về thử khuyên huynh trưởng ta một lần? Có thể hắn sẽ nghe ngươi đấy."
Trọng Huyền Thắng nói huynh trưởng, tự nhiên chính là Trọng Huyền Tuân.
Vương Di Ngô không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Y biết một quyền của mình có thể oanh bạo tên mập mạp này mười lần, nhưng trên mồm mép vĩnh viễn không thể là đối thủ của gã.
Nhưng đối phương là con cháu đích mạch Trọng Huyền gia, không phải muốn đánh bạo là có thể đánh bạo.
Vương Di Ngô vừa đi, Trọng Huyền Thắng lập tức thuận theo gậy tre trèo lên trên, chắp tay với mấy người nói: "Cảm tạ chư vị hỗ trợ trong Thiên Phủ bí cảnh."
Tựa hồ hoàn toàn quên chính mình trước khi tiến vào Thiên Phủ bí cảnh đã cảnh giác Lý Long Xuyên thế nào.
Ai cũng không biết trong Thiên Phủ bí cảnh xảy ra chuyện gì, thế nhưng lôi kéo mấy người bằng hữu này sẽ không sai. Nhất là những "Bằng hữu" này đều có hi vọng thần thông nội phủ.
Lý Long Xuyên cũng không muốn can thiệp tranh đấu quyền lực nội bộ Trọng Huyền gia, nghe vậy chỉ cười cười, cũng không đáp lại.
Trương Vịnh tựa hồ thập phần nội liễm, không quá thích ứng loại tràng diện này, chỉ nói: "Có thể ta cũng không giúp được gì, nói không chừng là toàn bộ nhờ vào các ngươi viện trợ."
"Không sao không sao." Hứa Tượng Càn căn bản không biết mình có hỗ trợ gì không, thế nhưng gã chẳng biết xấu hổ vơ lấy.
Dù sao cảm tạ, khích lệ, ca ngợi, chỉ cần có, gã sẽ thu.
Khương Vọng ở bên cạnh, cũng không nói chuyện. Nhưng hắn biết mình trong Thiên Phủ bí cảnh đã xuất thủ, bởi vì kiếm của hắn đã không còn.
Bôn ba Thiên Sơn, kiếm của hắn cũng chưa từng rời tay, trong Thiên Phủ bí cảnh càng sẽ không.
Trải qua vạn dặm ngộ ra ba thức hình thức ban đầu. Kiếm mặt trời, mặt trăng và ngôi sao, kiếm núi non sông ngòi, kiếm biển người mênh mông.
Chỉ ở một khắc này ra kiếm mới viên mãn.
Đây là át chủ bài lớn nhất của hắn hiện nay.
Chỉ tiếc ký ức đều bị xóa đi, hiện tại hắn không biết mình ra chính là một kiếm kia.
Xong Thiên Phủ bí cảnh, đám người tùy ý tán gẫu vài câu, sau đó ai đi đường nấy.
Thiên Phủ bí cảnh mười hai năm một lần thịnh hội, đến nay tan cuộc.
Trọng Huyền Thắng quay đầu nhìn một chút: "Thập Tứ, về!"
Thập Tứ với đỉnh nón trụ và giáp yên lặng đi sau lưng gã.
Khương Vọng đi ở bên cạnh, hắn không nghe Thập Tứ nói câu nào, nhưng không hiểu cảm giác khí tràng hai người này thập phần hài hòa.
"Chúng ta từ nhỏ cùng một chỗ mặc tã lớn lên!" Chú ý tới ánh mắt Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng cười ha hả nói.
Khó trách gã cũng không xem Thập Tứ là tử sĩ.
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, một thành công tử danh môn thế gia, một thành tử sĩ thiếp thân. Khó tránh khỏi vận mệnh khiến cho người than thở.
Nhưng ai nói vận mệnh chẳng phải trò đùa như thế?
Đi ra Mãn Nguyệt Đàm, ngoài ý muốn thấy Trương Vịnh bị một đám người vây quanh nói chuyện, rất là luống cuống tay chân.
Trọng Huyền Thắng cười cười, giải thích: "Đoạt nhân tài đấy."
Dù trước đó Vương Di Ngô nói thần thông nội phủ cũng không tính là gì, hoặc là thật sự y có tư cách cuồng vọng như vậy.
Nhưng kỳ thật một cường giả Nội Phủ tương lai, đủ để dẫn tới thế lực khắp nơi cướp đoạt.
Sở dĩ tất cả mọi người vây quanh Trương Vịnh, không phải là không có hứng thú với người khác, mà là tự mình hiểu lấy.
Hứa Tượng Càn là người Thanh Nhai thư viện, Lý Long Xuyên xuất thân Thạch Môn Lý thị, Vương Di Ngô là đệ tử quân thần. Trọng Huyền Thắng là đệ tử Trọng Huyền gia, Khương Vọng vốn là ngoại viện gã mời, tự nhiên cũng ngầm thừa nhận thuộc về Trọng Huyền gia.
Bọn họ không thể đến tranh giành.
Chỉ có Trương Vịnh, mặc dù tổ tiên xem như hiển hách. Nhưng dù sao Phượng Tiên Trương thị xuống dốc đã lâu, còn có cơ hội tranh thủ rất lớn.
Nhìn Trương Vịnh luống cuống tay chân, Khương Vọng hô: "Trương Vịnh! Chúng ta đang chờ đấy."
Trọng Huyền Thắng là nhân tinh, lập tức phối hợp tiến lên ôm lấy bả vai Trương Vịnh: "Nói ngươi chờ ở bên trong, ngươi lại chạy ra đây. Đi nhanh lên, kẻo thịt rượu nguội hết."
Trương Vịnh ngơ ngác bị bọn hắn "Giải cứu" ra đám người.
Đi trên đường phố Thiên Phủ Thành một hồi, Trương Vịnh nhăn nhăn nhó nhó nói: "Chuyện kia, ta, không muốn gia nhập gia tộc khác..."
Còn chưa dứt lời, y cúi đầu, rất là xin lỗi.
Trọng Huyền Thắng cười ha ha, nói: "Chúng ta ở trong Thiên Phủ bí cảnh là chiến hữu thân mật, chẳng lẽ chỉ biết tồn tại quan hệ mời chào sao?"
"Không, ta không phải có ý này..."
"Được rồi, ta không lưu ngươi uống rượu." Trọng Huyền Thắng chạm đến là thôi, vỗ vỗ vai Trương Vịnh: "Ngươi nhanh trở về đi. Người quê quán ngươi chắc đang chờ đợi ngươi áo gấm về làng đấy."
Trương Vịnh còn đang nói quanh co.
Khương Vọng ranh mãnh nói: "Đi nhanh lên, nếu không đám người kia lại tới lôi kéo ngươi đấy!"
Trương Vịnh nghe lời ấy, cũng không đoái hoài nói cáo biệt, nhanh như chớp chạy đi.
Chính vì trên thế giới này có người không muốn gặp mặt quá nhiều người, có đôi khi ngại ngùng hướng nội, ngược lại sẽ phi thường đáng yêu.
Chỉ là không biết vì sao, nhìn bóng lưng Trương Vịnh, Khương Vọng bỗng có một loại cảm giác quen thuộc.
Lại không hiểu cảm giác kia đến từ đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận