Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1917: Thắng Được Thành Hồng Cố Dễ Dàng (1)

Toàn bộ núi non sông ngòi, thành trì quan ải của Hạ quốc đều hiện ra rõ mồn một trên sa bàn.
Mỗi một lá cờ nhỏ chuyển động, thứ mà nó tác động đến được tính bằng sinh tử của hàng nghìn quân sĩ.
Trần Trạch Thanh nhìn bọn chúng, ánh mắt phá lệ thâm thúy.
Thuận miệng nói: “Lại nói tiếp, chiến sự phủ U Bình, thật ra lại thuận lợi hơn phủ Lâm Vũ một chút.”
Vương Di Ngô hơi có hứng thú: “Bởi vì Điền An Bình?”
“Cũng không hẳn vậy.” Trần Trạch Thanh thu hồi ánh mắt, hỏi: “Ngươi có quen với Yến Phủ không?”
Vương Di Ngô cau chân mày lại, hỏi: “Ta quen với y làm gì?”
Trần Trạch Thanh cười: “Yến Phủ đánh giặc rất thú vị.”
“Y cũng biết dùng binh sao?” Vương Di Ngô không quan tâm hỏi.
Trần Trạch Thanh nói: “Y ở chiến trường bắc tuyến, không kiêng nể mua chuộc tướng địch… Đầu hàng liền đưa tiền. Mang binh đầu hàng, lại thêm tiền. Thậm chí còn hô khẩu hiệu, ‘Dâng một quân, cả đời không lo. Dâng một thành, ba đời giàu sang’…”
Hắn nói xong lắc đầu cười: “Có biết dụng binh hay không ta không nhìn ra được, nhưng hiệu quả thì không sai.”
Vương Di Ngô mặt biểu cảm cái này cũng được sao, không biết nói gì cho phải.
Y khó có khi cười: “Có lẽ hắn đang suy nghĩ… Chúng ta đang làm gì đó!”
Triều dâng thối lui trong chốc lát, đằng sau sự trầm tịch là một sự tích tụ càng kịch liệt hơn.
Chiến sự đang khẩn trương gián đoạn, sư huynh đệ hai người cứ vậy câu được câu không, trời nam biển bắc.
Kỳ thực lúc Vương Di Ngô mới nhập môn, quân thần bận rộn quân vụ, đều là mấy tên sư huynh dạy bảo hắn tu hành. Nhất là Trần Trạch Thanh kéo đến nhiều nhất, tình cảm của hai người cũng thâm hậu rất nhiều.
Chỉ là theo tuổi tác trưởng thành, riêng phần mình đều có việc riêng... Nhất là thân là Đại Tề đệ tử quân thần, hưởng thụ vô tận vinh quang, đồng thời bọn hắn cũng nhất định phải lấy ra biểu hiện đủ để xứng đôi phần quang vinh này, không để chính mình trở thành vết bẩn trên danh tiếng của quân thần.
Hết thảy sư huynh đệ bọn họ, còn sống ba người, chết mất hai, kỳ thực đều rất cố gắng.
Bọn họ đã rất lâu chưa cùng tán gẫu như thế này.
Lúc này, toàn quân Đắc Thắng doanh đã đổi lại quân phục của phủ quân Thiệu Khang, có thể nói là “Trở lại như lúc ban đầu”.
Trận chiến phạt Hạ lần này, Trọng Huyền Thắng chuẩn bị khoảng ba trăm hộp trữ vật, phân phát cho toàn quân, đủ để chưa rất nhiều vật liệu. Đương nhiên, lượng tiêu hao khí huyết đan và đạo nguyên thạch của ba ngàn tinh binh cũng rất lớn.
Binh lính không thể siêu phàm và binh lính siêu phàm sơ kỳ, lại càng phải ăn uống. Cho dù có mang nhiều vật tư hơn nữa thì cũng không đủ dùng, cần phải kiếm ăn từ chỗ quân địch.
Bọn họ ở thành Tích Minh đã kiếm được đầy bồn đầy bát, mới tạm thời không cần lo lắng đến đạo nguyên thạch và khí huyết đan.
So với tiền tuyến phủ Lâm Vũ xem như chiến tranh Tề - Hạ, cùng ngăn tại toàn bộ phía trước phủ Hội Minh, từ Xúc Thuyết trấn thủ quan Hô Dương.
Thành Hồng Cố phòng bị quả thực có thể dùng lỏng lẻo để hình dung.
Trọng Huyền Thắng sáng lệnh kỳ ấn tín, nói mình là viện quân phủ Thiệu Khang đi phủ Lâm Vũ, bởi vì binh bại rút lui, cấp trên yêu cầu lân cận chỉnh đốn vân vân.
Quân giữ thành Hồng Cố thế mà lại mở cửa thành, mời quân đội bạn tiến vào!
Cũng không biết là do quá tin tưởng Xúc Thuyết trấn giữ quan Hô Dương, hay là cảm thấy Tề quân trong thời gian ngắn căn bản không thể ra khỏi phủ Lâm Vũ nữa.
Kiểm tra lệnh kỳ ấn tín xong, thủ tướng thành Hồng Cố thậm chí tự mình đến nghênh đón.
Nơi khoản đãi quân đội bạn, trực tiếp chọn giáo trường của quân vệ thành thành Hồng Cố.
Thịt cá chồng chất, tiệc cơ động trực tiếp bao phủ giáo trường.
Một đám “phủ quân Thiệu Khang” tản ra, không chút khách khí nhanh chóng ngấu nghiến ăn uống, cũng phù hợp với khí chất quân bại trận phải chật vật rút lui.
Chủ tướng “Khương Thắng” thì được mời vào doanh trướng, cùng nâng ly cạn chén với thủ tướng thành Hồng Cố tự mình tiếp khách, trò chuyện với nhau thật vui.
Không thể thiếu một phen hỏi han tuổi tác, kể một chút trải nghiệm huy hoàng, trong tâm tình không lọt giọt nước, không khí dần nóng lên.
Rượu tới lúc này, “Khương Thắng” tỏ vẻ muốn truyền tiểu lại của mình tới, phân phó xử lý thay quân vụ, hôm nay hắn ta muốn thả lỏng, uống cho đã với huynh đệ tốt thành Hồng Cố, vân vân.
Tiểu lại kia đi đi vào doanh trướng, toàn bộ thủ tướng, giáo úy, chủ bộ của thành Hồng Cố, liền không thể ra ngoài nữa.
Đội trưởng vệ binh Lý Sâm canh giữ ngoài trướng, từ đầu đến cuối không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, lúc nhìn thấy tướng quân mập của “phủ quân Thiệu Khang” mang theo tiểu lại đi ra, còn khách khí chào tạm biệt.
Cho đến khi đợi một lúc lâu cũng không đợi được chủ tướng của mình ra ngoài, mới đi vào nhìn tình huống một chút, nhất thời sợ đến mức ba hồn bay đi mất!
Một lều toàn bộ võ quan cao cấp của thành Hồng Cố, đồng thời bị cắt cổ! Xung quanh bàn rượu, nằm rất chỉnh tề.
Hắn ta mới chợt nhận ra lao về hướng giáo trường, vừa lúc bắt gặp quá trình binh biến của “phủ quân Thiệu Khang”.
Những “phủ quân Thiệu Khang” tản mạn, bụng đói kêu vang kia, vừa đặt chén trong tay xuống, vừa phun xương trong miệng ra, trong nháy mắt giống như thay da đổi thịt, ai ai cũng hiện vẻ sắc bén, chỉ trong mấy bước đã kết thành chiến trận!
Đao cũng nhanh mà bước cũng nhanh. Sau đó một đường xô đẩy, lần lượt chia tách quân vệ thành dưới tình hình hỗn loạn miễn cưỡng tụ họp lại, không chút nương tay trấn áp toàn bộ sự phản kháng, chỉ để lại cuồn cuộn đầu người, và chi chít người quỳ xuống đầu hàng!
Chưa tới một canh giờ, liền khống chế quân doanh quân vệ thành.
Trình độ tinh nhuệ như thế, vượt xa sự tưởng tượng của hắn ta!
Hai canh giờ sau, toàn bộ vị trí mấu chốt của cả thành, đều đã bị đội quân này nắm giữ.
Lý Sâm hoảng hốt cảm thấy, mình chỉ là đang uống say mèm nằm trên bàn rượu mà thôi. Sau đó cùng với toàn bộ huynh đệ quân vệ thành thành Hồng Cố, bị tập trung lại, bị mạnh mẽ xua đuổi hủy hoại đại trận hộ thành thành Hồng Cố.
Trong tiếng đại trận hộ thành gào thét, trong lúc hắn ta tự tay chém phá đại trận mà mình bảo vệ.
Hắn ta thật sự cảm thấy cái tên mập mạp kia, chính là ma quỷ ghê tởm nhất trên đời!
Sau đó lại phải nhận mệnh làm tướng quân, phân cho hắn ta hai ngàn quân vệ thành, dưới tình huống không có bất kỳ hạn chế nào, lệnh cho hắn ta đi đánh lén phía nam thành Cỗ Lam…
Hắn ta sợ hãi, phẫn nộ và mê mang chưa từng thấy.
Thành dễ dàng bị phá, chủ tướng bị giết, cũng dễ dàng đạt được sự tín nhiệm, dễ dàng có cơ hội phản chiến khiến cho hắn ta hoàn toàn không hiểu, vì sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận