Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2670: Diệu kế của Khương Lang (2)

"Chờ các ngươi đánh xong, có còn phần nào cho ta nữa hay không?! Nếu ngươi còn có thể cử động một ngón tay, thì chắc chắn là tam ca ta nương tay!"
Triệu Nhữ Thành hơi có chút mất kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn ủ rũ đi sang một bên, nhường chỗ cho bọn họ giao thủ.
Vẻ mặt Na Lương không có một chút thay đổi nào, dường như không cảm thấy lời nói của Triệu Nhữ Thành có gì không đúng, nhưng mắt sói nhìn về phía Khương Vọng đã bùng cháy lên chiến ý hừng hực:
"Ta muốn thử xem."
Đối với lời khiêu chiến của Na Lương, Khương Vọng cũng không có lý do gì để từ chối.
Hắn đã gõ vang chuông Quảng Văn, vấn kiếm với anh hùng thảo nguyên, để Thương Minh và Hô Duyên Kính Huyền của Mục quốc lần lượt mài kiếm cho mình.
Vậy thì hắn cũng nên có giác ngộ tiếp nhận khiêu chiến, mài giũa đao giúp cho thiên tài của Mục quốc... Hơn nữa còn phải có sự ăn ý không làm tổn thương đến tính mạng đối phương.
Nhưng mà...
Khương Vọng vô cùng bình thản nhìn Na Lương:
"Ta tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi. Nhưng nếu chỉ một mình ngươi sẽ rất khó khiến ta thỏa mãn, Trường Tương Tư trong hộp cũng sẽ có chút tiếc nuối. Vậy nên ta sẽ chờ ở đây, ngươi đi gọi cả ba người Khung Lư tam tuấn đến chỗ này đi, chúng ta cùng nhau luận bàn về giới hạn của Thần Lâm, coi như là không uổng công gặp mặt một lần."
Mắt sói của Na Lương trong nháy mắt lóe lên hung quang, hiển nhiên đã cho rằng mình bị đối phương coi thường, vì thế mà sinh ra phẫn nộ.
Lần giao thủ trước đó giữa bọn họ là lúc Khương Vọng đại biểu cho Tề quốc đi sứ đến thảo nguyên, ở trận luận bàn kia y quả thật đã thua. Nhưng mấy năm nay y không ngừng tôi luyện bản thân trong sinh tử, gần như sống ở biên hoang, đã sớm xưa đâu bằng nay!
Mỗi người trong Khung Lư tam tuấn đều là cường giả trong Thần Lâm cảnh, là thiên tài của thảo nguyên, ‘Na Lương ta cũng không phải là hạng người vô danh. Khương Vọng ngươi cho dù có cường đại hơn nữa, cùng lắm là một đánh hai! Vậy mà lại dám mở miệng nói một đánh bốn! Khinh thường đến mức nào, cuồng vọng đến ra sao!’.
Nhưng Khương Vọng chỉ giơ một ngón tay lên, một quả cầu lửa màu đỏ bay lên từ đầu ngón tay. Bên trong có Hỏa tước bay lượn, Diễm hoa nở rộ, Hỏa thành lóng lánh rực rỡ. Sinh cơ bừng bừng, vô cùng sống động!
Hung quang trong mắt Na Lương trong nháy mắt đã bị thu lại.
Quả cầu rực lửa treo trên đầu ngón tay Khương Vọng đương nhiên là Chân Nguyên Hoả giới thu nhỏ.
Mà ở trong mắt Na Lương.
Đây đã là hình thức ban đầu của một tiểu thế giới.
Đây là "Chân" có thể đưa tay là chạm tới!
Khương Vọng cũng không hề cuồng vọng, người này quả thực đã chạm đến giới hạn cao nhất của Thần Lâm cảnh, chỉ một mình Na Lương y thật sự không cần thiết phải giao thủ!
"Ta đi gọi bọn họ."
Na Lương cũng không nói nhảm, trực tiếp nói:
"Giao thủ ở chỗ nào?"
Khương Vọng vốn định kiêu ngạo đến cùng, cuồng ngôn một câu, 'Ta sẽ chờ các ngươi ở đây, giao thủ ở ngay chỗ này, nếu như nhà cửa đường phố bị các ngươi phá hủy thì coi như là ta thua!'.
Nhưng hắn liếc nhìn Triệu Nhữ Thành đang ủ rũ bên cạnh, tâm niệm chuyển động, nói:
"Giờ này ngày mai, vẫn là ở đấu trường Thương Lang. Ta sẽ sắp xếp địa điểm, các ngươi chỉ cần đến đúng giờ là được."
Na Lương lập tức gật đầu, xoay người cùng Cự Lang kia rời đi, chỉ mấy bước đã biến mất bên trong dòng người.
Triệu Nhữ Thành không ngờ chỉ là một trận khiêu chiến bình thường, tam ca lại muốn làm lớn chuyện, còn đưa đến đấu trường. Nếu như là ngày thường, gã đương nhiên sẽ vô cùng phấn kích, hò hét cổ vũ, nhưng lúc này lại chỉ cảm thấy nhàm chán, ủ rũ nói:
"Tam ca huynh tự mình đi đi, đệ tìm một chỗ ngủ một giấc, huynh đánh xong thì đến tìm đệ."
"Đừng đi!"
Khương Vọng đưa tay kéo gã lại:
"Đệ không có mặt thì sao được?"
Triệu Nhữ Thành cảm thán một tiếng:
"Thôi, đệ thực sự quá mệt rồi."
Khương Vọng nói:
"Vậy thì sau khi ta sắp xếp xong địa điểm, người nào giúp ta đưa tấm thiệp khách quý này cho Hách Liên Vân Vân đây?"
Triệu Nhữ Thành lập tức ngẩng đầu lên.
Khương Vọng mỉm cười:
"Đường đường là Hoàng nữ Đại Mục, chẳng lẽ không quan tâm đến thực lực của thiên kiêu Mục quốc sao? Khung Lư tam tuấn cộng thêm Na Lương, thiên phú của bản thân bọn họ cộng thêm thế lực sau lưng những người này... Một trận chiến như vậy, Hoàng nữ Đại Mục không có lý do gì không có mặt, trừ khi nàng ấy hoàn toàn không cần sự ủng hộ của những người, những thế lực này."
Triệu Nhữ Thành cũng nở nụ cười, chủ động khoác vai Khương Vọng:
"Tam ca, huynh lợi hại thật đấy, chỉ một quả cầu lửa mà thôi đã khiến Na Lương nhìn thấy chênh lệch địch ta, chủ động đi gọi người. Tiểu tử kia chính là nhân vật hung ác, không khuất phục một cách dễ dàng đâu! Đi thôi, đấu trường Thương Lang ở hướng này, huynh chỉ cần đi theo đệ là được."
Khương Vọng búng búng ngón tay, vân đạm phong khinh thu hồi Chân Nguyên Hoả giới:
"Nếu như sau khi nhìn thấy Chân Nguyên Hoả giới hiện tại, Na Lương vẫn không nhìn ra chênh lệch giữa hắn và ta, thì hôm nay hắn không nên chờ ở ngã tư đường này. Bởi vì làm như vậy thật sự không có chút ý nghĩa nào."
Triệu Nhữ Thành liên tục phụ họa:
"Đúng vậy, Hao Hổ tướng quân cũng sẽ không để hắn ra ngoài mất mặt. Đúng rồi tam ca, huynh cũng có người quen ở đấu trường Thương Lang sao? Nơi này cũng không đơn giản đâu, là một trong những đấu trường kiếm tiền nhiều nhất trên thảo nguyên này!"
"Đã nói rồi, ta cũng có chút nhân mạch trên thảo nguyên."
Khương Vọng dùng ánh mắt 'đệ thật là thiếu kiến thức' liếc nhìn Triệu Nhữ Thành, thản nhiên nói:
"Lúc trước giao thủ với Đấu Chiêu cũng là ở đấu trường Thương Lang. Chỉ riêng bán vé vào cửa thôi cũng đã kiếm được một khoản lớn."
"Tam ca thật sự vừa có thực lực, vừa có nhân mạch, lại còn có đầu óc kinh doanh!"
Triệu Nhữ Thành hết lời khen ngợi, cười nói:
"Trận này sẽ định giá bao nhiêu đây?"
"Trận này không bán vé."
Khương Vọng thong dong cất bước:
"Không nên làm tổn thương mặt mũi bọn họ quá."
Triệu Nhữ Thành trầm mặc một lúc, nói:
"Tam ca, câu này nên giữ lại để lát nữa rồi nói."
"Sao vậy?"
"Rất thích hợp để mở màn!"
Gã cười nói:
"Bên trong bốn người có thể là ba người điên."
Khung Lư Sơn là Thánh sơn của thảo nguyên.
Sói, ưng, ngựa là ba đồ đằng thiêng liêng nhất ở chỗ này.
Ba người Vũ Văn Liệt, Kim Công Hạo, Hoàn Nhan Độ có thể lấy "Khung Lư tam tuấn" làm danh hiệu, đương nhiên là những thiên kiêu xuất sắc nhất trên thảo nguyên.
Bọn họ xuất thân từ gia tộc chân huyết, cho dù là thiên phú, huyết thống, thân phận đều là tồn tại số một. Trong một khoảng thời gian rất dài, ba người bọn họ cùng nhau tỏa sáng trên thảo nguyên.
Thế nhưng Động Chân dù sao cũng không dễ dàng vượt qua, người dưới ba mươi tuổi đạt đến Động Chân chỉ có một mình Lý Nhất. Người dưới bốn mươi tuổi đạt đến Động Chân cũng là chuyện cực kỳ hiếm hoi.
Bọn họ dừng lại trước ngưỡng cửa Động Chân, tích lũy tu vi, rèn luyện tâm tính.
Chờ đến khi Na Lương phấn đấu đuổi theo.
Cũng chờ đến khi Thương Minh đột phá Động Chân trước bốn mươi tuổi, vượt qua bọn họ.
Hiện tại, khi mọi người nhắc đến thiên kiêu đứng đầu của thảo nguyên, mới thường xuyên bỏ qua tên của những người này.
Nhưng không thể nghi ngờ thực lực của bọn họ.
Nếu như Na Lương thật sự có thể gọi đủ bọn họ đến, cho dù là Khương Vọng của ngày hôm nay cũng không thể nói là chắc chắn sẽ thắng!
Nhưng chỉ có trận chiến như vậy mới xứng đáng để hắn ra tay mà thôi.
Một khi Trường Tương Tư đã ra khỏi vỏ, sao có thể dùng lưỡi kiếm sắc bén đối phó với kẻ yếu?
"Tam ca, thiệp khách quý không đưa được, phải làm sao đây?"
Trong phòng chuẩn bị chiến đấu của đấu trường Thương Lang, Triệu Nhữ Thành cau mày:
"Bây giờ ngay cả gặp mặt Vân Vân, Vũ Văn Đạc cũng không thể làm được."
Khương Vọng vô cùng thong dong ngồi xuống, trên tay cầm một quyển sách ghi lại lịch sử phát triển của đấu trường thảo nguyên, đang còn chăm chú lật xem, nghe vậy liền liếc nhìn Triệu Nhữ Thành một cái:
"Trước kia đệ thông minh như vậy, sao bây giờ lại ngốc đến như thế?"
"Là thế nào?"
Triệu Nhữ Thành có chút bực bội.
Khương Vọng lúc này rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là "Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường", con người dù có thông minh đến đâu, một khi rơi vào lưới tình cũng sẽ trở nên hồ đồ, hoàn toàn mất đi phương hướng.
Hắn có chút cảm khái, dùng tư thế của trí giả nhìn tiểu Ngũ nhà mình với ánh mắt thương hại:
"Thiệp khách quý của trận chiến này ta đều giao cho đệ, chỉ tặng chứ không bán. Chẳng lẽ đệ chỉ tặng một tấm hay sao?"
Triệu Nhữ Thành đi qua đi lại trong phòng:
"Tặng thêm bao nhiêu tấm nữa nàng ấy cũng không nhận, ngay cả Vũ Văn Đạc cũng không thể đưa được, còn có thể tìm ai? Đến Mẫn Hợp miếu tìm Đại tế ti ư?"
Khương Vọng thở dài:
"Bây giờ đệ lập tức ra ngoài, đưa một tấm thiệp khách quý cho Hoàng tử Chiêu Đồ. Mọi chuyện khác thì không cần quan tâm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận