Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1377: Mọi chuyện đều ở trong tu hành

Một thương của Ma tộc áo đen bên trong Thượng cổ Ma quật, cùng thời gian dưỡng thương bên trong Tẩy Nguyệt Am coi như là ghìm chặt vó ngựa, kiềm chế tính tình.
Khương Vọng cho tới nay một khắc cũng không dám dừng lại nghỉ, một hơi cũng không chịu buông lỏng, bây giờ không thể không dừng bước lại, nới lỏng dây cung căng cứng của hắn.
Cung cần nuôi dây, kiếm cần dưỡng mũi.
Người không phải đồ vật, càng nên có độ nới lỏng. Thế nhưng tựa như lời nói của Ngọc Chân, Khương Vọng quá không chịu buông tha chính mình.
Vượt mọi chông gai, tuyệt không lùi bước, lúc phá địch cũng khó tránh khỏi tự tổn thương bản thân.
Lúc cường đại có thể che giấu hết thảy, nhưng lúc ngụp lặn, không khỏi bày rõ vết thương chồng chất.
Lúc nằm bất động bên trong chăn, sao lại không phải một loại buông lỏng đây?
Giống như là cảm giác ngủ một giấc thật dài, lúc này tỉnh lại, vạn vật thức tỉnh.
Tự do hành tẩu bên trên thảo nguyên vô biên này, tay trái Khương Vọng chống trượng, tay phải bưng lấy một cuốn sách, thỉnh thoảng nhìn lên một cái, liền đọc nguyên một trang. Sách là hắn mua ở tiệm sách ven đường ở trước khi tới thảo nguyên.
Trọng Huyền Thắng muốn hắn ẩn tàng hành tích, đóng vai thiên kiêu mất tích thật tốt, lấy lợi cho Tề Cảnh đàm phán. Hắn sống qua kiếp nạn, vốn cũng không có ý định làm ra chuyện lớn gì, trên đường dài dằng dặc đi vòng tới Huyền Không Tự, vừa vặn đề lên suy nghĩ "đọc vạn quyển sách" trước đó.
Dưỡng thương là một chuyện, khóa sớm khóa muộn là một chuyện, suy nghĩ đạo thuật là một chuyện, tạo hình kiếm thuật là một chuyện, cảm thụ phong cảnh thế gian là một chuyện, đồng thời đọc sách cũng là một chuyện...
Mọi chuyện đều đang ở trong tu hành.
Hướng vào trong thăm dò bản thân, hướng ra ngoài tìm hiểu thế giới, chính là quá trình lớn lên của con người.
Quyển sách mà Khương Vọng đang đọc tên là Bạch Hổ Thông Nghĩa. Cũng không phải là điển tịch binh gia nào đó, mà là một bộ kinh điển của Nho gia, danh xưng "Bàn luận khác biệt Ngũ kinh, thống nhất kinh nghĩa thể chữ Lệ", đương nhiên cái gọi là "Thể chữ Lệ" này đã là thành sách năm đó."Thống nhất" đương nhiên chẳng qua là lúc đó khắc mà chưa kịp, cũng không có khả năng đuổi kịp hiện thế.
Bây giờ đọc đến, khó tránh khỏi có chút không đúng lúc không đúng chỗ.
Khi từng cùng các bằng hữu thảo luận một chuyện đọc sách, Chiếu Vô Nhan liền đề nghị hắn đọc cuốn sách này, nói là "Chỗ kinh điển của quyển sách này, mấy trăm năm cũng không phai nhạt. Mà vừa là có chút chỗ lỗi thời, mới không thể rập khuôn ngươi đi vào."
Là ý nói những điểm mâu thuẫn của Nho học giữa thời đại kia cùng hiện thế có thể giúp Khương Vọng thoát khỏi giam cầm, để hắn không đến mức rơi vào. Đây là biết Khương Vọng cũng không phải môn đồ Nho gia, cho nên đưa ra đề nghị thỏa đáng.
Chiếu Vô Nhan còn từng nói, đọc Bạch Hổ Thông Nghĩa, tốt nhất nên xem qua Xuân Thu Phồn Lộ trước, bởi vì bên trong hai quyển kinh điển Nho gia này, cái trước vừa lúc kế thừa cái sau. Nhưng Khương Vọng lại không mua được ở chỗ tiệm sách, đành phải đọc trước rồi lại nói.
Ngoài ra, sau khi Khương Vọng biểu thị muốn đọc sách, Lý Long Xuyên cũng đề cử một chút kinh điển của binh gia, Hứa Tượng Càn còn nhiệt tình đề cử... Thần Tú Thi Tập mà chính gã biên soạn sáng tác.
Ý vị thơ của gã làm "có thể xưng thần tú vậy."
Cái gọi là ý có thể thắng câu, thần có thể thắng ý, Hứa Tượng Càn gã tự phụ có tài thơ, bình sinh không thua người...
Tóm lại bản thi tập này đến nay vẫn còn nằm ở chính giữa hộp trữ vật, Khương Vọng vẫn luôn không có dũng khí lật xem.
Hoàn toàn che đi thân phận ngày xưa, kiếm cũng thu vào bên trong hộp trữ vật, chỉ có ngọc trắng là vẫn đeo bên hông y nguyên... Ngược lại đối với rất nhiều người mà nói, nó cũng chỉ là một khối ngọc phổ thông.
Cái gì Nội Phủ đệ nhất thiên hạ, Thanh Dương tử Đại Tề, đều giống như là cố sự ở trên thân một người khác.
Hắn chẳng qua là con hải âu tung cánh thiên địa, một lữ nhân dạo bước nhân gian.
Tu hành, đọc sách, ngắm phong cảnh, một đường đi về phía vương đình chí cao bên trên thảo nguyên vô ngần.
Một lần trên đường tình cờ gặp một đám ngựa hoang, Khương Vọng cũng nổi tính trẻ con, dùng loại trượng ngự thú như Hành Tư trượng thu phục được một con tuấn mã màu đỏ thẫm.
Linh tính của con ngựa này không thể so với Diễm Chiếu, nhưng đã có thể xưng là tuyệt phẩm bên trong đám ngựa phổ thông.
Ngồi trên lưng ngựa, hắn học bộ dạng của những thư sinh kia, gật gù đắc ý, tụng đạo kinh, sử, tử, tập.
"Ha ha, Mạc Da tới!" Một thiếu nữ thảo nguyên trên mặt có mấy điểm tàn nhang nhỏ từ xa xa hô: "Con ngựa này của ngươi có bán hay không?"
Nàng vốn còn đang cầm một nhánh cỏ cho trâu ăn, sau khi thấy được con ngựa Khương Vọng cưỡi lại cực kỳ kích động, lúc này nhảy lên một con Tiểu Hoàng chân thấp, ruổi ngựa tới gần.
Dáng người mạnh mẽ kia làm cho người khác hai mắt tỏa sáng.
Ngựa của nàng mặc dù thấp, nhưng chạy cũng rất nhanh. Đuôi ngựa cùng đuôi tóc của thiếu nữ không ngừng vung vẩy trong gió.
"Mạc Da tới" là ngôn ngữ của thảo nguyên, ý là "Lữ nhân phương xa" .
Nói đến ngôn ngữ của các nước trong thiên hạ, kỳ thật khác biệt cũng không tính là quá lớn, chí ít đối với tu sĩ Siêu Phàm mà nói, có thể nắm giữ điểm khác biệt này rất dễ dàng.
Ngôn ngữ của rất nhiều quốc gia đều là diễn hóa trên cơ sở ngôn ngữ của Cảnh quốc, mà nếu ngược dòng tìm hiểu nguồn gốc ngôn ngữ Cảnh quốc, vốn là từ ngôn từ thời đại Đạo môn phát triển đến.
Chẳng trách người Cảnh quốc tự phụ lịch sử, mà Đạo môn lại xưng là vạn lưu chi tông, tức là khởi đầu của vạn phái.
Đương nhiên, văn tự vốn là "thuật nói". Tác dụng sẽ là lý giải không giống nhau của mỗi người đối với "Đạo", cũng bởi vậy mà sinh ra văn tự khác biệt. Đây là lý do ngôn ngữ địa phương đản sinh có khác với ngữ hệ của Đạo môn.
Ngoại trừ khẩu âm ra, ngôn ngữ của Mục quốc khác biệt ở chỗ, chủ yếu chính là kế thừa một chút danh từ bên trong ngôn ngữ Thương Đồ Thần. Như là "Mạc Da tới", "A Đồ Lỗ".
Còn loại danh từ không phải loại hình Thần hệ như "Duệ Cai", thì lại là do người trong thảo nguyên diễn hóa ra một cách tự nhiên bên trong lịch sử dài đằng đẵn, thuộc về một loại hệ thống ngôn ngữ diễn hóa hoàn toàn khác.
Hiện thế rộng lớn, liệt quốc phong phú. Không phải là danh sĩ uyên bác, không đủ để hiểu rõ khác biệt cũng những thứ này.
Khương Vọng đương nhiên là không đủ "uyên bác", nhưng tốt xấu vẫn biết Triệu Nhữ Thành sau khi phát triển ở Mục quốc, cũng cố ý ghi nhớ một chút từ ngữ phổ biến ở thảo nguyên, lúc này ngược lại không đến nỗi luống cuống.
Hắn khoát khoát sách trong tay mình: "Không bán, không bán!"
Trong lúc nói chuyện, thiếu nữ thảo nguyên kia đã ruổi ngựa đến phụ cận, ánh mắt sốt ruột đánh giá con ngựa của hắn, thoạt nhìn là cực kỳ yêu thích.
Nàng mở rộng năm ngón tay mình ra, ngả vào trước mặt Khương Vọng: "Ta dùng năm con trâu đổi với ngươi!"
Khương Vọng mây trôi nước chảy, tiếp tục lắc sách: "Không đổi, không đổi!"
"Hắc, ngươi thư sinh này!" Thiếu nữ trên mặt có mấy điểm tàn nhang nhỏ nghiêng eo ở bên trên lưng ngựa: "Ta cũng không để ngươi ăn thiệt thòi! Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng đổi?"
Nghe được một tiếng xưng hô ‘Thư sinh!’ này!
Khương Vọng âm thầm cảm thấy đắc ý đấy.
Mới chỉ đọc sách mấy ngày a, đã có khí chất của Nho sinh. Quả nhiên thiên phú là thứ khó có thể che giấu được!
Hắn hiển nhiên không có ý thức đến, hiện tại hình tượng nón lá ma y trượng đầu rồng là ý vị sâu xa cỡ nào. Ngay cả quyển sách đang cầm trong tay kia, có thể dễ dàng đoán ra một chút thân phận.
"Cái này..."
Khương Vọng suy nghĩ chính mình có vẻ đang dần dần tiến sát đến hình tượng Nho sinh, đọc sách gì sẽ thân cận với đạo đó! Hắn vắt hết óc suy nghĩ rồi nói: "Đây không phải vấn đề có ăn thua thiệt hay không, Tử từng viết, quân tử không đoạt chỗ tốt của người!"
Thiếu nữ kia nhanh mồm nhanh miệng phản bác: "Tử còn từng viết, quân tử phải giúp người hoàn thành ước vọng đấy! Ngươi chưa từng nghe hay sao?"
Gặp được đối thủ!
Nghĩ không ra trên thảo nguyên cũng có danh sĩ uyên bác đọc thuộc lòng kinh điển Nho gia!
Nhìn nữ tử này thường thường không có gì lạ, lại không ngờ bụng có kinh luân!
Khương Vọng nghiêm túc hẳn lên, xuất ra mười hai phần bổn sự: "Tử nói, 'Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng mừng lắm sao!' các hạ không quét dọn giường chiếu mà đợi thì thôi, cũng không nên vừa thấy mặt đã nhìn trúng ngựa của ta! Đây sao có thể là đạo đãi khách?"
"Ít nói những thứ vô dụng này!" Thiếu nữ hơi vung tay: "Ngươi cứ nói đi, có phải muốn thêm tiền đúng không!"
"A!" Khương Vọng cảm thấy bản thân chiếm thượng phong, thừa thắng xông lên, dùng thanh âm trong sáng vả lại chính phái nói: "Ta xem tiền tài là cặn bã, nghèo hèn không thể đổi, không khuất phục uy vũ, không bị tiền bạc cám dỗ đấy!"
Dứt lời còn hất tay áo gai lên: "Không cần nhiều lời!"
Thiếu nữ nhìn hắn nửa ngày.
"Có bị bệnh không!"
Sau đó đánh ngựa tự rời đi rồi.
Khương Vọng trầm mặc một lúc rồi hắn nhịn không được nói với một câu về phía bóng lưng của nàng: "Quân tử như chúng ta, giao tuyệt không ra ác thanh ! Chúng ta biện kinh thuộc về biện kinh, cũng không nên mắng chửi người a!"

- Giải thích, "giao tuyệt không ra ác thanh" nghĩa là hết giao tình không dùng lời nói ác độc. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận