Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1767: Trời sinh kiếm khí để giết người (1)

Dưới trời trong mây trắng có một dòng suối, như là một con đường nhỏ không biết đường về, gánh vác những chuyện cũ làm cho người ta đau lòng, trườn về phía xa xa tầm mắt không thể dõi theo.
Nam tử tóc trắng trên tảng đá mở to mắt, tàng kiếm ngàn năm đã thấy phong, phương thiên địa này cũng bị đau nhói.
Vân nở mấy tầng.
Nhưng hắn chỉ bình tĩnh nhìn phía trước, kiếm mâu chiếu khắp dòng suối, không chỗ nào sinh ra được một sợi tình.
“Có việc gì?” Hắn hỏi.
Mặt nước dòng suối khẽ nhộn nhạo, chiếu ra một nữ tử mặc đạo bào lấy ngọc quan buộc tóc.
Tóc mai trên mặt nàng như gội tinh quang, khuôn mặt thanh nhã chỉn chu. Vừa thấy phong tư, cũng thấy năm tháng. Thần quang trong mắt cũng vô thường giống như gợn nước.
“Ta nói này.” Giọng nói của nữ tử mặc đạo bào mang theo oán giận: “Đại Sở Hoài quốc công bảo người truyền lời cho ngươi, ngươi cũng không nghe sao? Mặc kệ đồ đệ bảo bối kia của ngươi sao?”
“Hắn muốn đi giết người, ta không quản hắn. Nếu hắn bị giết, tại sao ta phải quản hắn chứ?” Nam tử tóc trắng hờ hững hỏi.
Thủy kính nổi lên gợn sóng, khuôn mặt nữ tử trong thủy kính cũng giống như bị phá thành từng mảnh.
“À, cái này…”
Lời này vậy mà rất có đạo lý, khiến cho người ta nhất thời không thể phản bác!
“Nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử của ngươi, cũng là chân truyền của Nam Đẩu điện ta.” Nữ tử nói.
Nam tử tóc trắng bình tĩnh nhìn mặt suối: “Chuyện là chính hắn muốn làm, đường là chính hắn phải đi. Vậy hắn nên có giác ngộ của mình. Nếu lần này chết như vậy, cũng là lựa chọn của hắn.”
“Đồ đệ này của ngươi. Sát tính của hắn rất nặng, không thua gì ngươi năm đó. Chỉ là tâm ma khó tiêu, rơi vào chấp nhất.” Nữ tử mặc đạo bào thở dài một hơi: “Lúc trước còn đặc biệt đến cầu xin ta, muốn ta hỗ trợ quẻ tính người trẻ tuổi gọi là Khương Vọng kia.”
Giọng điệu của nam tử tóc trắng vẫn bình thản: “Vậy hắn còn rất biết vạch trần vết sẹo của ngươi.”
“Cũng không phải sao?” Nữ tử mặc đạo bào mang theo chút oán niệm nói: “Người mà Dư Bắc Đẩu xuất thủ che giấu, làm sao ta tính ra được? Thất Sát chân nhân Lục Sương Hà ngươi, là đương thế chân nhân sát lực đệ nhất, toán lực của ta, cũng đâu có xếp cao được như vậy.”
“Ta có một kế.”
“Kế sách thế nào?”
Lục Sương Hà thản nhiên nói: “Bảo vệ tốt bản thân, trân trọng thân thể, sống thêm mấy năm. Chờ Dư Bắc Đẩu chết đi, ngươi chính là đương thế chân nhân toán lực đệ nhất.”
“Cái này…Dư Bắc Đẩu đang khỏe mạnh sao lại chết được? Hay ngươi có tin tức gì ta không biết?”
“Ý của ta là…” Lục Sương Hà nói: “Tuổi hắn lớn hơn ngươi.”
Thiên Cơ chân nhân đại danh đỉnh đỉnh Nhậm Thu Ly, trầm mặc trong thủy kính một hồi: “Cảm ơn, ngươi vẫn biết an ủi người khác như vậy.”
Đương nhiên nguyên nhân chân chính bọn họ đều rõ ràng.
Hiện thế không có đạo của Dư Bắc Đẩu, hắn đã sớm mất đi khả năng thành tựu chân quân. Cho nên tuổi tác của ông ta, là tuổi thật sự đang từng bước ép sát.
Chẳng qua đối với nhân vật như Nhậm Thu Ly, nhất định phải đợi một người khác đang sống chết già, mới có thể vấn đỉnh đương thế chân nhân toán lực đệ nhất…Sao không phải là một loại bi ai?
Không phải cuối cùng nàng có thể chiến thắng đối thủ cạnh tranh, mà là đối thủ đã bại bởi thời đại, vả lại cuối cùng sẽ bại bởi thời gian.
“Song nói đi cũng phải nói lại, Thắng Phong hắn dù sao cũng là người một nhà với Nam Đẩu điện chúng ta, hắn tới tìm ta cũng là một loại tín nhiệm.” Nhậm Thu Ly nói: “Ngươi thật sự không định để ý tới hắn?”
“Ngươi có biết tàn khốc nhất trên thế giới này là gì không?” Lục Sương Hà hỏi.
Nhậm Thu Ly nói: “… là kiếm của ngươi.”
“Kiếm của ta còn chưa đủ.” Lục Sương Hà khẽ dựng thẳng một ngón tay lên, chỉ vào bầu trời: “Là nó. Bất kể ngươi lựa chọn thế nào, bất luận ngươi cố gắng thế nào, nó đều là như vậy, tuân theo trật tự của bản thân nó, sẽ không thay đổi vì bất cứ ai, bất cứ chuyện gì.”
Dường như hắn hoàn toàn không đọc hiểu lời nói của Nhậm Thu Ly, chỉ kể ra đáp án của mình, tiếp tục nói: “Năm đó lúc chọn người, ta cũng chỉ là thử xem. Ta tiếp nhận tất cả kết quả, ta hy vọng hắn cũng có thể tiếp nhận.”
“Hiện tại đã khác, hiện tại Dịch Thắng Phong đã là đệ tử của ngươi, ngươi nuôi hắn nhiều năm như vậy…” Nói tới đây Nhậm Thu Ly dừng lại, kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn mài kiếm của hắn? Ở Nam Vực đối mặt với phủ Hoài quốc công Đại Sở… rất dễ gãy!”
Lục Sương Hà chỉ nói: “ Trời sinh kiếm khí để giết người, không có đạo lý không cho phép người bẻ gãy.”
Nhậm Thu Ly nói: “Tả thị thế gia ngàn năm, sức ảnh hưởng đã lâu, cường giả như mây. Sở hoài quốc công ra lệnh một tiếng, không biết có bao nhiêu người rút kiếm. Nếu ngươi không cho hắn ủng hộ, hắn không có đường sống.”
Lục Sương Hà nói: “Ta tin tưởng trước khi hắn xuất kiếm, hắn đã hiểu rõ hắn phải đối mặt với cái gì.”
“Dù sao hắn cũng còn trẻ tuổi khí thịnh, chưa chắc hiểu được phân lượng của phủ Hoài quốc công Đại Sở, cũng chưa chắc biết Tề Quốc…”
“Một người nếu trước khi xuất kiếm, không rõ mình sẽ phải đối mặt cái gì.” Lục Sương Hà lạnh nhạt ngắt lời: “Vậy hắn cần gì phải sống tiếp nữa?”
Nhậm Thu Ly thở dài một hơi, lại nói: “Người dưới Thần Lâm ra tay, cũng không sao, ta chỉ sợ phủ Hoài quốc công lấy thế áp bức, truyền ra ngoài cũng có ảnh hưởng đến thanh danh Nam Đẩu điện chúng ta.”
Hai vị chân nhân như vậy, ngược lại người làm sư bá quan tâm đến đệ tử hơn so với người làm sư phụ.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân Dịch Thắng Phong đi cầu Nhậm Thu Ly hỗ trợ tính quẻ, nhưng không cầu sư phụ mình.
Lục Sương Hà nhìn thủy kính, đặc biệt bình tĩnh nói: “Nếu có tồn tại trên Thần Lâm ra tay với hắn, đương nhiên ta phải hộ đạo cho đồ đệ của mình.”
Giống như những gì hắn đã nói, một người trước khi xuất kiếm, nhất định phải hiểu rõ mình sẽ đối mặt với cái gì.
Không hề nghi ngờ, Lục Sương Hà đã nghĩ đến vô cùng rõ ràng.
Vì vậy Nhậm Thu Ly hiểu được, đây chính là điểm mấu chốt mà Lục Sương Hà vẽ xuống, cũng là lời đáp lại của hắn đối với Đại Sở Hoài quốc công.
Nàng khuyên nhủ: “Không bằng vẫn là gọi Thắng Phong về đi. Trường Sinh Quân cũng sắp trở về rồi, trong khoảng thời gian này, chúng ta không cần thiết cùng Sở quốc…”
“Tả Hiêu là Tả Hiêu, Sở Quốc là Sở Quốc. Hắn có thể vì một người Tề, làm tới một bước nào?” Lục Sương Hà lạnh nhạt đáp lại.
Hắn lại giương mắt nhìn lên bầu trời, một con dị thú hình dạng chim ưng màu máu, vừa vặn vỗ cánh xẹt qua, cắt nát du vân.
“Ta cũng rất muốn biết.” Hắn nói.
Bầu trời trong vắt.
Vô thanh, vô tướng…cũng đã không còn chim ưng.
Khu vực giao giới giữa ba nước Trang, Ung, Lạc, có thành gọi là “Bất Thục”.
Nơi đây được công nhận pháp ngoại chi địa, hỗn loạn chi thành.
Luật pháp của ba quốc gia đều không thể kéo dài đến tận đây, bất luận cái gì đạo đức, giới luật của thế tục, đều không có hiệu lực ở đây.
Nơi này chỉ có một âm thanh, một loại quy tắc.
Nơi này chỉ có một tội danh là “nghèo”, không trả được mệnh kim chỉ có thể chờ người ta giết chết.
Có người xem nó là khối u ác tính của Tây Cảnh, có người xem nó là tịnh thổ hiện thế.
Nhưng mặc kệ mọi người nói như thế nào, đối đãi như thế nào, nó đều yên lặng đứng sừng sững ở đây, đồng thời cũng sẽ tiếp tục trường kỳ đứng sừng sững.
Lạc Quốc tạm không nói, hôm nay Trang Quốc quật khởi, Ung Quốc cách tân, lưỡng hùng giằng co, khu vực giao giới này ngược lại càng thêm vững chắc. Đại khái là ai cũng không muốn mở quốc chiến, đều cần một nơi như vậy để hòa hoãn.
Vì vậy Bất Thục thành càng ngày càng phồn vinh.
Không thể nói nó là đất đai sinh ra tội ác, nhưng nó thật sự là cái lồng giam thu nhận tội nhân.
Chỉ cần giao đủ mệnh kim, là có thể sinh sống ở đây, có thể sinh sống rất tốt. Bất kể thiện ác già trẻ.
Không có mệnh kim, sẽ không có mạng, cũng bất kể thiện ác già trẻ.
Tội Vệ ngồi dựa vào cửa thành, đã ngủ gật một lúc.
Tuy rằng trong tòa thành này đều là ác đồ, nhưng hắn cũng không cần lo lắng có ai làm loạn. Vũ lực của Bất Thục thành, từ lâu đã được chứng minh trong những năm tháng trước kia… Hiện tại đã rất lâu không xuất hiện thời khắc cần chứng minh.
Trong cơn mê man nửa ngủ nửa tỉnh, có một người đi tới trước mặt, đứng ở trước mặt.
Người này đội đấu bồng, mặc áo gai, khuôn mặt giấu ở dưới đấu bồng.
Hắn rất lễ phép đứng ở nơi đó, giống như đang đợi tội vệ tỉnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận