Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 194: Sinh ra như thế

Sau một hồi lễ tế tổ huyên náo, xôn xao, không chỉ có Khương Vô Dong mất mặt mà vì cực lực phản đối Liêm gia nên bản thân Liêm Tước cũng chưa nhận được tưởng thưởng như hắn xứng đáng. Các quan khách theo nhau rời khỏi, lời đàm tiếu cũng từ đó mà truyền ra.
Chỉ là những việc này lại không phải vấn đề Khương Vọng quan tâm. Trong tửu lâu xa hoa nhất ở Nam Diêu Thành, Khương Vọng đang ngồi nói chuyện với Trọng Huyền Thắng.
“Đắc tội với thập tứ hoàng tử, ngươi thật sự sẽ không gặp vấn đề gì chứ?” Khương Vọng hỏi đối phương.
Lần này hắn thiếu Trọng Huyền Thắng một cái đại ân tình, vấn đề đối phương có thể gặp phải tất nhiên là việc hắn phải cân nhắc hỏi tới.
“Ảnh hưởng thì tất nhiên sẽ có, nhưng xét tổng thể thì lợi nhiều hơn hại.”
Trọng Huyền Thắng cẩn thận phân tích.
“hiện giờ bệ hạ có cả thảy mười bảy người con. Trưởng tử bị phế từ sớm, hiện còn đang ở trung tù. Thái tử là con thứ hai. Ngoài hai người này ra thì còn tam hoàng nữ, cửu hoàng tử và thập nhất hoàng tử là người có thực lực, có tư cách tranh đoạt tước vị.”
“Không cần biết ai là người kế vị tới đây, bọn họ đều không thể xem nhẹ Trọng Huyền gia chúng ta. Cho nên đối mặt với những hoảng tử nữ tử ta không cần quá để ý đến mặt mũi bọn họ, gia tộc của ta cũng sẽ không nói gì. Thông tin truyền ra ngoài càng chứng tỏ Trọng Huyền gia trung thành với bệ hạ, không có lòng tranh đoạt hoặc tham gia vào việc của bọn họ.”
Hắn mỉm cười, đôi mắt híp lại chỉ còn một đường kẻ nằm ngang. “Đối với chúng ta, đánh cược vào ngươi còn thu được nhiều chỗ tốt hơn, thanh danh cũng lên không ít. Việc ngươi đánh bại Khương Vô Dong có ý nghĩa thế nào ngươi có biết không? Nó chứng tỏ ở Thông Thiên Cảnh ngươi đã thuộc về nhóm những người mạnh nhất. Có không ít người sẽ đặt ngươi lên bàn cân so sánh với Vương Di Ngô. Ngươi là môn khách của nhà ta, vậy thanh thế của chúng ta cũng sẽ mạnh lên không ít. Hôm nay ta ra mặt dọa nạt Khương Vô Dong là muốn nói cho những người còn lại biết, hãy cân nhắc kỹ trước khi đắc tội với ta.”
Trọng Huyền Thắng chỉ nói tới chỗ tốt mà không nói đến vấn đề xấu có thể nảy sinh, Khương Vọng tất nhiên là có nghĩ ngợi trong lòng. Hắn nghe xong rồi gật đầu.
“Ngươi hãy cân nhắc mọi việc cho thật kỹ.” Nói xong hắn cầm trường kiếm đứng dậy. “Chúng ta sẽ gặp lại sau. Liêm Tước bảo ta tìm hắn có lời muốn nói.
“Cái tên đúc binh sư nhỏ con kia ấy hả?”
Khương Vọng nhìn đối phương, biểu hiện như bảo hắn đừng gọi Liêm Tước như vậy.
“Được rồi đi thôi.” Trọng Huyền Thắng phất tay. Chờ Khương Vọng đi ra tới cửa rồi hắn còn nhăn nhó nói theo một câu. “Thay ta gửi lời xin lỗi tới hắn.”
Liêm Tước bị bức phải tự sát để chứng minh sự trong sạch của bản thân, trách nhiệm chính đương nhiên là Liêm gia, nhưng việc Trọng Huyền Thắng tìm cách châm chọc thêm vào cũng gây ra ảnh hưởng không nhỏ. Lời xin lỗi hắn gửi đi đã chứng minh hắn thực sự coi trọng con người cương liệt này.
Tất nhiên, muốn người có khả năng lớn kế thừa Trọng Huyền gia tự mình ra mặt nói xin lỗi không phải là việc đơn giản.
Là một trong mười người trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Liêm thị, Liêm Tước ở Nam Diêu Thành cũng có sản nghiệp của mình. Tỉ như nơi cất rượu này.
Một vò liệt tửu đặt ở đại sảnh, một bát lại một bát múc cho khách nhân, chỉ có lầu hai là đặt mấy cái ghế rải rác để dùng tiếp khách. Bao quát một lượt rượu lư này là biết đối phương không coi trọng những tài vật này, hắn không có hứng thú.
Liêm Tước đi Thiên Phủ bí cảnh với mong muốn trở nên mạnh hơn, rèn đúc binh khí tốt hơn. Vậy thôi. Lúc trước đuổi Khương Vô Dong đi rồi, Khương Vọng đã định cùng Trọng Huyền Thắng đi luôn, nhưng được Liêm Tước giữ lại, cao tầng Liêm thị sau khi hợp tác với Khương Vô Dong không thành cũng thể hiện sự hữu hảo với Trọng Huyền thị cho nên Khương Vọng mới tạm lưu lại nơi này.
Trọng Huyền Thắng cũng không vì ấn tượng không tốt với đám người này mà phải làm đến mức ngươi chết ta sống. Chuyến này đến Nam Diêu Thành, các mục đích cơ bản hắn đã đạt được rồi, không có gì phải bực bội.
Muốn mưu đại sự thì không thể so đo việc nhỏ. Khương Vọng gặp Trọng Huyền Thắng xong liền tới rượu lư. Hắn vào ghế ngồi, Liêm Tước đã chờ đợi được một lúc khá lâu rồi.
Liêm Tước lên tiếng hỏi. “Tay của ngươi ổn rồi chứ?”
“Chỉ là chút vết thương nhỏ.” Khương Vọng cười cười, tay hắn quấn mấy lớp băng gạc nhưng không ảnh hưởng gì đến hoạt động bình thường. “Các ngươi rèn đúc binh khí, chắc chắn cũng từng chịu qua những loại tổn thương như thế này rồi.”
“Đúng vậy.” Liêm Tước cảm thán, đưa tay cho Khương Vọng nhìn. Trên tay hắn lít nha lít nhít đầy các vết sẹo và vết chai dày. Trên tay Khương Vọng cũng có vết chai nhưng chủ yếu tập trung ở nơi cầm kiếm, chỗ các đốt ngón tay, hoàn toàn không bị dầy đặc như tay Liêm Tước.
“Ta có một người bạn, lúc đúc binh cách đây ít năm không khống chế được hỏa hầu khiến lò phát nổ. Bởi vì quá mệt mỏi nên hắn không né trách kịp, hai mắt không còn. Không phải hắn bị mù, vì bị mù vẫn còn cơ hội chữa trị, có thể đi Đông Vương Cốc hoặc địa phương nào đó, tốn tiền là sẽ có cách. Mắt của hắn đã hoàn toàn mất hẳn.”
“Hắn với ngươi thân thiết lắm hả?”
“A, hắn xem như là bằng hữu duy nhất của ta.”
“Vậy… hiện giờ hắn thế nào rồi?”
“Hắn không chịu nổi đả kích, đã tự sát cùng ngày hôm đó.” Liêm Tước bình thản đáp.
Nghề đúc binh sư không phải là một nghề dễ làm. Vừa vất vả, nguy hiểm lại dễ khiến người ngoài ngấp nghé. Ngay cả thần binh lợi khí đúc ra cũng theo người sử dụng chúng chu du khắp nơi chứ phần lớn đúc binh sư không được hưởng tiếng tăm gì.
Thiên hạ đều biết Phúc Quân Sát Tướng là của Khương Mộng Hung, nhưng có mấy ai biết ai đã vì hắn mà chế tạo ra thứ vũ khí kinh khủng đó?
Liêm thị hiện giờ xuống dốc nhưng tình trạng địa vị trong thánh địa đúc binh vẫn còn khá tốt, còn nhận được sự tôn trọng. bản thân bọn họ cũng không thiếu thực lực, nhưng thiên hạ rộng lớn, có nhiều người, nhiều nơi không được như vậy.
Đó cũng là nguyên nhân khi Liêm Tước muốn chết, cao tầng Liêm thị lập tức phải thay đổi thái độ. Đúc ra Trường Tương Tư nổi danh, Liêm Tước trong gia tộc Liêm thị đã không còn là một vãn bối vô danh nữa, hắn đã giúp gia tộc duy trì được vị trí quan trọng trong thánh địa đúc binh.
Lúc trước bọn họ không nghĩ ra, thì qua sự kiện vừa rồi bọn họ cũng phải thông hiểu.
Khương Vọng thoáng trầm mặc. Bởi vì thứ Liêm Tước cần không phải là mấy lời an ủi. Liêm Tước che đi dấu vết trên tay mình rồi nói. “Kỳ thực ta muốn lưu ngươi lại đây là vì có một chuyện muốn thương lượng với ngươi.”
“Ngươi cứ việc nói.” Khương Vọng đáp.
“Việc này phải nhắc đến Liêm Thiệu. Ngươi còn nhớ cái tên Liêm Thiệu chứ?”
Chính là cái tên gia hỏa lúc trước vẫn châm chọc, khiêu khích Liêm Tước.
Khương Vọng gật đầu.
“Thực ra hắn là một người đáng thương.” Liêm Tước chậm rãi kể. “Nguyên nhân thì ngay thời điểm ngươi trả lại ta khối mệnh bài kia…”
Nghe Liêm Tước kể lại, Khương Vọng cũng biết được thêm nhiều về lịch sử của Liêm thị.
Năm đó cố quốc của Liêm thị bị diệt, cả tộc chạy nạn, vì Liêm thị lúc đó đã rất có danh khí trên phương diện đúc binh nên trên đường đi lọt vào rất nhiều cuộc truy sát, bẫy rập và cả sự phản bội của tộc nhân nữa. Để bảo toàn cho gia tộc, đảm bảo bí pháp đúc binh của gia tộc không bị tiết lộ ra ngoài, tránh có người vì thế mà đầu hàng địch, lúc đó tộc trưởng Liêm tộc quyết định chế mệnh bài cho toàn tộc, giao cho các gia lão tuyệt đối trung thành với gia tộc trông giữ. Nếu ai phản bội sẽ giết không tha.
Những lão nhân này bình thường không màng thế sự, nhưng lại điều khiển quyền sinh sát của tộc nhân. Những quy định này đảm bảo Liêm thị giữ được truyền thừa. Nhờ đó mà Liêm thị giữ được lực lượng, cắm rễ ở Tề quốc. Từ không có gì với tay trắng mà lập nên được một Nam Diêu Thành phồn hoa, trở thành một trong ngũ đại thánh địa đúc binh sư.
Mấy trăm năm qua đi, kế sách nhất thời lúc đó đã không còn phù hợp, mốc meo trong đám quy củ của gia tộc. Mỗi tộc nhân Liêm thị sinh ra đều muốn luyện chế mệnh bài, chưa có được ý chí tự thân thì quyền sinh tử đã ở trong tay kẻ khác.
Những lão nhân kia vốn trung thành tuyệt đối với gia tộc, nhưng cảnh chuyển người dời. Thế hệ sau vẫn xuất hiện những người bại hoại hoặc có suy nghĩ khác. Rất nhiều người không phải là không biết cái dở trong các quy củ này, nhưng những người nắm giữ quyền lực lớn kia căn bản không buông bỏ được lòng tham trong mình.
Trăm năm trước có một con cháu trong tộc xưng là thiên tài hơn người, bởi vì bất mãn việc mình sinh ra tính mạng đã nằm trong tay kẻ khác nên ngầm sinh lòng phản loạn. Một thân lặng lẽ kinh doanh nhiều năm, cấu kết các phương bày ra đại cục. Cuối cùng dẫn động thế lực khắp nơi săn giết người của gia tộc Liêm thị. Nếu không nhờ Tề đế lúc đó âm mưu đại chiến rất cần các đúc binh sư nên phát động quân đội bảo vệ thì có lẽ gia tộc Liêm thị đã bị diệt rồi.
Mặc dù là thế, sau tai họa, thanh thế và sản nghiệp của Liêm thị đều sa sút nhanh chóng. Những lão nhân kia vẫn không muốn từ bỏ quyền sinh sát trong tay. Bọn họ đã quen với cảm giác cao cao tại thượng, từ từ biến bản thân thành một phần của những quy củ xưa.
Điểm tốt là từ đó về sau, mỗi đời Liêm thị đều tuyển ra mười người ưu tú nhất, cho bọn họ tự mình khống chế vận mệnh bản thân, được trả lại mệnh bài. Liêm Tước là một trong số đó của đời này.
Đạo trị lụt, lấp không bằng khai thông. Mười người này nhìn như một loại vinh dự, kỳ thực chỉ giải quyết được vấn đề nhỏ mang tính xoa dịu mà thôi,. Vì sao Liêm Chú Bình, Liêm Lô Nhạc lại cảm thấy vinh dự của con cháu trong gia tộc không đáng để nhắc tới, thậm chí còn không thèm cân nhắc đến? Bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, đệ tử trong gia tộc căn bản không có khả năng làm trái lời bọn họ.
Nói cách khác, bọn họ chưa từng nghĩ Liêm Tước sẽ dám đối nghịch với bọn họ. Loại quy củ xưa cũ đã mục nát này kéo dài quá lâu rồi. Lâu đến mức trở nên giống như mặc nhiên, đến mức có rất ít người thắc mắc xem nó có gì không đúng hay không. Ở Liêm thị đó chính là những tộc nhân không khống chế được mệnh bài của mình, là những người ngay cả sinh tử của bản than cũng không tự chủ được.
Liêm Tước đã từng liều mạng cố gắng, vì danh ngạch mười người kia mà liều mạng. Chính vì hắn sinh ra đã không thể tự chủ, có cố gắng thế nào cũng không thay đổi được cho nên trong Thiên Phủ bí cảnh mới phá lệ đem mệnh bài của bản thân giao cho Khương Vọng.
Với hắn mà nói, nếu có thể nắm giữ vận mệnh tính mạng của mình trong tay, có chết hắn cũng không giao nó cho ai. Hắn sẽ không trở thành một Liêm Tước chứa đầy phẫn hận. Hắn sẽ không phẫn nộ vì bản thân mất tự do.
Chậm rãi nói xong những lời này, vò rượu trên tay đã uống đến giọt cuối cùng.
Liêm Tước xách vò rượu lắc lắc, chỉ còn một hai giọt từ từ rơi xuống. Hắn buông vò rượu rồi thở dài.
“Sinh ra ở Liêm thị, một đời phụ thuộc vào kẻ khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận