Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2131: Lương thời đệ nhất

Sau khi tán gẫu cùng Tiết Nhữ Thạch, Khương Vọng mới hiểu được một việc - vị trí chủ khảo quan khảo Nam Cương, đã được xác định là Sư Minh Trình.
Tô Quan Doanh và Sư Minh Trình, một người là triều nghị đại phu, người còn lại là thống soái Cửu Tốt, hợp tác chặt chẽ, đồng tâm cai trị Hạ. Nhưng giữa họ cũng khó tránh khỏi việc cạnh tranh. Hai người đều là nhân vật cao tầng bậc nhất của triều đình Đại Tề, cùng đi theo quan đạo, lại nắm quyền lực.
Luôn có tin đồn quan khảo sẽ được triển khai ở Nam Cương, nhưng mà sở dĩ không có chi tiết cụ thể hơn truyền ra, là bởi giữa tổng đốc Nam Hạ và quân đốc bất đồng ý kiến.
Tô Quan Doanh và Sư Minh Trình đều có lợi ích riêng, dưới nhận thức chung là thúc đẩy quan khảo Nam Cương, lại có không ít quan điểm bất động, cho nên mới gây nên việc trì hoãn tiến trình quan khảo. Thân phận tổng đốc Nam Hạ đương nhiên có ưu thế. Trọng tâm của Sư Minh Trình lại khác, so với việc nắm bắt toàn bộ quá trình quan khảo tầng tầng lớp lớp, hắn ta nghiêng về nắm lấy vị trí quan chủ khảo hơn. Trong thời gian qua lại, hai vị đại nhân vật này không ít lần âm thầm đấu đá.
Nhưng hôm nay Tô Quan Doanh thuận tay liền đem vị trí quan chủ khảo này giao cho Khương Vọng, có thể nói là đã thắng Sư Minh Trình một nước.
Nếu Sư Minh Trình vì vậy mà nổi lên bất hòa với Võ An hầu đang thế mạnh này, vậy thì chẳng còn gì tốt hơn. Nếu như Sư Minh Trình nhịn lần này, nàng ta lại càng không mất mát gì. Quân đốc mất, tổng đốc không mất, nàng ta vẫn thắng. Cũng không thể nói rằng Tô Quan Doanh coi Khương Vọng như cây thương. Chịu trách nhiệm quan khảo Nam Cương lần này, lợi ích đối với Khương Vọng trên quan trường Tề quốc là vô cùng lớn. Nếu như làm tốt, gần thì đối với Nam Cương có lợi ích cực lớn, hắn đã có thể hợp tình hợp lý thò vào một đôi đũa, lúc nào cũng có thể ăn ngấu nghiến. Xa thì trong tương lai nếu hắn muốn vào Binh Sự đường hoặc Chính Sự đường, những môn sinh hiện tại tạo quan hệ, cũng có thể trở thành sự ủng hộ mạnh mẽ. Bất luận mục tiêu là làm soái hay làm tướng, vẫn luôn cần có người ủng hộ lý tưởng chính trị của ngươi. Chỉ là nếu sớm biết như thế, Khương Vọng thế nào cũng sẽ không đồng ý với Tô Quan Doanh. Mục đích hắn đến Nam Hạ thật ra rất đơn thuần, một là Liêm thị Đại Yến, hai là dốc lòng tu hành. Hoàn toàn không có ý muốn bị cuốn vào cuộc cạnh tranh quan trường Nam Cương, nếu thật sự muốn lăn lộn quan trường, hắn đã sớm lăn lộn ở Lâm Tri, cần gì đợi đến hôm nay? Đương nhiên, có lẽ trong mắt những người khác.
Đối với quan trường đã gần như ổn định ở đất Tề, Nam Cương lại là một mảnh đất chưa khai phá. Võ An hầu tỏa sáng hào quang trong trận chiến Tề Hạ, lựa chọn thời điểm hiện tại để đến Hạ, vừa vặn là hành vi nhạy bén về chính trị. Nga cả Tiết Nhữ Thạch, quả thật cũng nghĩ như vậy.
Nếu không cũng sẽ không tích cực đến báo danh sớm như vậy. Khương Vọng vừa đến Nam Hạ, liền lấy được vị trí chủ khảo quan khảo lần này, ra tay “nhanh ổn chuẩn” như vậy, không thể không khiến người khác tin chắc rằng hắn là đến chia phần Nam Hạ. Ngươi nói ngươi tuổi còn trẻ, nổi danh thiên hạ, đến Nam Hạ chỉ là để tĩnh tu, lời này nói ra ai mà tin? Có một số việc càng giải thích lại càng không rõ, Khương Vọng dứt khoát không giải thích nữa. Chỉ là cố ý chuẩn bị một phần lễ vật, sai người đưa đến nơi trú quân của Đông Tịch quân ở phủ Trường Lạc.
Bất kể Sư Minh Trình nghĩ như thế nào, thái độ của hắn đã tỏ rõ.
Nếu không phải sợ không có chỗ xoay chuyển, hắn thậm chí còn muốn tự mình đến cửa bái phỏng. Chỉ cầu những vị tổng đốc, quân đốc này, đừng có tùy tiện lôi hắn vào trong phiền toái. Sau khi Tiết Nhữ Thạch rời đi, hôm sau Cố Vĩnh cũng tới cửa bái phỏng. Hắn ta có tu vi Ngoại Lâu cảnh, sau khi chiến trường Mân Tây kết thúc, lựa chọn đầu hàng. Đầu hàng muộn hơn Tiết Nhữ Thạch, lập công cũng ít hơn nhiều so với Tiết Nhữ Thạch, cho nên sau khi chiến tranh kết thúc chỉ là một vị thành chủ. Bây giờ đương nhiên cũng muốn tiến thêm một bước… Cố Vĩnh cũng không phải là người cuối cùng. Những hàng tướng mà trước đó hắn và Trọng Huyền Thắng tiếp nhận ở đất Hạ, cơ hồ đều lần lượt đến cửa bái phỏng. Lịch sử nhục nhã bị Khương Vọng nâng kiếm ép đầu hàng trước đó, bây giờ ngược lại đã trở thành vinh huân rồi. Ta là bị Võ An hầu tự mình đe dọa! Ta lúc tháng giêng đã cải tà quy chính, đầu hàng Võ An hầu! Cứ thế, tiếng động càng lúc càng lớn. Cho nên nói đây chính là một trong những phiền toái của quan đạo.
Mỗi người đều có nhu cầu lợi ích của mình, người có thể tiến lên vùn vụt trên quan đạo, nhất định phải cân bằng tốt quan hệ lợi ích ở mọi mặt. Thứ gọi là “một người đắc đạo, gà chó thăng thiên”, mặt khác, nếu gà chó không thể theo ngươi thăng thiên, lại dựa vào đâu mà phải giúp ngươi? Giữa những người luân phiên đến bái phỏng, thuộc cấp của Sư Minh Trình cũng tới một lần. Chỉ là không nói gì khác, chỉ tặng một phần lễ vật, nói là chúc mừng phủ Vũ An hầu ở Lão Sơn hoàn thành.
Ý tứ quả thật tương đối rõ ràng, vị thống soái Đông Tịch quân cao lớn thô kệch, hướng đến hình tượng “tính nóng như lửa” này, hoàn toàn tán thành việc Khương Vọng đảm đương vị trí chủ khảo quan khảo lần này, đối với việc này cũng không có bất mãn gì. Đương nhiên trong lòng hắn ta nghĩ thế nào, người ngoài không biết được. Ít nhất đối với bên ngoài, chuyện này đã nhẹ nhàng trôi qua.
“Hầu phủ này của ngươi thật là náo nhiệt, mấy ngày qua ngưỡng cửa đều sắp bị người ta phá nát rồi.”
Liêm Tước cười nói. Lúc này y đang rèn. Khương Vọng đặc biệt sai người ở trong vườn tạo cho y một viện nhỏ để luyện binh khí, mọi tượng lô, ma sát thạch, thiết chùy vân,… mặc dù không có phẩm chất tốt bằng ở Liêm thị Nam Dao, nhưng cũng đầy đủ. Chử Ma ở bên cạnh làm cái cột. Lò lửa đốt cháy, xung quanh nhiệt độ cũng rất cao, trên người, trên mặt tiểu tử đen gầy không ngừng đổ mồ hôi, lại không nhúc nhích. Khương Vọng dùng một cây gậy, gõ gõ cánh tay của hắn ta, gõ gõ chân của hắn ta, quy phạm tư thế làm cột của hắn ta, miệng nói:
“Vốn muốn đến Nam Hạ để thanh tịnh một chút, không ngờ rằng cũng không thể.”
“Nhân vật chạm tay có thể bỏng giống như ngươi, sao có thể thanh tịnh? Ngươi đi đến chỗ nào, chỗ đó liền trở thành trung tâm vòng xoáy. Giống như khối sắt này…” Liêm Tước tiện tay dùng gắp dài gắp lên khối sắt nung đỏ… Ném khối sắt vào thùng nước, phát ra tiếng vang xèm xèo kịch liệt:
“Cháy đỏ như vậy, sao có thể yên lặng?”
“Đợi quan khảo lần này kết thúc, ta liền đóng cửa từ chối tiếp khách.”
Khương Vọng vừa nói, lại hỏi:
“Nghiên cứu nhiều ngày như vậy, đã nghiên cứu ra điểm gì đó chưa?”
“Ta sớm đã nói, Liêm thị Đại Yến đã sớm không còn nữa rồi. Gì mà truyền thừa, gì mà vinh dự, đều đã là hư không.”
Liêm Tước thật ra rất rộng rãi:
“Nước Ly Đàm rất thích hợp để nhúng lửa, có thể nói là một trong những loại nước nhúng lửa thích hợp nhất, vả lại ở nhiệt độ khác nhau khi nhúng xuống sẽ có phản ứng khác nhau. Tìm được thứ này, ta đã lời rồi.”
Khương Vọng bĩu môi:
“Còn muốn xem ngươi một bước lên trời nữa đó. Thức tỉnh chuyển thế thân gì gì đó… Tạ Ai kia của Tuyết quốc, còn trực tiếp trở thành Đông Hoàng.”
Liêm Tước cười to:
“Ta cũng nghĩ như vậy mà. Tiếc là đời trước thiếu nỗ lực, không có an bài tốt như vậy.”
“Vậy thì đời này cố gắng một chút, vì đời sau cố gắng.”
Khương Vọng gõ trán Chử Ma:
“Trầm tâm tĩnh khí, đừng phân tâm.”
Muốn một đứa trẻ chín tuổi hiếu động tĩnh tâm đứng thẳng, chính mình lai ở bên cạnh lắm mồm, ngoài ra còn có tiếng rèn sắt binh binh cheng cheng, đúng là có hơi làm khó người. Nhưng Chử Ma chịu đựng rồi lại chịu đựng, không hề than khổ. Liêm Tước lại nói:
“Nhưng mà từ sau trận chiến Tề Hạ, ta tu hành nhanh hơn rất nhiều, không biết có liên quan đến Liêm thị Đại Yến hay không… Lần đó ngươi trấn Họa Thủy, nhìn thấy gì?”
Khương Vọng trầm ngâm nói:
“Ta thấy ảo ảnh Ly Vẫn đầu rồng thân cá, khóc lóc bi thảm, giống như trong truyền thuyết vậy. Ta từ trên mảnh mệnh bài của ngươi cảm nhận được trách nhiệm và gánh nặng mà Liêm thị Đại Yến phải chịu. Tốc độ tu hành của ngươi nhanh lên, đại khái có liên quan đến phần trách nhiệm và gánh nặng mà mệnh bài của ngươi phải chịu.”
Liêm Tước suy tư:
“Ta đây có phải nên đi Họa Thủy thử một chút?”
“Dù sao thì cũng chờ sau khi Thần Lâm rồi hãy nói.”
“Thần Lâm Thần Lâm, nào có dễ như vậy. Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi sao?”
Liêm Tước chán nản gắp khối sắt ra, ném lên trên cái đe, lại hỏi:
“Chử Ma, ngươi có thể Thần Lâm sao?”
“Đương nhiên có thể!”
Chử Ma mặc dù không hiểu Thần Lâm là gì, nhưng mà vẫn lớn tiếng đáp lại. Vừa nói xong, sức lực liền thoát ra ngoài, đứng không vững, đặt mông ngã trên mặt đất. Liêm Tước cười to, trong thân thể như có lò lửa sôi trào, cầm đại chùy lên, đập xuống… Keng! Khối sắt bỗng nhiên thành đĩa sắt. … … “Rèn sắt, luyện đan, nấu ăn, đều là những việc phải chú ý đến nhiệt độ lửa, làm người cũng như vậy.”
“Ngươi đã từng đi qua đường tối chưa? “Ý ta là, một con đường nhỏ bốn bề vắng lặng, không có đèn, không có trăng, không có âm thanh, ngươi nhìn về hướng nào, cũng đều tối tăm… Ngươi nói, nó giống thứ gì?”
Nữ nhân lên tiếng ngồi trên ghế, dáng người rất đoan chính. Giọng nói lại run rẩy, như đang lạc đường. “Giống như một con quái thú đang há ra cái miệng khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng ngươi.”
Chính nàng ta trả lời. Nàng ta nhẹ nhàng búng tay, một đốm lửa nhỏ liền bay vào tẩu thuốc. Chiếc tẩu màu đen được chiếc miệng trắng như ngọc của nàng ta ngậm lấy, có một loại tương phản kỳ dị, đặc biệt xinh đẹp. Nàng ta nhanh chóng hút mấy hơi, nhả ra mấy hơi khói thuốc. “Phù !”
Nàng ta phun ra một ngụm khói thật dài. Dựng thẳng lên một ngón tay, nhẹ nhàng lắc lắc. “Không không không, ngươi không có sức mạnh, ngươi chỉ là một người bình thường.”
“Một người không có khả năng chống lại bóng tối, một mình đi trên đường tối. Vừa lúc phía trước có một đám năm sáu người đàn ông cường tráng hô hoán đi tới, ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi có sợ hãi hay không?”
Nàng ta nhả ngụm khói tỏa ra. Ngay sau đó, đối diện xuất hiện một nam nhân có gương mặt phù thũng, hơi béo. Trên khuôn mặt đầy vẻ tươi cười:
“Không đúng, vì sao phải đi đường đêm chứ? Vì sao phải đi đến nơi không người chứ? Có thể về nhà sớm một chút.”
Nam nhân mở rộng hai tay, bị một sợi dây thừng cột đứng vào trên cột gỗ, không thể động đậy. Nữ nhân lại hút một ngụm khói, nhìn y phục trên người nam nhân một cái:
“Ngươi có từng gặp phải tình huống phải đến đêm khuya mới bắt đầu làm việc không? Ngươi có từng không thể mua nổi nhà ở nơi phố phường phồn hoa, chỉ có thể đến nơi ngoại thành thưa người không? Ngươi có từng ở qua loại lều tranh vách đất, chỉ có một cánh cửa lung lay, chỉ cần đẩy nhẹ, sẽ rơi xuống hay không… Ngươi có từng trải qua những thứ đó không?”
“Không…” Nam nhân lắc đầu:
“Không có…”
“Cho nên ngươi không thể hiểu được.”
“Nhưng loại tình huống này chỉ là thiểu số chứ? Người đứng đắn ai lại nửa đêm mới bắt đầu làm việc… Ặc, ý của ta là, chúng ta phải chấp hành lệnh cấm đi lại vào ban đêm, buổi tối cũng không được ra ngoài.”
“Ngươi là một nhân tài hiếm có.”
“Ta thật lòng suy nghĩ vì dân chúng.”
“Được rồi, vừa rồi ta nói có hơi không thiết thực. Đó không phải là một con đường nhỏ không người, đó là một con đường lớn ồn ào. Đó không phải là đêm tối không trăng, mà là cảnh xa hoa trụy lạc. Cũng không phải không ai nhìn, gần đó có rất nhiều người, rất nhiều người qua lại…” Lúc này có thể nhìn thấy mặt của nữ nhân. Nàng ta dùng một vòng ngọc buộc tóc, khuôn mặt lạnh lùng, xa cách, xinh đẹp nhưng lại có chút cảm giác chán đời. Nàng ta gõ gõ tàn thuốc:
“Nhưng mà ngươi không có sức mạnh là thật, đối diện có đám người đi tới kia cũng là thật. Sau đó, mọi chuyện xảy ra… Ngươi bị ăn luôn, cũng là sự thật.”
“Sao, sao có thể như vậy.”
Vẻ mặt của nam nhân thực miễn cưỡng:
“Trước mặt mọi người, sao lại có thể như thế, triều đình sẽ không cho phép yêu tà hoành hành.”
“Đương nhiên, đương nhiên.”
Nữ nhân gật gật đầu, nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉm lễ phép:
“Chính thức làm quen một chút. Ta họ Triệu, tên là Triệu Tử. ‘Tử’ trong lương thì đệ nhất. Đúng, chỉ có một chữ.”
“Ta tên là Trần…”
“Tốt lắm, tiểu Trần, rất vui khi biết ngươi.”
Nữ nhân tên Triệu Tử nói:
“Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Hầu kết của nam nhân lên xuống một chút, “Xin… Xin cứ hỏi.”
“Ngươi cảm thấy thế giới này có công bằng không?”
Nam nhân còn thật sự suy nghĩ một chút mới trả lời:
“Rất công bằng. Nam cày nữ cấy, cùng nhau thu hoạch.”
Nữ nhân hút thuốc có chút đăm chiêu:
“Hôm qua vì sao ngươi lại đánh nàng kia một bạt tai vậy? “Ta chỉ đùa với nàng ta một chút, nàng ta vậy mà mắng ta.”
Nam nhân bây giờ nhớ đến, vẫn còn cảm thấy giận dữ:
“Đại nhân, ngài nói thử xem, ta có thân phận gì, nàng ta có thân phận gì? Đương nhiên, ta cũng có chỗ không đúng, ta có thể giải thích với nàng ta.”
Nữ nhân nhẹ nhàng thở dài:
“Cho nên mới nói, thế giới này không công bằng, nhưng người có sức mạnh sẽ không cảm thấy như vậy.”
“Sao có thể như vậy? Thế giới này thật công bằng. Sức mạnh của ta, cũng là ta vất vả tu luyện mới có.”
“Tốt.”
Nữ nhân nở nụ cười:
“Cám ơn ngươi đã giúp ta giải thích nghi hoặc.”
“Không cần khách khí. Vị đại nhân này, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì đó không? Cha ta là tri phủ Giang Vĩnh…” Nữ nhân không nghe hết. Dập tắt thuốc, từ trên ghế đứng dậy, tư thái thướt tha đi ra ngoài. Chỉ để lại một câu:
“Đốt cháy hắn ta. Đốt khoảng 12 canh giờ đi.”
Nam nhân họ Trần hô to:
“Không, đừng, đại nhân, chuyện gì cũng từ từ, điều kiện có thể bàn bạc!”
Nhưng nữ nhân đã rời khỏi nơi này. Nơi này là một ngôi miếu đổ nát, giăng đầy mạng nhện, tượng thần không biết đã rơi mất tròng mắt lúc nào, trống rỗng nhìn về phía trước. Lỗ tai cũng rớt mất một nửa, cho nên đại khái không nghe được lời cầu nguyện. Không biết từ đâu có ba người đi vào, ăn mặc như người đánh cá, bán hàng rong, bốc vác. Vây quanh nam nhân đang bị trói trên cột gỗ tính toán một chút, sau khi tính toán cẩn thận xong, bắt đầu thoa lên người nam nhân một loại dầu màu trắng. “Làm gì? Làm gì vậy? Dựa vào đâu chứ?”
Nam nhân bị trói trên cột gỗ liều mạng giãy giụa:
“Các ngươi muốn thứ gì? Tiền sao? Ta có thể cho, cho rất nhiều! Công pháp? Binh khí? Nữ nhân? Các ngươi muốn thứ gì?”
Người đánh cá và bốc vác không hé răng. Người mặc đồ như người bán hàng rong thản nhiên nói:
“Là lúc cho ngươi thấy rõ bộ mặt thật của thế giới này.”
“Bộ mặt thật gì? Thế nào là bộ mặt thật? Ta đã làm gì mà các ngươi lại đối xử với ta như vậy? Nói đi! Các ngươi nói đi!”
“Nữ nhân kia sao? Nàng ta chẳng qua chỉ là một nữ tử phàm tục, ta lại là tu sĩ siêu phàm! Chẳng lẽ các ngươi lại để ý phàm nhân như vậy? Nhưng mà, ta cũng không hề giết nàng ta, nàng ta vẫn sống tốt! Ngay cả có tội, tội của ta cũng không phải tội chết. Ta có tội gì đáng chết? Bất luận Hạ luật, Tề luận, Tam Hình Cung luật, ta đều không đáng tội chết, các ngươi phải làm theo luật! Các ngươi làm gì, đừng bôi lên người ta! Các ngươi dừng tay! Thế này không công bằng, không công bằng!”
“Ngươi trả lời.”
Người mặc đồ bán hàng rong, một tay che lại miệng hắn ta, làm cho thứ hắn ta phát ra chỉ còn là những tiếng ‘ô ô ô’, tay kia thì dùng dầu màu trắng bôi lên mặt hắn ta, chậm rãi nói:
“Không công bằng, chính là bộ mặt thật của thế giới.”
Sau khi cẩn thận bôi dầu xong, hắn ta lấy ra một miếng vải bố, bắt đầu chùi sạch tay mình. Sau khi chùi sạch hết năm ngón tay, mới ném miếng vải bố trắng lên mặt nam nhân kia. Tay hắn ta chỉ nhẹ nhàng búng một cái, một ngọn lửa nhảy ra, dầu trên người nam nhân bắt đầu thiêu đốt. Sau đó ba người liền nối đuôi nhau ra ngoài. Người mặc đồ bốc vác đi cuối cùng, còn tri kỷ đóng lại cửa miếu. Để lại tiếng than khóc của người phủ Giang Vĩnh kia, ở lại trong ngôi miếu đổ nát này. “Sẽ không khiến hắn ta chết cháy chứ?”
“Sao có thể? Ta tính phân lượng vừa đủ, nhất định có thể đốt tròn mười hai canh giờ.”
“Ta mới thấy ngươi, hình như bôi nhiều một chút.”
“Phải không?”
“Đúng thế, ta cũng thấy thế.”
“Cũng không phải mỗi mình ta bôi, các ngươi đều bôi mà?”
“Nhưng mà chúng ta bôi lượng dầu đều rất chuẩn.”
“Ta cũng rất chuẩn! Nếu các ngươi không tin, liền đợi ở đây, ít hơn hay nhiều hơn một khắc đều là trách nhiệm của ta!”
“Thôi đi, người kì cục…”
“Không phải, hiện tại nói người kì cục. Cao đốt xác này không phải là do ngươi nghiên cứu ra sao?”
“Quân tử xa nhà bếp, ngươi có hiểu hay không?”
Tiếng nói chuyện dần dần đi xa.
“Thế giới công bằng sẽ xuất hiện sao?”
Không biết là ai đang hỏi.
“Đương nhiên.”
Không biết là ai đáp lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận