Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2163: Hắn rất cô đơn

Ngô Bệnh Dĩ thật sự là một đại tông sư pháp gia nghiêm khắc!
Thật sự tâm vững như sắt!
Khương Vọng ở bên cạnh, nhìn thôi mà thầm kinh hãi.
Trước mặt người như Ngô Bệnh Dĩ, gì mà quan hệ, huyết mạch của người nào, gì mà tình cảm, mọi thứ đều vô dụng.
Ông ta chỉ tuân theo luật pháp của mình, giống như hoàn toàn không hề cân nhắc “hơn thua” cũng không hề có cảm giác “đồng tình” vậy.
Huyết Hà tông hiện tại, chân quân đã chết, chân nhân mạnh nhất là Bành Sùng Giản đang bị thương nặng, vả lại đều do trong quá trình trấn áp Họa Thủy mà ra.
Dù là ai thấy, cũng nên rủ thêm chút lòng thương đối với Huyết Hà tông như vậy.
Vả lại giữ lại Huyết Hà tông, đối với việc trấn áp Họa Thủy cũng có lợi.
Chỉ có Ngô Bệnh Dĩ, cực kỳ cứng rắn bắt đi Tư Minh Tùng, ngay cả nguyện vọng muốn chết trong Họa Thủy của Tư Minh Tùng cũng không chịu đồng ý. Thậm chí, lần này ông ta còn dẫn Tư Minh Tùng đến Thiên Hình Nhai, chứ không hề xử tử tại chỗ, nói rõ sau đó vẫn còn điều tra tiếp.
Nếu như quả thật điều tra ra vấn đề gì khác, với phong cách hành sự của Ngô Bệnh Dĩ mà nói, xử một người, quả là chuyện không thể.
Lúc này mặc dù Khấu Tuyết Giao trong lòng cực hận, nhưng mà có thể làm thế nào đây? Tam Thiên Hồng Trần kiếm trong tay, căn bản không ngăn được Ngô Bệnh Dĩ đã kiên quyết. Đừng nói là nàng ta, cho dù Hoắc Sĩ Cập sống lại thì thế nào? Năm đó án con cháu hoàng thất Cảnh quốc nhập ma, Tam Hình Cung còn trực tiếp đến thành Thiên Kinh bắt người, người dẫn đầu chính là vị Ngô tông sư này! Khiến cho Đấu Ách thống soái Vu Khuyết phải hành hình vị hoàng tộc Cảnh quốc kia ngay tại chỗ, dùng chuyện đó để giữ gìn luật pháp Cảnh quốc.
Mặc dù Tam Hình Cung không thể đem con cháu hoàng thất Cảnh quốc đến Thiên Hình Nhai, nhưng toàn bộ quá trình đều giám sát Kính Thế Đài của Cảnh quốc thẩm tra xử lí. Huyết Hà tông hôm nay, sao có thể so được với Cảnh quốc?
Tông môn nhân Huyết Hà tông ở đây, không có ai không cảm thấy phẫn nộ và khuất nhục. Ngoài ra còn có cảm giác cực kỳ bất lực.
Trong loại không khí bi ai này, vang lên một giọng cực kỳ khàn - “Có thể!”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chính là Bành Sùng Giản đang nằm trong huyết chu, không biết lúc nào đã tỉnh lại. Vịn thành huyết chu, đang lảo đảo đứng lên.
Đồ đệ của ông ta là Du Hiếu Thần vội vàng chạy qua, đang muốn dìu ông ta, lại bị ông ta dùng một tay đẩy ra.
Đứng bên cạnh Du Hiếu Thần thân hình khôi ngô, ông ta lộ vẻ rất gầy yếu.
Nhưng mà khi ông ta đứng ở nơi đó, liền đột nhiên có một loại sức mạnh vô hình, chống đỡ sau lưng một đám môn nhân Huyết Hà tông.
Ông ta yên lặng nhìn Ngô Bệnh Dĩ, nói thế này:
“Ngô tông sư theo lẽ chấp pháp công bằng, Huyết Hà tông không có ý kiến!”
Núi Thái Nghi mặc dù vỡ nát, nhưng ở trên thân người này, Khương Vọng lại cảm thấy một loại cảm giác nguy nga.
Cho dù là chân quân Nguyễn Tù xuất thân từ Tề quốc, trong ánh mắt cũng có chút ý thưởng thức.
Mà đối mặt với Bàn Sơn chân nhân Bành Sùng Giản như vậy.
Ngô Bệnh Dĩ vẫn như cũ chỉ nói:
“Huyết Hà tông có thể có ý kiến. Án Tư Minh Tùng, Củ Địa cung sẽ cho công thẩm. Huyết Hà tông nếu có gì không hiểu, không tán thành, cũng có thể đến Thiên Hình Nhai thảo luận. Thiên hạ bất luận là ai có ý kiến đối với án này, cũng có thể đến Thiên Hình Nhai. Pháp có thể nghị, nhưng không thể dời.”
Vẻ mặt của ông ta vẫn nghiêm túc như cũ, tâm tình cũng lãnh tĩnh đến gần như lãnh khốc.
Đối mặt với Khấu Tuyết Giao hay đối mặt với Bành Sùng Giản, đều không khác biệt.
Ông ta chấp hành pháp của mình, thi hành đạo của mình.
Bất luận ngươi có ham sống sợ chết, hay là thấy chết không sờn, là xảo trá, hay gian xảo, là dũng cảm, hay nhân ái… toàn bộ đều sẽ không ảnh hưởng đến ông ta.
Sau khi nói với Bành Sùng Giản câu đó, ông ta liền tung xiềng xích trong tay, xách Tư Minh Tùng lên, ánh mắt dò xét một vòng, liền coi như đã hỏi ý kiến lần cuối. Nếu không có ai có ý kiến gì nữa, ông ta liền dẫn phạm nhân rời đi.
Khương Vọng không nhịn được lên tiếng:
“Ngô chân quân đợi đã!”
Mọi người ghé mắt, không biết hắn ngăn vị đại tông sư nghiêm khắc này lại là để làm gì.
Tư Ngọc An lại càng nhíu mày. Tiểu tử này chẳng lẽ cho rằng với thân phận Võ An hầu Đại Tề của mình, có thể nói gì đó trước mặt Ngô Bệnh Dĩ sao?
Ngô Bệnh Dĩ quay đầu, nhìn về phía Khương Vọng. Khương Vọng thành khẩn thi lễ một cái:
“Cảm ta chân quân trước đó che chở tại Nghiệt Hải.”
Ngô Bệnh Dĩ không nói gì, đôi mắt nghiêm túc kia dường như đang nhắc nhở Khương Vọng ít nói lời vô ích đi.
Khương Vọng dừng một chút, vẫn nói ra:
“Vãn bối có một nghi vấn từ lâu đã muốn hỏi, bởi vì ngài đang bận chính sự, không dám xen mồm… Hứa huynh Hứa Hi Danh lần này theo ngài đến Nghiệt Hải, sao không thấy đâu? Ngài không dẫn huynh ấy đi theo sao? Hay là, đã để huynh ấy về Thiên Hình Nhai trước rồi?”
Ngô Bệnh Dĩ trầm mặc một lúc, nói:
“Ngươi từng gặp qua nó?”
Khương Vọng nhất thời chỉ cảm thấy máu thịt toàn thân đều có chút cứng lại, miễn cưỡng nói:
“Trong Nghiệt Hải, chúng ta vẫn luôn cùng nhau giết Ác Quan, còn trò chuyện rất lâu.”
Ngô Bệnh Dĩ nhìn hắn một cái thật sâu:
“Hứa Hi Danh đã chết rất lâu rồi.”
Nhưng chỉ một câu này thôi, còn lại không nói gì thêm nữa.
Trên mặt ông ta cũng không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì ngoại trừ nghiêm túc.
Chỉ là nắm chặt xiềng xích Pháp Vô Nhị Môn thuần trắng trong tay, nâng bước xoay người, liền dẫn theo Tư Minh Tùng biến mất.
Khương Vọng lẳng lặng đứng tại chỗ, trong nháy mắt lạnh cả sống lưng!
Nếu như là Hứa Hi Danh đã chết thật lâu, thì Hứa Hi Danh cùng hắn tác chiến, cùng hắn giao lưu kia, lại là ai?
Nếu như là tu vi của mình chưa đủ, bị Ác Quan quấy nhiễu. Thì vì sao ngay cả mấy vị chân quân đồng hành với mình đều không hề phát hiện!?
Phải biết là vào lúc cuối cùng trước khi rời khỏi Nghiệt Hải, Hứa Hi Danh thậm chí còn đứng trong phạm vi Hồng Trần Chi Môn, nói với hắn một câu, lúc đó Tư Ngọc An còn ở ngay bên cạnh!
Đoạn đối thoại giữa Khương Vọng và Ngô Bệnh Dĩ mặc dù ngắn gọn, nhưng không thể nghi ngờ là đã khiến người ta nghĩ kỹ cực kỳ sợ hãi, sợ hết cả hồn.
Trần Phác không nhịn được nhìn thoáng qua Hồng Trần Chi Môn lơ lửng trên trời.
Tư Ngọc An hơi nhếch mày kiếm, như có điều suy nghĩ. Nguyễn Tù thì lại hơi hăng hái nói:
“Hứa Hi Danh này… Là tình huống gì?”
Khấu Tuyết Giao đứng bên căm hận nói:
“Ta biết người này. Mười ba năm trước, Nghiệt Hải cũng từng xuất hiện một lần náo động, nhưng mà không nghiêm trọng như lần này. Lúc đó Ngô Bệnh Dĩ cũng tới, còn mang theo đệ tử của ông ta là Hứa Hi Danh, đoán chừng là để thí luyện. Kết quả lúc Hứa Hi Danh đối mặt với Ác Quan, sinh ra hoài nghi với chính mình, cho nên rời khỏi Nghiệt Hải. Ngô Bệnh Dĩ cho là hắn ta chạy trốn, nên ngăn hắn ta lại ở Hồng Trần Chi Môn, tự tay thi hình với hắn ta, cũng ném hắn ta vào Nghiệt Hải, để hắn ta chuộc tội. Hứa Hi Danh xấu hổ không chịu nổi, tìm cơ hội, tự sát… Ngô Bệnh Dĩ căn bản là một thanh pháp đao, không có chút tình người nào cả!”
Nhớ lại những lời tán gẫu với “Hứa Hi Danh” lúc đó, nhớ đến sự sùng bái của Hứa Hi Danh đối với Ngô Bệnh Dĩ, nhớ đến sự kiêu ngạo của Hứa Hi Danh lúc nhắc đến Chú Lê kiếm, Khương Vọng nhất thời giật mình.
Cũng đại khái có thể hiểu, vì sao Tư Minh Tùng lại nói rằng Ngô Bệnh Dĩ là người làm theo lẽ công bằng nhất trên đời. Bởi vì bị đại tông sư pháp gia này, đối với đệ tử thân truyền của mình cũng nghiêm khắc như vậy.
Thậm chí trước khi Huyết Hà chân quân Hoắc Sĩ Cập chịu chết, vì sao còn muốn cố ý khẩn cầu một câu, hy vọng chuyện này đến ông ta liền dừng, không muốn hỏi tội môn nhân Huyết Hà tông. Chắc hẳn cũng là vì biết rõ phong cách hành sự của Ngô Bệnh Dĩ.
Nhưng mặc dù ông ta đã nói như vậy rồi, cũng không thể thay đổi quyết định của Ngô Bệnh Dĩ.
Khấu Tuyết Giao đang nói về sự lãnh khốc của Ngô Bệnh Dĩ.
Khương Vọng bỗng nhiên nghĩ đến, lúc Ngô Bệnh Dĩ xuất hiện lần đầu tiên trong tầm mắt hắn, đưa tay đẩy hắn ra, đã nói một câu “Người trẻ tuổi, đây không phải là chiến trường của ngươi, lui về sau đi!”
Một người nghiêm túc lãnh khốc như thế, rốt cuộc sau mười ba năm, thừa nhận Nghiệt Hải không phải là chiến trường của người trẻ tuổi.
Chỉ là so với những gì Khương Vọng cảm nhận được, đối với những chân quân ở đây mà nói, điểm kinh khủng hơn chính là…
Hứa Hi Danh đã chết mười ba năm trước, vì sao trong Nghiệt Hải lại để Khương Vọng thấy được?
Vả lại còn có thể giấu giếm được nhiều cường giả chân quân như vậy, nó rốt cuộc là tồn tại gì?
Nhìn khắp toàn bộ Nghiệt Hải, tồn tại có thể thỏa mãn điều kiện, thật ra cũng không nhiều…
“Khương tiểu hữu.”
Trần Phác nhìn qua:
“Ngươi nói Hứa Hi Danh kia, trò chuyện với ngươi những gì?”
Đây vốn dĩ là vấn đề mà sư phụ của Hứa Hi Danh, Ngô Bệnh Dĩ phải hỏi, nhưng Ngô Bệnh Dĩ không hỏi gì cả, đã dẫn Tư Minh Tùng rời đi.
Khương Vọng mơ hồ cảm giác được, mình đã bị sức mạnh nào đó khóa lại rồi, cụp mắt xuống, liền bị trói lại. Trần Phác lúc này rõ ràng rất cảnh giác.
Ngay cả tay Tư Ngọc An, cũng đặt lên trên thảo kiếm.
Mà lúc này Nguyễn Tù liền đi tới một bước, đứng bên cạnh Khương Vọng, xua tan toàn bộ áp lực, giọng nói bình lặng nói:
“Người trẻ tuổi có lòng trách nhiệm, dũng cảm vào Nghiệt Hải gánh trách nhiệm. Bất kể xảy ra vấn đề gì, đều hẳn là vấn đề của các chân quân đồng hành như các ngươi, chư vị có nghĩ như vậy không? Nếu như các ngươi đều không thể phát hiện ra vấn đề, lại yêu cầu một người trẻ tuổi chỉ mới hai mươi nhìn thấu, quả là có hơi làm khó người ta.
“Nguyễn giám chính hiểu lầm.”
Trần Phác châm chước nói:
“Ta không có yêu cầu gì với Khương tiểu hữu, chỉ là hỏi vài vấn đề.”
Nguyễn Tù nhìn Trần Phác một chút, lại nhìn Tư Ngọc An một chút, mới thong thả ung dung nói:
“Các ngươi hỏi vấn đề như vậy, người trẻ tuổi da mặt mỏng, khó tránh khỏi khẩn trương. Chi bằng đứng xa ra một chút?”
Trần Phác lùi về sau hai bước:
“Nếu như Nguyễn giám chính cảm thấy như vậy là an toàn, ta đương nhiên không có vấn đề.”
Tư Ngọc An nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.
Khương Vọng đứng yên lặng, lạ thường là trong lòng hắn thế nhưng cũng không hề khẩn trương, nhất là dưới tình huống ngờ vực vô căn cứ này, hắn vốn nên cảm thấy hoảng sợ mới đúng.
Nguyễn Tù đang cười nhìn về phía Khương Vọng:
“Xét thấy có một số chuyện mọi người khó tránh khỏi suy đoán, Võ An hầu không ngại ta kiểm tra một chút chứ? Dùng một số phương pháp đặc thù, sẽ không liên quan đến việc ngươi tu hành bí mật, chỉ tìm đầu mối liên quan đến Nghiệt Hải. Đương nhiên, nếu như ngươi không đồng ý, cũng không ai có thể bắt buộc ngươi. Ta trực tiếp dẫn ngươi về Lâm Truy là được rồi.”
“Ngài có thể hỗ trợ kiểm tra đương nhiên là tốt hơn.”
Khương Vọng cười khổ nói:
“Cũng khiến ta yên tâm một chút.”
Nguyễn Tù đứng cạnh Khương Vọng, khuôn mặt kề sát vào Khương Vọng chỉ mới hai mươi mốt tuổi càng lộ vẻ non trẻ.
Y giơ tay lên, trên tay phát ra một tầng ánh sao, cứ vậy nhẹ nhàng khoác lên bả vai Khương Vọng, giống như hai bằng hữu cùng tuổi. Cười nói:
“Ngươi có thể hàn huyên với Trần viện trưởng bọn họ rồi, đều là những tiền bối có tố chất, sẽ không làm khó ngươi.”
Cho nên Khương Vọng cũng nhìn về phía Trần Phác, rất thản nhiên nói:
“Trả lời vấn đề của Trần viện trưởng. Lần đầu ta thấy Hứa Hi Danh, là sau khi Ngô tông sư đến Họa Thủy…”
Từ nghi vấn của Hứa Hi Danh, đến cuộc trò chuyện về Chú Lê kiếm, thậm chí cũng bao gồm sự sùng bái của Hứ Hi Danh đối với Bành Sùng Giản, cho đến câu cuối cùng Hứa Hi Danh hỏi hắn, có cảm thấy cảnh Hoắc Sĩ Cập chịu chết rực rỡ không.
Khương Vọng không hề giấu giếm, kể lại hết một lần.
Bởi vì hắn hiểu được, vị “Hứa Hi Danh” kia, hay là nói cái tên giả mạo thân phận Hứa Hi Danh giao lưu với hắn kia, tuyệt đối là một tồn tại vô cùng đáng sợ. Nếu như hắn ta có ý đồ gì, chí ít chỉ dựa vào chính hắn, tuyệt đối không có khả năng phản kháng. Bất kỳ chi tiết nào bị bỏ sót, cũng có thể dẫn đến mấy vị chân quân có nhận biết lệch khỏi quỹ đạo.
Nghe xong lời giải thích của Khương Vọng, Trần Phác và Tư Ngọc An liếc nhau một cái, đều cảm thấy có hơi khó lý giải.
Từ quá trình giao lưu giữa “Hứa Hi Danh” và Khương Vọng mà xem, mọi thứ đều rất bình thường. Thậm chí lúc Khương Vọng miêu tả phương thức chiến đấu của Hứa Hi Danh, cũng hoàn toàn không có gì khác thường. Thật sự khiến người ta cảm thấy, người giao lưu cùng với Khương Vọng kia, chính là Hứa Hi Danh thật sự!
Nhưng Hứa Hi Danh đã chết từ mười ba năm trước…
Sự thật và cảm giác có sai lệch.
Nguyễn Tù lúc này mở rộng hai tay, phất tan ánh sao trên tay.
Lắc đầu nói:
“Không có vấn đề gì.”
“Kỳ quái.”
Trần Phác cau mày nói:
“Thứ qua lại với Khương tiểu hữu kia, rốt cuộc là thứ gì?”
“Ai mà biết?”
Tư Ngọc An hơi nhếch mí mắt:
“Có lẽ Bồ Đề Ác Tổ muốn thừa cơ làm quen với người trẻ tuổi hiện tại một chút?”
Bất luận là Trần Phác hay là Tư Ngọc An, hiển nhiên đều tán thành với kết quả dò xét của Nguyễn Tù.
Nhưng thật ra Khương Vọng lại không quá yên tâm, nói với Nguyễn Tù:
“Nếu không thì ngài lại kiểm tra một lần?”
Nguyễn Tù khẽ mỉm cười:
“Trong Nghiệt Hải, tồn tại có thể có năng lực giấu giếm được mấy vị chân quân tiếp xúc với ngươi, sẽ không vượt quá ba vị. Bất kể là vị nào trong số ba vị kia, cũng không thể sau khi xuyên qua Hồng Trần Chi Môn, một chút dấu vết cũng không để lại cho ta.”
Sự tự tin trong lời nói của vị giám chính Khâm Thiên Giám của Đại Tề này, cho Khương Vọng cảm giác an toàn rất lớn.
Quả thật, Bồ Đề Ác Tổ đã bị Hoắc Sĩ Cập trấn áp trở về, Huyết Hà vẫn là giới hà như trước, thời gian nghiệt kiếp còn chưa đến, hiện tại bọn họ cũng đã rời khỏi Hồng Trần Chi Môn rồi. Đáng lẽ nên không còn gì để lo lắng nữa.
Lúc này Trần Phác lại hỏi:
“Chỉ một mình ngươi thấy được, ngươi cảm thấy tồn tại giả mạo Hứa Hi Danh kia, vì sao lại tiếp xúc với ngươi? Không cần có chứng cớ gì, cũng không cần chính xác, nói ra cảm nhận thật sự trong lòng ngươi là được rồi.”
Khương Vọng nói:
“Ta cảm thấy hắn ta rất cô đơn.”
Suy nghĩ một chút, lại bổ sung:
“Ta nói đến chính là Hứa Hi Danh.”
“Ngươi cảm thấy Hứa Hi Danh vẫn chưa chết?”
Trần Phác hỏi.
Khương Vọng cân nhắc câu chữ một chút:
“Hắn ta sống hay chết, Tam Hình Cung đã sớm xác nhận, ta chỉ là cảm thấy, người nói chuyện với ta kia, quả thật là ý chí của Hứa Hi Danh.”
“Hàng vạn ý chí cùng tồn tại trong một cơ thể, cũng không lạ thường. Thậm chí còn vốn là bản lĩnh của Bồ Đề Ác Tổ.”
Trần Phác nói:
“Giống như Bồ Đề ác ngữ trong Nghiệt Hải trước đó. Còn về vì sao Bồ Đề Ác Tổ phóng xuất ý chí này ra… Có lẽ có liên quan đến Ngô tông sư.”
Khương Vọng nghĩ thầm, có lẽ chính là vì như vậy, cho nên Ngô tông sư mới không hỏi gì đã liền rời đi?
Nhưng Trần Phác cũng không nói thêm gì nữa.
Lại có lẽ, mấy vị chân quân đã trao đổi riêng với nhau rồi.
“Chư vị.”
Sau khi bọn họ trao đổi về chủ đề Hứa Hi Danh xong, một lúc sau, Bành Sùng Giản đi tới:
“Hôm nay vừa lúc mấy vị chân quân đều ở đây, có thể làm chứng cho Huyết Hà Tông ta được không?”
Lúc này ông ta vẫn chưa lành vết thương, hơi thở suy yếu, nhưng mà vừa mở miệng, liền tự nhiên đại biểu cho Huyết Hà Tông, có một loại cảm giác tồn tại khiến người ta không thể không chú ý.
“Không biết cần bọn ta làm chứng cái gì?”
Trần Phác ngữ khí ôn hòa, có sức mạnh hòa hoãn lòng người.
Bành Sùng Giản nói:
“Tông chủ bỏ mình, Huyết Hà vô chủ. Trước mắt, chuyện quan trọng nhất, đương nhiên chính là chọn ra tông chủ mới. Kính xin chư vị làm chứng, khiến cho danh chính ngôn thuận, pháp lý gắn liền.”
Lời ông ta hợp tình hợp lý.
Nói là thỉnh cầu làm chứng, nhưng thật ra là thỉnh cầu che chở.
Có được mấy vị cường giả Diễn Đạo chứng kiến Huyết Hà Tông truyền thừa, cường giả từ bên ngoài đến cho dù muốn thừa dịp suy yếu mà vào, mưu đoạt cơ nghiệp Huyết Hà Tông, cũng cần phải cân nhắc.
Trần Phác tất nhiên hiểu được, nhưng hoàn toàn không có ý định từ chối, chỉ nói:
“Không biết khi Hoắc tông chủ còn sống, đã chọn ra người kế thừa tông môn hay chưa?”
Bành Sùng Giản lắc đầu, cay đắng nói:
“Tông chủ đang độ tuổi xuân, tu vi tuyệt đỉnh, ai có thể ngờ được lại đột ngột xảy ra tai họa như vậy?”
“Sư tôn!”
Du Hiếu Thần đứng bên cạnh ông ta vội la lên:
“Huyết Hà Tông hiện tại như rắn mất đầu, người có thể gánh vác trách nhiệm này, ngoài trừ ngài ra, còn có thể là ai?”
Hắn ta còn kém trực tiếp đẩy sư phụ mình lên ngai vàng, thuận tiện phi một tiếng ý chí của tiền tông chủ tính cái rắm.
Đương nhiên loại vội vã này cũng chính là thể hiện sự trung thành.
Bành Sùng Giản nhướng mày:
“Lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện? Ngậm miệng lại!”
Đợi đến khi Du Hiếu Thần tâm không cam lòng không phục ngừng miệng, ông ta mới nhìn về phía Khấu Tuyết Giao:
“Tông chủ bất hạnh qua đời, tinh thần của Huyết Hà Tông vẫn phải truyền thừa… Khấu sư muội thấy thế nào?”
Trần Phác cố ý che chở, cho nên làm chứng.
Nhưng Nguyễn Tù và Tư Ngọc An là người ngoài, không nói lời nào.
Khương Vọng chỉ là Thần Lâm, lại càng giữ vững im lặng, không nói lời nào.
Lời Du Hiếu Thần nói cũng không phải là không có đạo lý, toàn bộ Huyết Hà Tông, trước mắt, người có thể cạnh tranh vị trí tông chủ với Bành Sùng Giản, đúng là không có ai. Cho dù là Hữu hộ pháp Khấu Tuyết Giao, cũng rõ ràng có chênh lệch rõ ràng với Bành Sùng Giản.
Hai đại trưởng lão Huyết Hà Tông, trong đó Tư Minh Tùng ban đầu cũng có chút hy vọng, dù sao cũng có lòng rình mò cảnh giới Diễn Đạo. Nhưng hiện tại đã trở thành tù nhân Thiên Hình Nhai, tất nhiên không có được may mắn này.
Khấu Tuyết Giao mặc giáp đeo kiếm, nói nhanh:
“Theo cá nhân ta, tất nhiên rất vui khi thấy Bành sư huynh đảm đương vị trí tông chủ. Có lẽ hai vị trưởng lão Du, Trương cũng sẽ không có ý kiến gì. Nhưng mà…”
Mọi việc sợ nhất chính là nhưng mà.
Du Hiếu Thần nhất thời có hơi khẩn trương.
Nhưng ngược lại Bành Sùng Giản hơi thở còn rất yếu ớt, lại thong dong bình tĩnh nói:
“Mấy vị chân quân đều ở đây làm chứng, tất sẽ không khiến Huyết Hà Tông ta mất trật tự. Sư muội có lời gì đừng ngại nói thẳng.”
Khấu Tuyết Giao hơi xin lỗi gật gật đầu:
“Nhưng mà lúc Hoắc tông chủ còn sống, đối với người kế nhiệm chức vị môn chủ, đã sớm có kỳ vọng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận