Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 786: Một bước lên mây

Biển Ngũ Phủ đang chấn động.
Vân Đỉnh tiên cung đang run rẩy.
Bạch Vân đồng tử mập mạp hăng hái đến mức cả gương mặt đỏ bừng.
Mây khói màu xanh dưới tiên cung cuối cùng cũng ngưng tụ thành hình...
"Kế tiếp là ai đây?" Trịnh Phì đi giữa đám người, thấp giọng đặt câu hỏi.
"Là ai nào?" Lý Sấu cũng hùa theo, nhìn thấy ai nấy đều tránh né ánh mắt của gã.
Trịnh Phì cười ha hả, đột nhiên cúi đầu nhìn về phía Phong Minh đang bị ném dưới đất.
"Hay là ngươi?" Gã nói.
"Không, không, ta không thích hợp đâu!" Phong Minh hoảng sợ trợn to mắt, nhưng lại không thể cử động.
"Ngươi cảm thấy hắn hợp hay không?" Yến Tử quay đầu hỏi Lương Cửu.
Lương Cửu cúi đầu: "Ta không biết..."
Trịnh Phì đương nhiên sẽ không quan tâm y có hợp hay không hợp, sợ hay không, ngược lại cười sáng lạn hơn, thế là gã từng bước một tiến tới gần y.
Tu sĩ hai mạch đang đứng ở gần Phong Minh, trong số đó có bạn bè của y, có người thân cùng quan hệ huyết thống với y, nhưng tất cả đều im lặng tránh ra... tránh ra để đủ không gian cho Trịnh Phì tới gần.
Bóng dáng béo mập kia bao phủ khí tức tử vong, dùng một tư thái không thể chống lại bước tới gần.
Phong Minh hoàn toàn sụp đổ.
"Cha! Cha!"
Thậm chí y còn lớn tiếng khóc rống lên: "Cha, người ở đâu? Cứu con, cứu con cha ơi!"
Nhưng... vĩnh viễn không có ai trả lời y.
Người phụ thân vĩnh viễn che chở cho y, vĩnh viễn tạo điều kiện tốt nhất, cơ hội tốt nhất cho y trong khả năng của mình đã sớm chết trước mặt y.
"Phế vật chết tiệt, câm miệng!"
Nhân Ma có con ngươi màu đỏ máu kia không hiểu sao đột nhiên bị chọc giận, bất thình lình chạy tới bên này, chủy thủ trong tay phát ra hàn quang lập lòe, biểu cảm vừa hung ác vừa dữ tợn.
"Câm miệng!" Gã gầm nhẹ.
Bước chân của Vạn Ác Nhân Ma kia chậm lại, coi bộ cũng không định ngăn cản.
Có thể Phong Minh sẽ chết ở trong tay của Vấn Tâm Nhân Ma trước, sau đó mới bị nấu chảy ở trong đỉnh.
Hai gã Nhân Ma giết một tên tu sĩ bình thường không có gì hiếm lạ như y, có phải y nên cảm thấy vinh hạnh hay không?
Vấn đề này không có câu trả lời.
Bởi vì ngay giờ phút này, Khương Vọng đã hành động.
Hắn vén nặc y lên, bước ra khỏi nơi đã yên lặng ẩn náu hồi lâu.
Dáng vẻ của hắn tầm thường như thế, bước chân nhẹ nhàng như thế, nhưng mỗi một bước bước ra đều có một ấn ký đám mây màu xanh bất chợt hiện ra rồi tiêu tán ở trong không trung.
Rõ ràng là giậm chân ở trên đất bằng, vừa chớp mắt một cái đã xuất hiện ở trước người Phong Minh.
Quá nhanh! Quá bất ngờ!
"Ai!"
"Muốn chết!
Nhân Ma Vấn Tâm Phương Hạc Linh quay ngược chủy thủ lại, Vạn Ác Nhân Ma Trịnh Phì đột nhiên bước tới gần.
Khương Vọng chặn ngang xách Phong Minh còn đang khóc lóc kêu gào lên, bước chân dịch chuyển, đạp tan mây xanh, trong phút chốc đã lên đến trăm trượng trên không trung!
Giẫm lên không trung giống như đi trên đất bằng, lên trời đâu có gì khó.
Tiên thuật. Một bước lên trời!
Yến Tử thả cánh tay đang khoác trên vai Lương Cửu xuống, nhún người nhảy lên.
Lý Sấu cười khà khà quái dị, từng bước một đuổi lên trời.
Khương Vọng lại một lần nữa giậm chân tại chỗ, từng chấm mây xanh tan biến, người đã chạm vào sương mù quỷ khóc đang bao phủ sơn môn của Thanh Vân Đình.
Phù!
Ngọn lửa đột nhiên bùng lên.
Tam Muội Chân Hỏa bị thúc giục bốc cháy bắt đầu thiêu đốt, trực tiếp chôn vùi tiếng quỷ khóc chướng tai kia, thiêu đốt sương mù đen tạo ra một khoảng trống, làm cho trời đất sáng tỏ, đêm tối lại một lần nữa khôi phục. Quỷ Vụ trận bao phủ sơn môn Thanh Vân Đình ngay lập tức phân tán.
"Mau chạy trốn đi!"
Khương Vọng cao giọng hú dài, lập tức đạp vài bước, từng đám mây xanh tán đi, bóng người đã ở phía xa.
Chúng tu sĩ hai mạch Phong, Trì còn lại đang ở trong sơn môn Thanh Vân Đình, những tu sĩ vốn đang đơn độc chờ chết ngay lập tức giải tán.
Trong những tu sĩ khác họ ngoài hai mạch Phong, Trì này, có kẻ quay người bỏ chạy, có kẻ ngây ngốc ở đương trường, còn có kẻ có ý đồ chặn tu sĩ của hai mạch lại. Bởi vì đám Nhân Ma kia đã nói nếu như tu sĩ hai mạch Phong, Trì chạy mất một tên thì những tu sĩ khác phải chết mất hai tên.
Thân hình béo ụt ịt của Vạn Ác Nhân Ma phóng lên không trung, đao thép trong tay vừa chuyển, vết đao sắc bén lập tức đảo qua sơn môn của Thanh Vân Đình một vòng.
Mặt đất nứt ra, đá lớn vỡ tung.
Khe rảnh khổng lồ rõ ràng bao vây chặt chẽ toàn bộ sơn môn Thanh Vân Đình.
"Đường này!"
Gã hung ác gầm lên: "Kẻ nào chạy kẻ đó chết!"
Lý Sấu đuổi không kịp Khương Vọng đã quay lại: "Để xem ai dám chạy!"
Nhân Ma Vấn Tâm Phương Hạc Linh im lặng không lên tiếng, đơn độc đuổi kịp một tu sĩ Thanh Vân Đình chạy xa nhất, cắt đứt cần cổ y, khoét tim gan của y.
Yến Tử nghe được tiếng hô hoán của Khương Vọng, bỏ qua việc đuổi theo, trực tiếp ở trên không trung quay người lại, thân thể giống như quỷ mị quanh quẩn ở bốn phía sơn môn Thanh Vân Đình.
Ầm!
Bốn cái xác bị vứt xuống, bốn tiếng hợp lại thành một tiếng rơi xuống mặt đất.
Hết thảy đều im lặng.
Tràng diện hỗn loạn lập tức ổn định trở lại, giống như có một bàn tay to lớn vô hình vỗ xuống, mang hết thảy trở về vị trí ban đầu.
Quỷ Vụ Trận đã tiêu tán, bên trong sơn môn có mấy trăm tên tu sĩ Thanh Vân Đình, vậy mà không có kẻ nào chạy trốn.
Rõ ràng nếu như bọn họ mạnh ai nấy chạy thì cho dù bốn tên Nhân Ma này có hung ác cỡ nào cũng không thể ngăn cản toàn bộ được, ít ra còn có thể chạy trốn được một nửa.
Nhưng trên thực tế lại không có người nào dám chạy trốn. Khương Vọng đã mạo hiểm tạo ra cơ hội chạy trốn cuối cùng, cứ như vậy vô tình bị trôi qua.
Có khi thứ giam giữ con người cũng không phải là giam cầm ở bên ngoài cơ thể, mà chính là ngục tù trong lòng!
"Giỡn chơi à?" Trịnh Phì quay đầu lại hỏi Lý Sấu.
"Hình như là vậy!" Lý Sấu gật đầu.
Trịnh Phì nhếch môi: "Chơi vui đấy!"
"Tranh thủ thời gian nấu máu đi!" Yến Tử nhắc nhở.
Trịnh Phì quay đầu, hết sức chăm chú nhìn Yến Tử, cho dù trên mặt nạ không có ngũ quan, gã cũng không nhìn ra được cái gì:
"Chúng ta chạy chậm, còn ngươi sao không đuổi tiếp vậy?"
Giọng nói ngượng ngùng của Yến Tử có vẻ e sợ: "Hắn trông thật hung dữ, ta sợ đuổi theo đánh không lại".
Chờ cho mặt mày Trịnh Phì nhăn lại thành một nhúm, nàng mới đột nhiên gào ầm lên: "Ngươi béo đến nổi mỡ đi vào óc sao? Có người chạy trốn! Thời gian của ngươi đã không nhiều lại còn đuổi đuổi đuổi, chơi chơi chơi, đuổi cái gì mà đuổi! Chơi bà già ngươi ấy! Nếu như không lấy được máu cân bằng, để coi lão đại có một kiếm giết chết ngươi hay không!"
Trịnh Phì bị một trận mắng xối xả đổ ập xuống đầu, vậy mà không nói gì, cũng không biết là do Yến Tử thực sự nổi giận, hay do câu uy hiếp liên quan tới lão đại đã khiến gã quyết định nhượng bộ.
Tóm lại gã lập tức dập tắt dáng vẻ kiêu căng, quay trở lại, bàn tay to xách tu sĩ Siêu Phàm của hai mạch Phong, Trì lên, nhét thẳng vào trong đỉnh.
Lý Sấu nhìn Trịnh Phì rồi lại nhìn Yến Tử, tiếp tục nhìn qua Trịnh Phì rồi lại nhìn sang Yến Tử, cuối cùng lắc đầu. Cũng không biết gã đã lĩnh ngộ được điều gì, cũng có thể là do gã cảm thấy lúc này lắc đầu sẽ có vẻ tương đối có đầu óc.
Mà Phương Hạc Linh đứng ở bên ngoài bãi đất trống thì im lặng nhìn hết thảy mọi chuyện, không nói tiếng nào. Sau khi gã giết chết một tên tu sĩ Thanh Vân Đình vừa chạy trốn, liền một mực duy trì tư thế này. Gã đương nhiên nhận ra Khương Vọng, đương nhiên nhận ra hắn!
Cho dù chỉ vừa mới đối mặt, cho dù chỉ nghe được một câu.
Sao gã lại không biết Khương Vọng cơ chứ?
Lần đầu tiên gã chính thức dùng lực lượng Siêu Phàm bắt đầu quyết đấu chính là đối mặt với Khương Vọng. Mà gã còn thua rất gọn gàng lưu loát.
Lúc ấy chuôi kiếm này đã đánh vào trên mặt của gã, khiến cho gã cảm thấy rất nhục nhã, một trận sụp đổ.
Về sau nghĩ lại, chỉ cảm thấy... không có ý nghĩa gì cả. Như vậy cũng có thể tính là sỉ nhục, cũng có thể tính là đau đớn sao?
Đó là huynh đệ của đường huynh gã, hơn nữa còn được xưng là cao thủ đệ nhất ngoại môn Phong Lâm Ngũ Hiệp Đạo Quán thành.
Gã đã quen biết từ sớm, đã sớm quen thuộc...
Về sau gã đã từng rất nhiều lần nhớ lại, hốt hoảng nhớ tới... Thật lâu trước đây, quan hệ của gã và đường huynh Phương Bằng Cử rất tốt.
Gã thường chạy theo sau mông đường huynh, đi theo đường huynh luyện công, luyện kiếm đâu ra đấy.
Đó là người mà gã sùng bái, là mục tiêu mà gã theo đuổi.
Nhưng sau đó vì sao lại... trở nên lạnh lùng như vậy?
Đó là lần đầu tiên gã nhận thức được tầm quan trọng của tài nguyên, mà lúc phát hiện ra tài nguyên trong tộc là do phụ thân của gã chưởng quản.
Đó là lần đầu tiên đường huynh nổi giận với gã, lúc đường huynh mắng gã là tên khốn nạn giống hệt như cha gã.
Về sau gã luôn cố gắng tỏ vẻ xem thường Phương Bằng Cử, liệu có phải vì muốn đánh tan sự sùng bái ban đầu, xé rách bóng ma đã bao phủ ở trên đỉnh đầu của gã hay không?
Gã không biết câu trả lời.
Gã không biết đáp án nhưng vẫn thường xuyên nhớ lại.
Gã đã từng nhớ lại rất nhiều lần.
Bởi vì chuyện cũ, chốn cũ, người cũ... cũng chỉ có thể nhớ lại mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận