Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 299: Bạch Cốt môn

Đại Trạch Điền thị cũng là danh môn đứng đầu Tề quốc.
Nhưng ở trong quân chỗ này, nhất là dưới trướng của Trọng Huyền Trử Lương.
Trong quân đội không nói xuất thân, Trọng Huyền Trử Lương càng không phải là người quan tâm đến bối cảnh của những người khác.
Điền An Thái rất rõ ràng, nếu như đối phương muốn giết mình, vậy y ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Càng không có khả năng có người sẽ ra mặt vì mình.
Giờ phút này y vô cùng hối hận, hận không thể cắt bỏ đầu lưỡi của mình.
Đích thật là dựa vào thanh thế của Điền gia, ngày thường đã phô trương quen rồi. Nghĩ rằng chỉ hai từ cũng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng lại quên nơi này là quân doanh của ai, đại soái trước mặt lại là hạng người như thế nào!
Người nọ chính là hung đồ!
Trọng Huyền Trử Lương trầm mặc, đợi đến khi cả người Điền An Thái bắt đầu phát run, lúc này gã mới nói: "Các ngươi cho rằng Dương Kiến Đức là ai a?”
"Nhiều năm như vậy giấu tài, mọi chuyện đều cúc cung tận tụy nghe theo, thật sự cho rằng hắn là hổ bị nhổ răng?"
“Năm đó ở Tà Nguyệt cốc, hắn là nhân vật thiếu chút nữa cắm cờ liều mạng với bổn soái!”
Chúng tướng trong trướng hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nghĩ tới, Dương Kiến Đức năm đó vậy mà hung mãnh như vậy, dám đối nghịch với hung đồ.
"Để bổn soái tới Dương đình chịu hàng, đi như thế nào? Là một người đơn độc đi, hay là mang theo một đội quân? Nếu là triệu tập cả một đội nhân mã, xâm nhập Dương quốc, binh vây Chiếu Hành thành, cứ như vậy, bọn chúng có hàng hay không thì có gì khác biệt? Ngươi không tin người ta, người ta lấy lý do gì để tin ngươi? Còn nữa, đơn độc xâm nhập Dương quốc, không bàn về ôn độc, cũng không sợ bị người ta ghim miệng túi sao?”
"Hoặc là để bổn soái đơn độc xách đao đi gặp, biểu thị hào dũng của mình hay sao?" Trọng Huyền Trử Lương cười lạnh nói: "Nếu bổn soái dám tham công, một mình đi trước, Dương Kiến Đức sẽ dám vây giết ta ngay tại chỗ! Hào dũng thì hào dũng, nhưng cái mạng nhỏ không còn thì cần thứ kia để làm gì.”
"Điền An Thái." Trọng Huyền Trử Lương từ trên soái vị cúi người xuống: "Điền thị muốn giết ta sao?”
"Tuyệt đối! Tuyệt đối! Tuyệt đối không có ý định này!" Điền An Thái đã sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn, chỉ liều mạng dập đầu, dập cho mặt đất rung động rầm rầm.
Điền thị mấy năm gần đây danh tiếng cực thịnh, Trọng Huyền Trử Lương còn muốn nói cái gì đó, gõ thuộc hạ mình một phen, nhưng gã bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó trực tiếp đứng dậy, một bước nhanh chân khỏi trướng soái, đưa mắt nhìn xa xa, lạnh lùng nói: "Tới rồi!”
Một tiếng này cực ngắn mà dồn dập, tựa như hung đao phá vỏ, trong nháy mắt sát khí bừng bừng.
Thân binh thủ bên ngoài trướng theo tầm mắt của gã nhìn qua, lập tức phán đoán ra, đó là phương hướng quận Xích Vĩ của Dương quốc.
Quận Xích Vĩ.
Trên không trung chỗ đất hoang mà Diện giả Xà Cốt chết bỗng nhiên nổi lên gợn sóng.
Từng thanh xương trắng từ trong hư không chui ra, đan xen lẫn nhau, nối liền, nhanh chóng hình thành hai bộ xương Giao long, tựa như sống lại vậy, trong hốc mắt trên đầu lâu đột nhiên sinh ra hồn hỏa.
Hai con Giao long bằng xương giương nanh múa vuốt, cắn đuôi đối phương, hình thành một cái vòng tròn.
U quang trong vòng tròn cuồn cuộn, mơ hồ thông tới một không gian thần bí nào đó.
Sau đó có một nam nhân trẻ tuổi mặc đạo bào vải bố từ trong u quang đi ra.
Diện mạo của người này nói anh tuấn cũng không đúng, nói xấu xí cũng không được.
Y đứng ở nơi đó, phảng phất như đã là trung tâm của phương thiên địa này, loại cảm giác mãnh liệt tồn tại làm cho người ta không biết sẽ xem nhẹ diện mạo của y.
Thế nhưng lại không thể không chú ý tới đôi mắt đối phương, một con lộ ra lãnh đạm vô tình, một con có vẻ bình tĩnh sâu thẳm.
Sau khi y đi ra u quang, tùy ý nhìn thoáng qua trên mặt đất, gương mặt lại không chút thay đổi. Chỗ này chính là vị trí của Diện giả Xà Cốt trước khi chết.
Mà ở phía sau y, Lục Diễm, Diện giả Long Cốt, Diện giả Hầu Cốt, Diện giả Thỏ Cốt cũng lần lượt đi ra u quang.
Lúc Trương Lâm Xuyên giết Ngụy Nhiễm, Thẩm Nam Thất ở Phong Lâm thành, cũng từng mở một cánh cửa bạch cốt. Nhưng cánh cửa bạch cốt kia cùng cánh cửa do hai con Giao long bằng xương hợp thành này, hoàn toàn không phải là tồn tại trên một cấp bậc.
Lúc đó phiến Bạch Cốt môn kia câu thông khí tức U minh, bày ra chiến trường, tăng lên uy năng đạo thuật của hắn.
Mà phiến Bạch Cốt môn hiện tại do Thánh chủ Bạch Cốt đạo tự mình mở ra này cũng là mượn đạo U minh, xuyên thủng mấy vạn dặm, từ Bạch Cốt Địa cung thông thẳng đến cảnh nội Dương quốc.
Nguyên lý tương tự như Bạch Cốt độn thuật, nhưng lại cao thâm hơn không biết bao nhiêu lần.
Mà điểm định vị của nó đương nhiên chính là Ôn linh Tử linh đang tán loạn ở nơi này.
"Đi." Thánh chủ Bạch Cốt đạo đờ đẫn nói: "Dốc hết toàn bộ lực lượng của các ngươi chế tạo ra hỗn loạn, tranh thủ thời gian để bổn tọa luyện chế hóa thân ôn dịch.” Mọi người đồng loạt làm ra thủ thế giống nhau, thu đầu ngón tay áp út lại, ngón trỏ ngón giữa và ngón tay cái tạo thành hình tam giác lồng vào ngực, khẽ tụng. "Vong Xuyên chi tận, Hoàng Tuyền chi uyên. Tôn thần quy thế, nến chiếu nhân gian!”
Tụng xong, Lục Diễm nở nụ cười kiệt kiệt quái dị, dẫn đầu rời đi.
Diện giả Long Cốt lại nhìn về phía Thỏ Diện, hỏi: "Trư Diện chết ở đâu?”
Trương Lâm Xuyên không có ở đây, vậy cho nên Thỏ Diện sợ hãi rụt rè nói: "Hình như... Hình như là ở trong thành vực Gia Thành.”
"Hình như?"
"Đúng là ở Gia Thành." Thỏ Diện nuốt nước bọt, ra sức giảm bớt căng thẳng.
Là người mạnh nhất trong mười hai Cốt Diện, Long Cốt mặc dù không thường xuyên lộ diện, nhưng mỗi một vị Diện giả đều đều không thể không kiêng kỵ gã.
Nhất là tập thể "Mười hai Cốt Diện Bạch Cốt đạo" sớm đã bị phân hóa, Thỏ Diện lại là người thuộc phái Trương Lâm Xuyên, khó tránh khỏi biểu hiện ra càng nhiều sợ hãi đối với Long Diện.
Diện giả Long Cốt trực tiếp nói: "Dẫn đường.”
Sau đó gã lại quay sang dặn dò Hầu Diện: "Ngươi cũng đi cùng.”
Thỏ Diện không dám cự tuyệt, Hầu Diện cũng chỉ nhún nhún vai, bộ dáng rất không sao cả.
Từ đầu đến cuối, Thánh chủ Bạch Cốt đạo cũng không can thiệp hành động của bọn họ, tùy ý để cho đám người tự quyết định đi đâu, làm cái gì.
Đợi đến khi mấy người này đều đi rồi, y mới nhìn về phía cánh cửa bạch cốt trên không trung, lạnh nhạt nói: "Sứ giả trông coi Địa cung cho thật tốt, không nên tự tiện rời đi, có thể nghênh đón bổn tọa bất cứ lúc nào.”
Đầu kia của Bạch Cốt môn truyền đến thanh âm cung kính của Trương Lâm Xuyên: "Cẩn tuân Thánh mệnh.”
Để người bày mưu tính kế bệnh dịch hạch như Trương Lâm Xuyên ở lại thủ hộ Bạch Cốt Địa cung, mang trưởng lão Lục Diễm theo, cũng không phải nói Thánh chủ Bạch Cốt đạo không tín nhiệm tín đồ dưới tay, mà chỉ là thượng vị giả theo bản năng cẩn thận mà thôi, đơn giản chỉ là thận trọng theo bản năng của thượng vị giả mà làm ra phương sách cân bằng.
Sau khi phân phó xong xuôi, Thánh chủ ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời.
Hào quang rực rỡ làm cho đôi mắt của y không kìm được nheo lại.
Y cũng có thể dự tính ra nguy hiểm trong chuyến đi này, thế nhưng y lại không quan tâm.
Bất cứ lúc nào, nhấc lên ôn dịch tàn sát một quốc gia đều là chuyện không cho phép trên thế gian.
Bộ thân thể này rất dễ dùng, quá tốt để sử dụng. Chẳng qua là có một chút phiền toái nhỏ. Thế nhưng cũng sắp được giải quyết xong xuôi.
Cho nên bốc lên chút hiểm nguy là chuyện cực kỳ đáng giá.
Y cất bước tiến tới, giống như một người đã không trở về nhà trong một thời gian dài, vừa đi trong lòng lại vừa hồi ức.
Nói đến khuất nhục, y mượn thân thể Đạo tử giáng thế đã lâu, nhưng lại rất ít khi xuất hiện ở Bạch Cốt Địa cung.
Cuộc truy đuổi Bạch Cốt đạo của Trang đế cùng Đỗ Như Hối chưa bao giờ chấm dứt, mà y thậm chí còn muốn che giấu sự tồn tại của mình, hoặc có thể nói là kéo dài hơi tàn!
May mắn thay điều này sẽ được giải quyết sớm. Sau này y cũng không cần phải như vậy nữa.
Ở đất nước này, quốc khí đã tan rã, lòng dân đã rối loạn.
Y có thể cảm nhận được khí tức bệnh dịch hạch thông qua từng đám vật dẫn, đang còn không ngừng phiêu bồng, du động ở xung quanh.
Dịch khí sẽ nuốt chửng người sống, bản thân tử vong cũng sẽ khiến chúng nó nồng đậm hơn.
Y bước đi, mỗi lần hít vào một ngụm, cảm thấy được cực kỳ mỹ mãn.
Cơ thể đang dần dần thích nghi, đúc lại từng chút một. Linh hồn một mực tranh giành quyền khống chế cùng y, vẫn chưa chưa từng buông tha kia rốt cục có dấu hiệu buông lỏng.
Chỉ tiếc lại không quá viên mãn.
Y nhớ tới thiếu niên mà mình thông qua mảnh vỡ ôn linh nhìn thấy ngày đó, chỉ tiếc lúc đó lực lượng còn đang ngưng tụ cách không, thiếu niên kia đã không quay đầu ba chân bốn cẳng chạy xa.
"Đáng ghét..." Y khẽ nghĩ tới.
Nhưng trong lòng thật sự cũng không có cảm xúc phẫn hận.
Điều này ở trong dòng sông dài của sinh mệnh, thật sự là chuyện nhỏ không đáng kể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận