Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 938: Có biết hay không (1)

Là nơi tổ sư Điếu Hải Lâu ngồi một mình câu rồng trong truyền thuyết, Thiên Nhai Đài tự có một ý nghĩa thiêng liêng nhất định.
Sau khi hải tế đại điển kết thúc, nơi này không cho phép người không có phận sự đến gần.
Thật ra, thường thì ngoài thời gian hải tế đại điển, Thiên Nhai Đài thường xuyên trống vắng, chỉ có mỗi gió với trăng.
Thế nhưng lúc này, do mệnh lệnh lúc thuận miệng của lâu chủ Điếu Hải lâu Nguy Tầm, Trúc Bích Quỳnh - đệ tử bị Điếu Hải Lâu vứt bỏ, vẫn được ở lại đây trong tình trạng hấp hối.
Đợi người kia quay lại đón nàng, hoặc là chờ chết.
Đây chắc chắn là sự chờ đợi đau đớn nhất.
Vì từng trải qua cảnh chờ chết tương tự ở đạo quán hoang phế ngoài thành Phong Lâm, hiểu được loại đau đớn này, nên Khương Vọng mới liều mạng trong Mê giới như vậy.
"Chưa được cho phép, không ai được tự ý xông vào Thiên Nhai Đài!"
Hai giáp sĩ mặc giáp đen cao lớn giơ ngang cánh tay sắt, chặn một người mập mạp lại, vô cùng kiên quyết.
Trọng Huyền Thắng dang hai tay ra, thể hiện mình không có ý định xông vào bằng vũ lực, giọng gấp gáp mà hùng hồn: "Thả người ra đi! Khương Vọng đã giết hơn trăm thống lĩnh Hải tộc ở Mê giới, hoàn thành rửa tội rồi, Trúc Bích Quỳnh bây giờ vô tội!"
Hai giáp sĩ giáp đen liếc nhau, rõ ràng không chắc chắn có nên thả người hay không.
Một giọng nói chợt vang lên sau lưng họ: "Trọng Huyền công tử, ngươi nói đã rửa tội xong, có bằng chứng không?"
Người lên tiếng là một tu sĩ trẻ tuổi mặc cẩm bào màu đen viền vàng, ngoại hình đoan chính, chừng hai mươi tuổi, khí chất bất phàm.
Hai giáp sĩ giáp đen cản đường Trọng Huyền Thắng nghiêng người sang bên, cung kính: "Quý sư huynh."
Người tới chính là Quý Thiếu Khanh, thiên kiêu của Điếu Hải Lâu, cùng Từ Nguyên, Bao Tung, Dương Liễu... đều là thiên tài trẻ tuổi thường được nhắc đến ở hải ngoại.
Tất nhiên, trong số các thiên tài trẻ tuổi của Điếu Hải Lâu thì Trần Trì Đào là độc nhất vô nhị, không cùng đẳng cấp với bọn họ. Tuy cũng chỉ là đệ tử, nhưng từ trước kia, địa vị của Trần Trì Đào đã cao hơn rất nhiều trưởng lão. Sau khi Trấn Hải Minh thành lập, hắn càng được coi là đại nhân vật một phương, không còn bị đối đãi như một thiên tài trẻ tuổi.
Quý Thiếu Khanh xuất hiện ở đây, là có nguyên nhân. Hắn là đệ tử thân truyền của tứ trưởng lão Điếu Hải Lâu Cô Hoài Tín, cùng phe phái với Bích Châu bà bà... Vì vậy cũng không khó để đoán được thái độ của hắn.
Trước đó, mấy người Trọng Huyền Thắng đã tới Thiên Nhai Đài mấy lần, lần nào cũng bị hắn ta chặn lại, thậm chí không được gặp mặt Trúc Bích Quỳnh. Người ta cứ khăng khăng bảo phải làm theo quy củ của tông môn, phải thiết diện vô tư.
Dù đám người Trọng Huyền Thắng có bối cảnh cứng tới cỡ nào, thì cũng không dùng được ở nơi này.
Bị Quý Thiếu Khanh cản trở, Trọng Huyền Thắng còn chưa kịp nói gì, một giọng nữ đầy khí phách đã lên tiếng: "Trên Hải Cương bảng đấy, ngươi tự đi mà xem!"
Là Hoa Anh cung chủ Khương Vô Ưu, vừa bay đến Thiên Nhai Đài.
Sau lưng nàng là Lý Long Xuyên, Yến Phủ.
Mấy người trẻ tuổi hạ xuống trước bậc thềm nối tới Thiên Nhai Đài, không cần làm gì nhiều, chỉ mỗi gia thế bối cảnh của họ đã đủ tạo ra sức ép.
Quý Thiếu Khanh lạnh nhạt lướt qua đám người một lượt, sau đó mới nhìn Khương Vô Ưu: "Hóa ra là Hoa Anh Cung chủ, hèn gì uy phong như vậy!"
Hắn rất là thong dong.
Mắt phượng của Khương Vô Ưu nhướng lên, giọng khinh khỉnh: "Sao? Ngươi có vẻ bất mãn với bổn cung?"
"Không dám." Quý Thiếu Khanh rất lễ phép khom người: "Chỉ là chuyện Khương Vọng rửa tội thành công, nói miệng suông không được, phải tận mắt chứng kiến mới thành. Chư vị chờ chút, để ta đi tra Hải Cương bảng."
Lời nói thì rất dễ nghe, có đủ cả tình lẫn lý, nhưng hắn sẽ đi mất bao lâu, tra tới khi nào, thì khó mà biết được.
Soạt!
Khương Vô Ưu vung tay, giũ ra một tấm Hải Cương bảng: "Muốn tận mắt chứng kiến hả, coi ngay ở đây đi!"
Nàng bước lên một bước, rõ ràng vẫn còn đứng dưới bậc thang của Thiên Nhai Đài, nhưng lại chẳng khác gì nàng mới là người từ trên cao nhìn xuống Quý Thiếu Khanh: "Quý Thiếu Khanh, ngươi sẽ không bảo với bổn cung, ngươi không biết chữ chứ?"
"Đây là trọng khí của quân đội, há có thể tùy tiện mang ra ngoài lung tung như vậy! " Quý Thiếu Khanh hạ giọng: "Đương nhiên, ý ta không phải nói cung chủ là làm giả, nhưng Trấn Hải Minh mới chỉ vừa mới lập gần đây, ngoài biển không yên, người mang ý đồ xấu không ít. Mắt của Quý mỗ không tốt, lịch duyệt cũng cạn, không sao xác định được thật giả. Là đệ tử Điếu Hải Lâu, giữa lúc hỗn loạn này, ta không thể không cẩn trọng. Kính mong cung chủ để ta đi xem Hải Cương bảng của lâu ta trước."
Giọng điệu khiêm tốn, giọng nói hiền hòa, ngay cả nét mặt cũng nho nhã lễ độ.
Nhưng chính cái thái độ đó mới khiến người ta nổi điên.
Mà điên lên thì không còn cãi nhau được nữa, chỉ có ra tay động thủ.
Nhưng động thủ với đệ tử chân truyền của Điếu Hải Lâu ngay tại Thiên Nhai Đài không phải là lựa chọn sáng suốt.
Dù Khương Vô Ưu đang rất giận, nhưng với thân phận của nàng, đã không còn thích hợp để nói tiếp.
Nên Trọng Huyền Thắng lại lên tiếng, mặt hắn lúc này đã trầm như nước: "Quý Thiếu Khanh, việc gì cũng chỉ nên một lần hai lần, chứ không thể ba bốn lần. Đây là lần thứ tư chúng ta tới Thiên Nhai Đài, ngươi chắc chắn vẫn muốn cản chúng ta? Nhất là khi Khương Vọng đã hoàn thành rửa tội... Ngươi chắc chắn mình đã nghĩ kỹ đến hậu quả?"
"Ta không hiểu ý của Thắng công tử." Quý Thiếu Khanh thậm chí còn nở nụ cười lấy lòng, liệt kê từng cái tên: "Hoa Anh Cung, Trọng Huyền gia, Thạch Môn Lý thị, Bối quận Yến gia, đúng không? Hiển hách quá mà! Sao ta dám cố ý đối địch với các người? Chỉ là..."
Hắn thu lại nụ cười, chuyển giọng: "Đây là Thiên Nhai Đài, Thiên Nhai Đài của Điếu Hải Lâu. Là trách nhiệm của Quý mỗ, sao Quý mỗ dám khinh suất? Ngươi nói Khương Vọng đã hoàn thành rửa tội, thì ta cũng phải kiểm chứng lại chứ. Đây chẳng phải đương nhiên hay sao?"
Sao mà hắn không biết Khương Vọng đã hoàn thành rửa tội!
Bích Châu bà bà đã chết từ lâu! Chắc chắn là chết dưới tay Khương Vọng, làm sao hắn không biết được!
Có thể nói, độ quan tâm của hắn đối với hành trình Mê giới của Khương Vọng và Bích Châu bà bà không hề kém đám Trọng Huyền Thắng.
Bích Châu bà bà làm hỏng đại sự, chết không đáng tiếc. Nhưng cái chết của bà ta đã khiến cả phe của Cô Hoài Tín mất hết mặt mũi! Chưa nói đến tranh giành ảnh hưởng trong Điếu Hải Lâu, nếu không cẩn thận, có khi họ còn phải nhượng bộ, bỏ đi một số lợi ích lớn trong tình hình hiện tại!
Là đệ tử thân truyền được Cô Hoài Tín coi trọng nhất, trong thời gian Cô Hoài Tín thăng tiến, hắn đã nhận được rất nhiều lợi ích, cho nên nay khi Cô Hoài Tín thất bại, tổn thất của hắn cũng là thuộc hàng lớn nhất!
Cơ hội tốt để bứt lên vượt ra khỏi nhóm thiên tài cùng thế hệ giờ đã bị dừng lại, thậm chí còn có dấu hiệu thụt xuống.
Bảo sao hắn không hận Khương Vọng, không hận Trúc Bích Quỳnh ăn cây táo rào cây sung kia!
Trọng Huyền Thắng nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngươi muốn xác nhận kết quả rửa tội, đúng là không sai. Sự quan tâm của Điếu Hải Lâu các ngươi đối với đệ tử của mình và thái độ làm việc nghiêm minh rất là khiến tại hạ khâm phục."
Dường như Quý Thiếu Khanh hoàn toàn không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói, đáp: "Trọng Huyền huynh quá khen, Quý mỗ chỉ làm tròn trách nhiệm của mình. Mọi người thông cảm cho nhau là được."
"Vậy ngươi định xác nhận như thế nào? Nếu muốn đích thân quay về trụ sở tông môn để kiểm tra Hải Cương bảng, vậy mời tự nhiên." Trọng Huyền Thắng ra dấu mời: "Còn nếu muốn kiểm chứng với người nào đó, thì không ngại nói ra thử xem. Đám người chúng ta đều có nhiều bằng hữu, có khi sẽ giúp được ngươi liên hệ nhanh hơn."
Quý Thiếu Khanh khựng lại, nhất thời không biết làm sao. Hắn vốn chỉ định kéo dài thời gian, cố ý khó dễ đám người này, chọc họ điên lên gây sự thì càng tốt, ở cái đảo này, hắn chả có lý do gì phải sợ ai.
Không ngờ tên mập chết tiệt này lại chịu nhịn như vậy.
Đến đây, hắn mới ý thức được khó khăn mình đang gặp phải.
Nếu bây giờ hắn rời khỏi Thiên Nhai Đài, đám giáp sĩ hắc giáp chưa chắc chịu đựng được áp lực của đám người này. Nhưng nếu hắn nói ra cái tên nào, mà người đó hắn lại chưa hề thương lượng trước thì làm sao biết đường để kéo dài thời gian?
"Mạng người quan trọng hơn trời, Quý huynh xin quyết định nhanh chút." Lý Long Xuyên lập tức tiếp nối: "Là tận lực làm tròn trách nhiệm, chứ không phải cố tình kéo dài thời gian mà đúng không? Hay là ngươi muốn ngồi đó nhìn Trúc Bích Quỳnh từ từ mất mạng? Cho dù nàng có bao nhiêu sai lầm không phải, thì cũng từng là đồng môn của ngươi!"
"Đương nhiên là không!" Đương nhiên Quý Thiếu Khanh làm sao nhận cái danh xấu đó, lập tức nói: "Lý huynh đừng hiểu lầm. Ài, việc này đã thành lớn rồi, ta cũng mong Tiểu Trúc được bình an ..."
Hắn vừa giải thích, vừa đảo mắt, chợt gọi: "Từ sư đệ! Mời sang đây nói chuyện!"
Lúc này vừa lúc có một tu sĩ bay ngang qua phía trước Thiên Nhai Đài không xa, nghe tiếng dừng lại, do dự một chút rồi vẫn tiến lại gần.
Đợi người này bay đến gần, Quý Thiếu Khanh mới cười: "Từ sư đệ, là thế này. Sư huynh ta thủ vệ Thiên Nhai Đài, trông chừng trọng phạm, không rời đi được. Ngươi có thể giúp ta đi xem Hải Cương bảng trong trụ sở của tông môn một cái, xem Khương Vọng kia đã hoàn thành rửa tội hay chưa được không?"
Đối với đệ tử tinh anh của Điếu Hải Lâu, việc chia nhỏ Hải Cương bảng không phải là hiếm gặp. Quý Thiếu Khanh cố ý nhắc đến Hải Cương bảng trong trụ sở của tông môn Điếu Hải Lâu, đây là nơi đặt một trong ba phần bản chính của Hải Cương bảng, đương nhiên là đáng tin hơn, nhưng mục đích chính vẫn là khiến người kia phải chạy xa thêm một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận