Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2334: Cuộc đời này tựa như ở sân khấu

Tượng thần chìm nổi trong biển mây, là một bức tượng đất không có tình cảm.
Vô luận nguyên gốc là thần linh cỡ nào, trong thế giới Thần Tiêu này, quả thật chúng chỉ là công cụ chịu tải thần lực.
Hùng Tam Tư trầm mặc xuất đao, mỗi một đao đều như đang lặp lại quá khứ.
Trong Thiên Kiếp quật không thấy ánh mặt trời, dày vò ngày qua ngày.
Ở Tử Vu khâu lăng tràn ngập địch ý, áo bào đen che kín người, mặt nạ đen che kín mặt.
Gã không có bạn bè, thật ra không có kẻ địch.
Giết chóc hoàn toàn không có cảm xúc của bản thân, tất cả mọi thứ đều là trao đổi.
Là mối thù trọn đời với Tam Ác Kiếp Quân, mối thù này có lẽ vĩnh viễn không thể báo được.
Dù sao sau khi thoát khỏi Thiên Kiếp quật, hắn cũng chưa từng tìm thấy bóng dáng của Tam Ác Kiếp Quân.
Mà bây giờ rốt cuộc cũng đã biết được, những trao đổi kia đều là bọt nước - những cốt cán mà hắn thu mua, những con rối bị hắn thao túng, những bộ hạ khiếp sợ hắn, từ đầu tới cuối đều chỉ là một vở kịch nực cười.
Vị Tam Ác Kiếp Quân kia, đang ngồi dưới đài lẳng lặng nhìn xem!
Xem nhân vật trong kịch giãy giụa phấn khởi như thế nào, khổ tâm suy tính như thế nào, mà lấy thân phận của Hổ Thái Tuế, đưa ánh mắt lạnh lùng thờ ơ cao ngạo quan sát và chỉ điểm.
Thật đáng hận.
Thật đáng hận...
Biển mây huy hoàng này, tượng thần chìm nổi.
Thần tướng cự viên đứng sừng sững tại đó, bất động tựa núi cao làm nền.
Chiến đao cốt khải này trầm mặc kiên cường, tựa như lão tướng quân trên sân khấu kịch.
Không phải không có thiếu thời.
Là những tâm trạng thiếu niên, bị đè nén như cây xanh trong bồn bị người khác tùy ý tu sửa hàng ngày.
Keng keng keng!
Đao thương phát ra âm thanh, như tiếng chiêng vang.
Trò hay đang mở màn.
Giờ khắc này, Linh Hi Hoa đại chiến đang say sưa, lần đầu tiên hắn không kiêng nể gì mà công khai phơi bày thực lực, có thể đường đường chính chính chiến đấu với thân phận Linh tộc.
Tam Ác Kiếp Quân có phải Hổ Thái Tuế hay không, hắn không quan tâm, hắn chỉ biết rằng hắn biến thành bộ dáng như ngày hôm nay, không phải tai họa mà là cơ duyên.
Nếu không thành thân thể Linh tộc, sao có thể có lực lượng như hôm nay?
Tam Ác Kiếp Quân hứa hẹn với hắn, sau khi ván cờ Thần Tiêu này kết thúc, Linh tộc sẽ đi lại dưới ánh mặt trời, sừng sững giữa thiên địa!
Mà hắn là Linh tộc đầu tiên trên thế giới, sẽ trở thành Linh Tổ, hưởng thụ vinh quang vô tận.
Hắn dùng gai xương làm mâu, ngón tay như dao găm, không ngừng đan xen vào nhau.
Trong tiếng leng keng vang dội, tia lửa lóe lên.
Chỉ trong nháy mắt sương mù đen kịt nửa người trái đã ngưng tụ thành giáp trụ màu đen, xương gai màu trắng nửa người phải kéo ngang qua, như ổ khóa quấn quanh thân.
Nửa bên phải tựa như một lồng giam, cơ ngực và eo của Linh Hi Hoa không tồn tại một chút sắc máu nào, đều trong trạng thái nửa ẩn nửa lộ.
Hắn thể hiện trạng thái dung hợp cường đại hơn, đôi mắt giận dữ trừng một cái, lưỡi dao đan xen tạo thành đốm lửa, một điểm trong đó, vừa vặn rơi vào trên người Hùng Tam Tư.
Một điểm màu đỏ chuyển thành màu đen, trong nháy mắt đã bốc lên hắc diễm, bao trùm toàn bộ Hùng Tam Tư!
Hùng Tam Tư quyết đoán rút đao quay lại, đao phong kề sát người, lại dùng đao kình vô cùng mạnh mẽ, chém đứt hắc diễm bao phủ thân thể.
Hắc diễm này có tính ăn mòn rất mạnh, rải rác trong biển mây, lại tiêu trừ thần lực, phát ra tiếng vang xì xèo.
Tuy là xuất đao đúng lúc, nhưng lông tóc quần áo cũng đều bị đốt sạch, mặt nạ trên mặt cũng thành tro đen bay xuống.
Nếu không phải trên người sớm đã được cốt khải bao trùm, không biết lúc này còn thừa được mấy khối thịt nguyên lành!
Thế là đám yêu ở đây đều thấy gương mặt xấu xí như khe rãnh đồi núi của hắn.
"Nhìn kìa! Nhìn bộ dạng của ngươi kìa!"
Linh Hi Hoa điên cuồng kêu gào:
"Yêu, ma, người, ngươi là tộc nào?"
Cốt mâu đâm thẳng ngay ngực, đụng vào giáp ngực của Hùng Tam Tư, đẩy hắn vào trong biển mây hơn trăm trượng!
Mà Hùng Tam Tư còn đang lùi lại, hắc diễm trên người lại bốc lên. Ngọn lửa này cứ cháy mãi mãi cháy mãi, tro tàn lại cháy không dứt!
"Ta...”
Hùng Tam Tư dừng bước, giẫm trên biển mây, thân hình đang bay ngược chợt khựng lại.
Gợn sóng vô tận lấy hắn làm trung tâm lan tỏa.
Dọc đường, các tượng thần bị đẩy ra hai bên như thể hộ vệ nghi trượng của hắn. Hành lang mây dài dường như đã trở thành bậc thang vinh quang của gã, gã không giống như bị đánh bay, mà tựa như muốn trở về.
Trên người gã bừng lên ngọn lửa.
Trên bộ cốt giáp màu trắng, bốc cháy ngọn lửa màu máu!
Chỉ trong khoảnh khắc huyết hỏa đã xua đuổi hắc diễm kia ra khỏi cơ thể.
Thân hình cường tráng đứng trong rừng tượng thần.
Đôi mắt hắn cúi thấp, dưới ánh lửa đỏ máu, gương mặt hắn lúc sáng lúc tối. Chỗ dữ tợn đáng sợ có thể sánh với ma đầu xấu xí nhất.
Vào lúc này, cuối cùng hắn cũng mở miệng:
"Ngay từ đầu ta không biết Tam Ác Kiếp Quân chính là Hổ Thái Tuế. Để che giấu thân phận, sinh tồn ở Tử Vu khâu lăng, ta cố ý mài mòn thanh quản, dùng dao cắt hủy khuôn mặt... Đúng vậy, ta biết bây giờ trông ta như thế nào."
Âm thanh tra tấn lỗ tai người nghe kia, lại tựa như lời thì thầm của ác ma.
"Bây giờ nghĩ lại, mỗi lần Hổ Thái Tuế nhìn thấy ta ra sức ngụy trang, chắc chắn trong lòng vô cùng vui sướng?"
"Hắn nắm giữ tất cả, chưa từng thất thủ. Mà ta liều mạng chạy ra khỏi Thiên Kiếp quật, nghĩ trăm phương ngàn kế trốn vào Tử Vu khâu lăng, nỗ lực tất cả để che giấu thân phận, phát triển lực lượng, chẳng qua là để hắn đổi một phương thức khác bồi dưỡng ta."
"Bây giờ nghĩ lại, vì sao Tử Vu khâu lăng lại trở thành lựa chọn của ta, vì sao bên cạnh phòng giam của ta lại là kẻ đó, vì sao chúng ta lại tìm được cơ hội trốn thoát... Phía sau tất cả những điều này đều là hắn thao túng."
"Những năm tháng qua, thoáng như một giấc mộng."
"Ác mộng chưa bao giờ tỉnh lại!"
Ánh mắt của hắn nhìn sang, sâu thẳm hơn cả màu máu, sắc bén hơn cả lưỡi đao:
"Khuyển Hi Hoa... hay là Linh Hi Hoa. Ngươi cho rằng ngươi sẽ có gì khác biệt? Hắn sẽ cho ngươi tự tôn, cùng với tự do hay sao?"
Ngọn lửa đen vờn quanh thân hình Linh Hi Hoa, tựa như những vệt lửa tô điểm.
Đột nhiên hắn khẽ động, tàn ảnh đã biến mất, xuất hiện lại trên không phía sau lưng Hùng Tam Tư, từ trên cao nhìn xuống, một nhát thương đâm thẳng xuống!
Hắn dường như hoàn toàn không hề bị lay động, ánh mắt nhìn về phía Hùng Tam Tư, trong gương mặt hung tợn ẩn ẩn chứa vẻ ghen tức:
"Ngươi đang dùng thứ gì để chống lại ta?!"
Hùng Tam Tư xoay người chém một đao, lưỡi đao chém lên chính mũi mâu.
Thân hình Linh Hi Hoa lại ẩn mình rồi tái hiện, giữa không trung triển khai công kích như cuồng phong bạo vũ nhắm vào Hùng Tam Tư. Một cây cốt mâu, điểm xuống như hoa lê rụng, như tuyết phủ.
Hùng Tam Tư lại sừng sững như núi cao, dưới chân gần như bất động, một thanh trường đao hộ thân, gió chẳng lọt vào, mưa chẳng tạt tới.
Lưỡi đao và mũi mâu lần lượt va chạm, toé ra từng chùm, từng chùm tia lửa, múa như dải lụa phất phới. Một phần hoá thành màu đen, một phần hoá thành màu máu, còn có vài điểm lẻ tẻ... đỏ thẫm rơi rụng, biến mất.
Linh Hi Hoa tấn công quá nhanh, tàn ảnh chồng chất, sương đen và gai xương gần như xếp thành từng đồ án kỳ dị.
Mà hắn nghiến răng nghiến lợi:
"Ngươi sử dụng Linh viêm, vận dụng Linh thân. Lại nói mê sảng, nói tự do, bàn luận bản thân cái gì!
Ta ở nơi này lắc đuôi mừng chủ, cúi rạp dập đầu.
Ngươi dựa vào cái gì bàn luận tự tôn?
Dựa vào cái gì mà có thể mở miệng nói tới tự bản?
Chẳng lẽ ngươi không giống ta, nếm trải nhục nhã cực đoan nhất thế gian, bị chiết cành thành thân thể không ra gì như vậy?
Hùng Tam Tư ngươi... có gì đặc biệt cơ chứ!
Cốt mâu và trường đao, hắc diễm và huyết hỏa, liên tục quay cuồng trong Vạn Thần hải. Giết đến mức mọi người đều im hơi lặng tiếng.
Khương Vọng ở thế giới trong gương cũng lẳng lặng ngồi xếp bằng.
Đối với chuyện của Hùng Tam Tư, hắn thoáng quan tâm, nhưng không quá để ý.
Hoặc có thể nói, so với những kiếp sống yêu quái mà Hùng Tam Tư và Linh Hi Hoa đã trải qua, hắn quan tâm hơn đến cấu trúc lực lượng của bọn họ.
Giờ phút này, trước người hắn đang lơ lửng hai ngọn lửa, một đóa hắc diễm, một đóa huyết diễm.
Tam Muội Chân Hỏa sinh thành vệt lửa, đan kết thành hai cái lồng nhỏ, bao bọc chúng trong đó, từ từ thiêu đốt, phân giải.
Hùng Tam Tư và Linh Hi Hoa chém giết kịch liệt, giết đến mức tia lửa bắn tung tóe. Bọn họ tranh đoạt nguyên lực lẫn nhau, xâm chiếm thân thể địch nhân, ngay cả tia lửa do binh khí mài ra cũng muốn tranh đoạt.
Nhưng một điểm trong đó vốn là sắc đỏ, từ đầu đến cuối vẫn luôn đỏ thẫm. Đương nhiên là khống chế từ thế giới trong gương.
Mà may mắn hay bất hạnh thay, lại nhiễm phải hắc diễm, lại thiêu đốt huyết hỏa... Cho nên mới có cảnh tượng trước mắt này.
Khương Vọng mạo hiểm ra tay, nhổ lông trong cuộc tranh đấu của hai hổ lúc này, chính là để lấy thứ được thứ Linh Hi Hoa gọi là Linh viêm này.
Không nói đến việc "Linh tộc" có thật hay không, thân thể yêu, ma, người do Tam Ác Kiếp Quân sáng tạo ra quả thực có chỗ khác biệt. Chỉ dựa vào mắt thường quan sát, rất khó có thể bổ sung được bao nhiêu kiến thức.
Mặc dù bây giờ còn chưa rõ đường đi ở phương nào, nhưng các bên tuyệt đỉnh va chạm, sẽ sinh ra vô số khả năng, cơ hội lướt qua trong nháy mắt.
Theo diễn tiến không ngừng của bàn cờ Thần Tiêu, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nhảy ra thế giới trong gương để tham gia vào cục diện tranh giành. Mỗi một thiên kiêu trong bàn cờ, đều là đối thủ của hắn.
Mà ưu thế lớn nhất của hắn, chính là ẩn thân nơi tối tăm, có thêm rất nhiều thời gian để quan sát đối thủ. Thân kinh trăm trận như hắn, tất nhiên hiểu rõ phải nắm chắc cơ hội này.
Tam Muội Chân Hỏa chính là ngọn lửa thần thông.
Hắn từng mô phỏng Diễm Hoa, từng phục chế Thần Hồn Diễm Hoa, nhưng về bản chất vẫn chỉ là một loại đạo thuật ứng dụng lực lượng thần hồn, không thể coi là ngọn lửa thần hồn về bản chất.
Mà căn cứ theo Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy phân giải, thành phần của Linh viêm này hết sức phức tạp, dùng linh thức hiển lộ ra ngoài, kết hợp với ma khí, nhân khí, yêu khí, thuận theo tự nhiên sinh ra một loại lực lượng. Nói nó là lực lượng căn bản của cái gọi là "Linh tộc" này cũng không quá đáng chút nào.
Trong quá trình Tam Muội Chân Hỏa "tiêu trừ tam muội" này, Khương Vọng cũng không nhàn rỗi, mắt quan sáu nẻo tai nghe tám phương, nghiêm túc phân tích từng trận chiến đấu của các Yêu Vương, thậm chí còn dùng Như Mộng Lệnh mà phỏng đoán đi phỏng đoán lại.
Dương Dũ và Thử Già Lam, Hùng Tam Tư và Linh Hi Hoa, thậm chí ngay cả Xà Cô Dư chỉ thể hiện thân pháp, Chu Lan Nhược cũng đang đứng quan sát... Đương nhiên nhĩ thức của hắn cũng sớm đã chạm đến trong bụng của thần tướng cự viên kia.
Lộc Thất Lang hoàn toàn không hay biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, không phải là hắn không có năng lực nắm bắt tình báo bên ngoài, mà là vì hắn đã lâm vào cảnh nguy hiểm trong Vạn Thần Quật.
Giờ phút này, những điện thờ dày đặc san sát kia đã liên tiếp phóng ra thần quang.
Thần tướng cự viên thống lĩnh tất cả đã dần dần chạm đến linh trí, bắt đầu phản ứng, nhận ra trong cơ thể là có thứ gì đó đang dời sông lấp biển.
Dưới chèo chống của thần lực gần như vô tận, trong bàn tay bao phủ bình đài đã dần dần đã có tri giác. Có thể cảm nhận được phạm vi lòng bàn tay bao phủ có hơi ấm của đốm lửa bất diệt trong đại đỉnh thanh đồng kia - đang kêu gọi nó theo bản năng.
Vì thế trong thân thể như vực sâu của nó, từng điện thần được khảm sâu trong vách đá máu thịt như được cởi bỏ phong ấn cổ xưa, từng bức tượng thần lần lượt mở thần nhãn!
Thần quang bắn ra trong mắt!
Không phải là ánh mắt chăm chú đơn thuần của thần linh, mà là bản năng hủy diệt được sinh ra do cảm ứng với thần viên khổng lồ.
Ánh sáng này cắt đứt sắt thép, chém vỡ ngọc thạch, đâm vào vách đá huyết nhục, tạo thành từng cái hố sâu thăm thẳm.
Những hố lõm như vậy trên vách đá máu thịt chỉ để lại vài vết loang lổ không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng nếu rơi vào người Lộc Thất Lang, chỉ trong khoảnh khắc sẽ bị chém thành mấy đoạn.
Hầu như trong chớp mắt, cả Vạn Thần quật đã bị thần quang dày đặc như vậy bao phủ khắp nơi, giao nhau chằng chịt, không để lại một kẽ hở!
Lộc Thất Lang rơi xuống cực nhanh nhưng không kinh hoảng chút nào, linh cảm nắm giữ nguy hiểm, thậm chí trước cả tượng thần mở mắt.
Thanh kiếm mỏng đột nhiên lóe lên trái phải, kiếm quang bay lượn quanh người. Hoặc chặn hoặc quẹt hoặc trực tiếp chặt đứt, thần quang chỉ có thể ở bên ngoài kiếm quang! Lộc Thất Lang đi xuyên qua khe hở do kiếm quang sáng tạo ra.
Tay áo bồng bềnh bị cắt đứt vài góc, mái tóc dài bay múa đứt rời từng đoạn.
Nhưng cuối cùng toàn thân không chút thương tích, mà lại rơi càng nhanh.
Không ngừng gia tốc, gia tốc, lướt thành một vệt cầu vồng trong lưới thần quang chí tử!
Tiếc là trong động không ai chứng kiến.
May mà bên ngoài hang động có kẻ nghe thấy.
Thần tướng cự viên kia vẫn đang bành trướng hình thể, giờ phút này đã cao ngàn trượng.
Nhưng vực sâu trong bụng cuối cùng cũng không phải vô tận, Vạn Thần quật bằng máu thịt này... rốt cuộc Lộc Thất Lang nhìn thấy ở chỗ sâu nhất u ám nhất sau từng cái điện thờ rậm rạp khó đếm hết là một vùng thần lực hiển hóa thành đại dương vàng kim.
Mà ở trên không trung của đại dương vàng kim này, có một tòa thần đài hình bát quái đang lơ lửng.
Nói là lơ lửng không chính xác.
Bởi vì ở mỗi một góc của thần đài này đều có một sợi thần lực nối liền với đại dương. Thần lực gần như vô cùng vô tận thông qua những sợi thần lực này không ngừng tuôn vào thần đài, thể hiện theo hình thức chất dịch vàng kim, tùy ý chảy trong khe đá, lấp đầy những đường nét đại biểu cho bát quái.
Cũng bởi vậy thần đài bát quái toát lên ánh vàng, phân tách với bên ngoài bát quái.
Tại trung tâm hai âm dương ngư quấn vào nhau, một đứa trẻ toàn thân vàng óng đang ngồi xếp bằng.
Toàn thân trần truồng, hai mắt nhắm chặt, không có đặc điểm giới tính.
Ánh vàng trên người đã tuôn thành thực chất, tùy ý lưu động.
Mười ngón tay nhỏ bé mềm mại hợp lại thành một Tố Tâm Ấn đơn giản ở trước ngực.
Thần anh ở đây!
Cam tâm mạo hiểm là vì thời khắc này!
Giờ phút này toàn thân Lộc Thất Lang phát ra ánh sáng chói mắt khó có thể nhìn thẳng, thi triển sát lực vô song đục thủng mấy tầng lưới thần quang cuối cùng, bay về phía Thần anh.
Nhưng cũng vào lúc này, Thần anh mở mắt!
Đó là một đôi mắt ngây thơ, còn chưa toát lên quá nhiều trí tuệ.
Lại có một tầng hào quang màu vàng cực kỳ mỏng manh mở ra theo đôi mắt này, vừa vặn ngăn Lộc Thất Lang ở ngoài mười trượng.
Lộc Thất Lang thi triển Xuyên Thấu, đạo đồ sát kiếm mạnh nhất, đụng vào tầng hào quang màu vàng này, chỉ đánh ra gợn sóng ánh vàng như nước.
Kiếm này đâm vào, như kim đâm biển.
Lộc Thất Lang cảm giác mình và kiếm của mình đều tiến vào trong biển sâu mênh mông, rõ ràng chỉ là một tầng màn sáng mỏng manh, nhưng hoàn toàn không thăm dò được tận cùng.
Nhất định có khe hở, nhất định có manh mối, nhất định có thể xuyên thủng.
Lộc Thất Lang vẫn như trước, luôn luôn tin tưởng chính mình, không ngừng thu kiếm xuất kiếm, một mình múa lượn trong Vạn Thần Quật, tìm kiếm quỹ tích huyền diệu để phá giải tầng màn sáng này. Nhưng đột nhiên hắn cả kinh nhận thấy không ổn, linh cảm cảnh báo, cho hắn biết đã không còn nhiều thời gian!
Hắn nắm kiếm của mình, lúc này treo ngược mình giữa không trung mà nhắm hai mắt lại tránh khỏi đối diện với Thần anh, mà bên ngoài kiếm quang, có một luồng thanh quang toát ra ngoài thân thể, bỗng nhiên y phục trước sau trái phải trên người hắn hầu như biến thành trong suốt, bởi vì đã bị ánh sáng xuyên thủng.
Giữa lồng ngực của hắn có một mảnh ngọc xanh hình bầu dục, bên ngoài sinh ra thần văn, bên trong là một con mắt dọc, thần văn xung quanh như xúc tu thò vào trong máu thịt.
Đây là Yêu chinh trời sinh của hắn.
Lúc này thằng bé mở mắt ra, lúc này hắn dùng linh cảm để nhìn vạn vật!
Trên đời này chưa từng có ai thấy trạng thái như vậy của hắn.
Vì sao hắn có thể khống chế chiến tích, để mình xếp hạng thứ bảy trong Thiên Bảng Tân Vương? Tất nhiên là bởi vì hắn có thực lực cao siêu tuyệt đối.
Vạn vật đều có kẽ hở, đó là nơi phát ra ánh sáng - nhưng cũng là cánh cửa được linh cảm!
Tốc độ xuất kiếm của hắn trở nên chậm chạp, nhưng màn sáng vàng kim ngăn ở bên ngoài thần đài bát quái lại chấn động kịch liệt.
Trong khoảnh khắc mũi kiếm chạm đến màn sáng kia, cơ hồ là lỗ mãng vô lực.
Nhưng màn sáng vàng kim vốn lưu động bất diệt lại dễ dàng bị đánh nát như lưu ly!
Ánh sáng bay đầy trời.
Vị công tử áo gấm này xuyên qua ánh sáng vụn vỡ, nhắm thẳng vào Thần anh phản ứng chậm chạp và ngây ngốc kia, nhưng hắn đột nhiên nhìn thấy một điểm hàn tinh!
Tuy chỉ một điểm, nhưng rực rỡ như ngân hà!
Ánh sao quá rực rỡ, quá chói lọi, phủ kín tầm mắt, phủ kín thần đài bát quái, cũng bao phủ Thần anh ngây thơ ... Thời gian kéo về ba nhịp thở trước.
Bên ngoài thân thể thần tướng cự viên, nơi Lộc Thất Lang không được thấy, tranh đấu chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Trong Vạn Thần quật máu thịt, ngàn vạn thần linh mở phong ấn, ngay lúc từng bức tượng thần mở mắt, tượng thần chìm nổi trong Vạn Thần hải bên ngoài cũng theo đó sinh ra phản ứng.
Kim quang chiếu rọi vân hải, tượng thần đều mở mắt.
Núi này lấy gì mà tên thần sơn?
Giới này có gì mà gọi là Thần Tiêu?
Giờ khắc này thần uy của chư thần gần như ngưng tụ thành thực chất, tất cả sinh linh ở thế giới Thần Tiêu đều chìm trong một loại cảm giác nhỏ bé.
Đương nhiên, Yêu tộc có thể phong Vương hiệu, Nhân tộc có thể đạt tới Thần Lâm, vốn đã có sức mạnh của Thần, uy nghiêm của Thần, không đến nỗi bị chấn nhiếp tâm thần.
Huống chi Dương Dũ chỉ kính Phật Đà, lại chưa từng liếc mắt nhìn qua vị thần nào trên thế gian.
Đang giao đấu với Thử Già Lam, thân thể của hắn bỗng nhiên hóa thành hư ảnh kim sắc, tùy ý để một quyền của Thử Già Lam đánh tan!
Khi kim ảnh ngưng thực, đã trong biển mây.
Thân ở biển mây, chư thần vây quanh.
Lúc này đã thỏa đáng, là cơ hội tốt mà hắn chờ đợi đã lâu, ngay trong khoảnh khắc lướt qua này.
Tay trái Sư Tử Đại Vô Úy ấn, tay phải Trí Tuệ Bảo Bình ấn, khắp người là Phật quang lay động, dùng Phật quang này chiếu thần quang, thế là lay động quả chuông trong lòng!
Coong!
Chỉ có điều lần này, không phải nhằm vào tất cả những kẻ cạnh tranh, mà là nhằm vào tất cả chư thần.
Ngàn vạn tượng thần trong Vạn Thần hải, tất cả đều nghe được tiếng chuông này. Trên mặt Phật quang thay thế thần quang, ngay sau đó, thần nhãn chuyển động, quan sát khắp vạn phương!
Chính vào lúc này, thừa dịp này mượn lực lượng vạn lực, lục soát tất cả bí ẩn của thế giới Thần Tiêu, phải tìm lại Tri Văn chung!
Nhưng ngay khi tiếng chuông trong lòng của Dương Dũ vang lên một lần nữa.
Giữa đất trời cất lên âm thanh sắc nhọn.
Ra là Linh Hi Hoa đang ác chiến cùng Hùng Tam Tư, đưa tay quăng tới một cốt mâu có hắc diễm vờn quanh. Tốc độ cực nhanh, mang theo lực lượng quyết liệt xuyên thủng hư không, hóa thành 1vệt màu đen!
Trong mắt Dương Dũ không có thần linh, Linh Hi Hoa tự cho là Linh tộc tân sinh của Chư Thiên Vạn Giới, lại càng sẽ không để cái gọi là thần linh làm từ bùn đất trong lòng.
Lộc Thất Lang một mình làm mưa làm gió trong bụng thần tướng cự viên. Khiến cho vạn thần mở mắt, cũng khiến cho Dương Dũ thấy được thời cơ, Linh Hi Hoa hắn cũng thấy được cơ hội!
Hắn chống lại đòn tấn công của Hùng Tam Tư, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ ác ý:
"Ngươi sử dụng lực lượng, lại không tôn trọng sức mạnh."
"May mắn thành Linh tộc, lại không hiểu Linh tộc!"
Trong lúc chém giết điên cuồng, lại dùng nửa người đỡ đao, để cho Hùng Tam Tư chém đứt một cây gai xương.
Sau đó xoay người xuất cước đá bay!
Lấy gai xương này làm trường mâu, đốt lên hắc diễm, đâm thủng tầng tầng biển mây.
"Kính ta làm tổ, tụng tôn danh của ta, để ta tới dạy ngươi cách dùng chân chính của Linh viêm!”
Hắn thật sự phát huy lực lượng thân thể Linh tộc đến cực hạn, sau khi liên tiếp ném ra hai thanh phi mâu lại rung tay vặn vẹo khoảng cách, cốt mâu trong lòng bàn tay lại đâm vào ngực Hùng Tam Tư.
Tựa như cú va chạm trước đó.
Hắn chỉ muốn cho Hùng Tam Tư biết, không biết tôn trọng thân thể của mình, không biết kính sợ Linh tộc, cũng chỉ là giẫm lên vết xe đổ, chịu thống khổ một lần nữa mà thôi.
Chiêu này trực tiếp đánh bay Hùng Tam Tư.
Thậm chí, còn đánh gãy bảo đao đang chắn ngang trước người hắn!
Trong một loạt động tác mềm mại như thỏ nhảy này, ngoài chém giết với Hùng Tam Tư, tổng cộng Linh Hi Hoa ném ra hai thanh cốt mâu.
Cây cốt mâu thứ nhất chỉ thẳng vào Dương Dũ, tiếng rít phá không chợt vang lên kia, lại "Keng" tiếng đập nát tiếng chuông vang lên.
Mà thế đi của cốt mâu chưa dứt, buộc Dương Dũ phải ứng đối lập tức.
Cây cốt mâu thứ hai đánh tan biển mây, hắc diễm bên trong liên quan đến lực lượng thần hồn, tác động đến thần linh.
Ánh mắt chư thần lại bị kích động!
Chuông trong lòng của Dương Dũ bị ảnh hưởng, ánh mắt đang tìm kiếm Tri Văn chung, vào giờ khắc này bị bóp méo thành âm hưởng.
Vạn thần cùng kêu lên !
"Trì Vân Sơn Thần ở đâu!?"
Sở dĩ ở thời khắc mấu chốt giao chiến với Hùng Tam Tư mà còn phải ra tay, có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, hắn muốn ngăn cản Dương Dũ tìm lại được Tri Văn chung, tránh bị quét ngang trong cuộc, mất đi quyền lợi cạnh tranh. Việc Tam Ác Kiếp Quân đã làm, chắc chắn sẽ không được nhiều người đồng ý. Cho nên hắn không thể để mình rơi vào tình cảnh bất lực.
Thứ hai là tiếp tục chiến lược của Tam Ác Kiếp Quân, tiếp tục thanh trừ mối họa ngầm.
Không gọi được Vô Diện Thần được, tạm thời coi vị thần này là giả tưởng, không suy tính từ Thần đạo. Nhưng trong bàn cờ Thần Tiêu, còn có một tồn tại cũng liên quan đến thần linh.
Tên Sài A Tứ kia tự xưng được vị thần linh viễn cổ có thể đưa linh hồn xuyên qua dòng sông vận mệnh tán thức, như vậy ở thời khắc mấu chốt này, cũng phải kiểm chứng một phen ! có phải vị Cổ Thần không biết có thật sự tồn tại hay không cũng muốn tham dự vào bàn cờ Thần Tiêu, có phải cũng đang trong giới này hay không!
Lần ra tay này, hoàn toàn là nương theo lực lượng của Dương Dũ, phát huy ra hiệu quả gấp bội... Tiến tới phát động toàn bộ Vạn Thần hải, lực lượng gọi thần như thế, đủ bao trùm toàn bộ thế giới Thần Tiêu. Phàm là đang ở đây, vô luận trạng thái nào cũng không sợ không triệu gọi được thần danh!
Giờ khắc này, Dương Dũ hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng Đại Bồ Tát Thiền Pháp Duyên nhà mình, những tên ác đồ ngoại đạo này, mặc cho ngươi muốn tìm Thần chó má gì, bần tăng cũng chưa từng ngăn cản các ngươi... sao các ngươi không tự tìm!?
Nhất quyết phải hưởng sái bần tăng một chút?
Cơm canh trong bát của bần tăng thơm hơn chắc?
Bần tăng không làm các ngươi cũng không làm, bần tăng vừa làm thì các ngươi liền làm loạn!
Nhưng giờ khắc này hắn không kịp quát mắng điều gì, bởi vì cốt mâu đang thiêu đốt Linh diễm kinh khủng kia, đã tới trước mặt hắn... hắn chỉ có thể oán hận đập một gậy xuống!
Cũng đối diện với uy hiếp của cốt mâu còn có Hùng Tam Tư mặc giáp toàn thân.
Hắn bị Linh Hi Hoa dốc toàn lực đánh bay, bảo đao trong tay chỉ còn nửa đoạn, nhưng vị trí hắn rơi xuống lại không đúng!
Linh Hi Hoa nhạy bén phán đoán ra vấn đề.
Lực lượng của mình mình biết rõ.
Nhát mâu kia nhắm thẳng vào trái tim, cường hóa lực xuyên thấu chứ không phải lực đẩy, chú trọng vào điểm chứ không phải bề mặt.
Hùng Tam Tư hoặc là ngăn lại, bị đẩy ngược mấy trượng, hoặc là bị một mâu xuyên tim.
Sao lại bay nhanh như vậy, xa như vậy?
Lại bay đến trước ngực bụng của thần tướng cự viên như núi cao của!
Giây phút này, Hùng Tam Tư, huyết diễm phủ cốt giáp, Đoạn đao trong tay.
Eo ong tay vượn, khuôn mặt xấu xí nhìn Linh Hi Hoa lại nhe răng cười.
Môi giật giật, lặng lẽ nói điều gì đó.
Hắn lại ném bảo đao trong lòng bàn tay đi. Sau đó lật tay nắm chặt cầm một cây thương, dường như sương hoa lướt qua, có một tia sáng bạc của Tiểu Vũ Trinh Ma Vân thành... Ngân thương sáng loáng của Vũ Tín!
Giờ khắc này hắn tung người như giao long, sóng to gió lớn cuồn cuộn nổi lên trên cả Vạn Thần hải.
Nhát thương này vọt tới trước ngực bụng thần tướng cự viên...
Xuất thương đã vô ngã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận